Mục lục
Thiếu Soái Trở Về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 294: Các Người Quấy Rầy Bà Xã Tôi Ăn Cơm Rồi Vả mặt!

Thật sự là vả mặt quá đau!

Câu nói này của quản lý khiến mặt Trương Tuấn đỏ như bị thiêu, hận không thể tìm một khe hở dưới đất mà chui vào.

Quản lý nhà hàng nghiêm túc nói: “Trương tiên sinh, liệu có phải anh biết ông chủ của chúng tôi nhưng ông chủ không cần thận quên mắt anh?”

“Nếu không anh nói cho tôi, anh và ông chủ của tôi có giao tình thế nào, tôi lại đi xác thực lại với ngài ấy.”

Lại thêm một đao.

Trương Tuấn cảm thấy mặt mình đều bị đánh đến kêu ba baI Nếu không phải Đồng Kha ở trong lòng anh ta chiếm một vị trí rất quan trọng thì anh ta đã không nhịn được mà trở mặt ngay tại chỗ, sau đó tức giận rời khỏi hiện trường.

Anh ta lại bất chấp cắn răng nói: “Không cần đâu, nếu như anh ta đã không nhớ được người bạn này, vậy tôi cũng không nhất thiết phải cùng anh ta kết giao. Bạn của tôi ở khắp đại giang nam bắc, thêm một người thiếu một người cũng không sao.”

Trong mắt người quản lý lóe lên một tia khinh bỉ, trong lòng nghĩ, không quen biết ông chủ của chúng tôi thì nói không quen không phải là được rồi sao, cứ phải giả vờ cái gì, thật là không thể nói lý.

Anh ta không để ý tới Trương Tuấn nữa, mà hơi cúi người với một nhà Trần Ninh, cung kính nói: “Trần tiên sinh, mọi người nếu có gì cần thì cứ gọi tôi, tôi không làm phiền mọi người dùng cơm nữa.”

Trần Ninh phát phát tay, quản lý tất cung tất kính lui xuống.

Trương Tuấn ánh mắt phức tạp nhìn Trần Ninh: “Không ngờ Trần tiên sinh lại là bạn của Đổng Thiên Bảo, anh ta còn tôn kính anh như vậy, rượu vang Khang Đề trị giá hơn 10 vạn nói tặng là tặng.”

Trần Ninh mỉm cười nói: “Thể diện đều là người khác cho!”

Trương Tuấn nghe Trần Ninh nói thế, trong lòng ngay lập tức tức giận, anh ta tức tối nghĩ: Anh nói thế là ý gì, thể diện là người khác cho, còn tự mình làm mình mắt mặt ư?

Đây là nói mình tự tìm mắt mặt sao?

Nghĩ như thế, Trương Tuấn càng hận Trần Ninh đến ngứa răng.

Đồng thời, anh ta phát hiện ánh mắt Đồng Kha nhìn anh ta đấy vẻ khinh thường, anh ta liền biết vừa rồi mình giả vờ quá ló.

Trong lòng Trương Tuấn gấp gáp, nghĩ làm sao có thể tìm lại mặt mũi, khiến Đỗng Kha nhìn anh ta bằng cặp mắt khác.

Mà ngay tại lúc này, cửa nhà hàng bị người ầm ầm một tiếng đạp mở ra.

Tiếp đó dưới bao nhiêu ánh mắt của các thực khách, một nhóm đàn ông tây trang giày da nối tiếp nhau đi vào.

Những người đàn ông này đều để tóc ngắn, mặc vest đen, đều một bộ mặt không biểu tình, hơn nữa khoảng cách mỗi bước đi đều như nhau.

Những người này bước đi trầm ổn, khí thế nội liễm, ánh mắt sắc bén, rõ ràng đều là những cao thủ đã trải qua huấn luyện đặc thù.

Máy chục người đàn ông mặc vest tiến vào liền ngay lập tức tản ra, xếp thành hai hàng.

Sau đó một người đàn ông mặc vest màu lam, thân hình cao lớn, khuôn mặt tuần lãng không nhanh không chậm tiến vào.

Chính là Lý Triệu Long.





Vừa rồi Trương Tuấn cực kỳ mắt mặt trước Đồng Kha, vừa xấu hỗ vừa tức giận. Anh ta liều mạng nghĩ xem làm cách nào tìm lại mặt mũi trước mặt Đồng Kha, để Đồng Kha nhìn anh ta bằng cặp mắt khác.

Anh ta thấy đám người này đến tìm mấy người Đỗổng Kha gây phiền phức, hơn nữa đám người này còn đến từ Đông Hải.

Mắt anh ta đột nhiên sáng lên!

Trương gia kinh doanh bất động sản ở thành phố Đông Hải, quen biết không ít người. Thậm chí còn từng ăn cơm cùng một số nhân vật lớn có quyền có thế nhát ở Đông Hải.

Trương Tuần tự nhận rằng ở Đông Hải mình cũng là một nhân vật có tầm, người ở Đông Hải ít nhiều cũng phải cho anh ta ba phần mặt mũi.

Nhóm người ở Đông Hải này đến tìm bọn Đồng Kha gây phiền toái, đây đúng là một cơ hội để mình biểu hiện!

Vừa nghĩ thế, sống lưng Trương Tuấn thẳng lên, nheo mắt lại, cầm ly rượu lên uống một ngụm, sau đó liếc mắt nhìn đám người Lý Triệu Long một cái, lạnh lùng quát: “Càn rỡ!”

Một câu nói!

Một nhà Trần Ninh, nhân viên nhà hàng, thêm cả đám người Lý Triệu Long ánh mắt đều đổ dồn lên người Trương Tuấn.

Trương Tuấn thấy mình đã thành công thu hút hết sự chú ý của tất cả mọi người thì lại càng đắc ý.

Anh ta nhìn đám người Lý Triệu Long, khinh miệt nói: “Có tôi ở đây, tôi xem ai dám động đến nửa sợi tóc của một nhà Đổng tiểu thư?”

Khóe miệng Lý Triệu Long hơi nhếch lên: “Ò, các hạ là vị nào, xin thỉnh giáo?”

Trương Tuấn kiêu ngạo nói: “Đông Hải Thượng Hàng Trương gia, Trương Tuần, những người bạn quen biết tôi ở Đông Hải đều khách khí gọi tôi một tiếng Trương thiếu.”

Trương Tuần nói xong nheo mắt, nghỉ ngờ hỏi: “Các người là ai, vì sao lại đến gây phiền phức cho mọi người nhà Đồng tiểu thư?”

Lý Triệu Long kéo một cái ghế, ưu nhã ngồi xuống, mỉm cười nói: “Tôi nhận ủy thác của người khác, đến để tính số với bọn họ.”

“Nếu cậu đã là người Trương gia ở Đông Hải vậy thì không liên quan đến chuyện này, cùng những thực khách khác rời khỏi đây đi.”

Trương Tuấn tức giận nói: “Anh bảo tôi đi thì tôi phải đi chắc!”

“Tôi nói cho anh biết, một nhà Đồng tiểu thư tôi chắc chắn phải bảo vệ. Tôi không quan tâm anh là chó săn do ai phái đến, hiện tại lập tức cút cho tôi.”

“Còn có nói cho chủ nhân của anh, sau này đừng phái những con chó này đến làm phiền Đỗng tiểu thư nữa!”

Lý Triệu Long cười như không cười: “Thật không biết trời cao đất rộng, khẩu khí lớn thật đấy.”

Trương Tuấn thấy mình giở hết bản lĩnh cũng không chấn áp được đám người trước mặt.

Anh ta ưỡn ngực lớn tiếng nói: “Các người có biết Vương gia ở Đông Hải không? Là đối tác làm ăn của Trương gia, có biết biết Đăng gia không? Là bạn cũ với Trương gia chúng tôi!”

“Cho dù là Đông Hải Long Vương ở thành phô Thượng Hàng, nhà họ Hải!”

“Nhà chúng tôi cũng từng vinh hạnh được ăn bữa cơm cùng ông ấy, tôi cùng các con trai của nhà họ Hải còn là huynh đệ!”

“Nếu anh không muốn chết thì mau cút đi!”

Lý Triệu Long nghiền ngẫm nói: “Bố tôi và Trương gia các người rất quen, tôi với cậu còn là huynh đệ, chuyện này sao tôi lại không biết?”

Trương Tuấn nghe xong đầy mặt chắn kinh, trong mắt xuất hiện thần sắc hoảng sợ, kinh nghi bất định hỏi: “Anh… rốt cuộc là ai?

Lý Triệu Long hờ hững nói: “Đông Hải Long Vương là bố nuôi tôi, tôi là Lý Triệu Long, ở Đông Hải người ta đều gọi tôi là Thái Tử!”

Àm ầm!

Trương Tuấn vừa nghe giống như sắm sét giữa trời quang, đánh cho anh ta ngây người.

Không ngờ người trước mắt này vậy mà chính là con nuôi của Đông Hải Long Vương, ngoại hiệu Thái Tử!

Trương Tuần trực tiếp từ trên ghế lăn xuống!

Anh ta vừa quỳ vừa bò đến trước mặt Lý Triệu Long, dập đầu vang lên tiếng đông đông, vừa dập đầu vừa khóc lóc cầu xin: *Ô ô Thái Tử, tôi không biết là ngài, mong ngài đại nhân không chấp tiêu nhân, tha thứ cho tôi!”

Lý Triệu Long cười cười: “Tôi không cùng cậu chấp nhặt.”

Trương Tuần nghe thế trên mặt liền lộ ra vui mừng.

Nhưng Lý Triệu Long đã lấy ra một con dao nhỏ, vứt trên đất, hờ hững nói: “Cậu tùy ý để lại hai ngón tay, xem như một chút trừng phạt, sau đó thì cút đi.”

Sắc mặt Trương Tuấn xám xịt, tuyệt vọng ngắng đầu, run rẫy nói: “Thái Tử…”

Lý Triệu Long mặt không biểu tình nói: “Nhanh chút, cắt xong thì cút, đừng có lãng phí thời gian của tôi, tôi còn có chính sự phải làm.”

Là người có tiếng ở Đông Hải, Trương Tuấn vô cùng rõ ràng thế lực khủng b0 của Long Vương ở Đông Hải.

Hôm nay đã đắc tội Thái Tử, nếu như không lưu lại chút đồ thì có lẽ không đi ra được cánh cửa này.

Anh ta vừa khóc vừa nhặt con dao dưới đất lên, hướng đến hai ngón tay trái của mình, chuẩn bị cắt xuống để bồi tội.

Tống Sính Đình và Đỗng Kha bị dọa nhịn không được hô lên!

Mắt thấy con dao trong tay Trương Tuấn sắp cắt xuống.

Đột nhiên, từ đâu bay đến một chén trà nhỏ.

Ba một tiêng trực tiêp hât bay con dao nhỏ trong tay Trương Tuấn.

Mọi người ở hiện trường đều bắt ngờ!

Đám người Lý Triệu Long hơi biến sắc, đồng thời nhìn về hướng người ném chén trà là Trần Ninh.

Trần Ninh đầy mặt không vui, lạnh lùng nói: “Các người quấy rầy bà xã tôi ăn cơm rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK