Mục lục
Thiếu Soái Trở Về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 212: Thiên Tàn Tới Rồi!

Thực phủ Giang Nam bị niêm phong, cả nhà Trần Ninh cùng những vị khách khác ra ngoài.

Trần Ninh khẽ cười nói: “Giờ chúng ta thật sự phải đổi chỗ ăn cơm rồi!”

Nói xong, bọn họ liền lái xe rời đi, đến chỗ khác ăn cơm.

Đường Hải Tâm thấy cả nhà Trần Ninh đi, tức giận muốn đuổi theo: “Khốn kiếp, các người đừng hòng đi!”

Nhưng lúc này một người đàn ông trung niên lại dẫn mấy tên thuộc hạ xuất hiện, ngăn cản cô ta.

Đường Hải Tâm phẫn nộ nói: “A Hải, tại sao các anh lại cản tôi, tại sao các anh không đuổi theo tên đó? Anh ta đánh tôi, tôi muốn các anh giết anh ta!”

Người trung niên tên A Hải này cung kính nói: “Đại tiểu thư, đừng đuôi theo hắn nữa, tên đó là Trần Ninh!”

Trần Ninh! Trong chớp mắt, Đường Hải Ninh trợn tròn mắt, kinh ngạc nghỉ ngờ: “Anh ta chính là Trần Ninh – tên ác ôn đã giết anh hai tôi?”

A Hải gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là anh ta.”

Đường Hải Tâm tức giận nói: “Vậy tại sao các anh không ra tay, báo thù cho anh hai tôi?”

A Hải cười khổ nói: “Trần Ninh này thân thủ rất lợi hại, Vũ Si, Đồ Phu cùng nhị thiếu, và cả tứ đại thiên vương đều chết dưới tay hắn, thuộc hạ không phải là đối thủ của hắn.”

Đường Hải Tâm mắng nói: “Đồ vô dụng!”

A Hải cúi đầu nói: “Đại tiểu thư đừng tức giận, bởi vì lão gia đã mời Thiên Tàn xuất núi. Theo tôi được biết, Thiên Tàn đã đến thành phố Đông Giang, Trần Ninh không sống nổi qua đêm nay.”

Trần Ninh nghe nói Thiên Tàn đã tới, hơn nữa là đến giết Trần Ninh.

Cô ta lộ ra biểu cảm hả giận, cười lạnh lùng nói: “Rất tốt, Thiên Tàn là đệ nhất sát thần dưới trướng bố tôi năm đó, từng lấy một chấp nghìn, giết cho kẻ địch hồn bay phách lạc. Có ông ta đích thân ra tay, Trần Ninh chết chắc rồi.”

Cả nhà Trần Ninh đổi chỗ khác ăn cơm, tới một nhà hàng nổi tiếng khác ở thành phố Đông Giang – Yêu Nguyệt Lầu.

Lại lần nữa gọi đồ ăn, cả nhà ngồi xuống ăn cơm.

Nhưng Tống Sính Đình, Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ và Đồng Kha đều không ngừng lén nhìn Trần Ninh.

Trong mắt Đồng Kha tất cả đều là sự sùng bái! Trong mắt mấy người Tống Sính Đình và Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ lại tràn đầy sự hoài nghi.

¡ Chỉ một cuộc điện thoại của Trần Ninh, trong máy phút lại khiến thực phủ Giang Nam với bệ đỡ không nhỏ đã bị đóng cửa.

Điều này tuyệt đối không bình thường! Tống Sính Đình và bố mẹ cô đã hoài nghi Trần Ninh rồi! Trần Ninh thảng thốt nhìn mọi người, nói: “Mọi người ăn cơm đi, nhìn con làm gì?”

Tống Sính Đình quay khuôn mặt xinh đẹp lại, thẩm vấn nói: “Trần Ninh, thành thật khai báo, có phải anh giấu bọn em điều gì không?”

Đồng Kha cũng có ý kêu la: “Đúng vậy, đúng vậy, một cuộc điện thoại, mấy phút ngắn ngủi đã khiến thực phủ Giang Nam tiếng tăm lẫy lừng bị đóng cửa. Anh rễ, anh giỏi quá đi, có phải có bí mật gì giấu bọn em không?”

Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ tuy rằng không nói gì, nhưng ánh mắt hoài nghỉ đó của bọn họ, rõ ràng cũng đồng ý đang hoài nghi Trần Ninh.

Trần Ninh trừng mắt với Đồng Kha – kẻ chỉ sợ thiên hạ không hỗn loạn, sau đó mỉm cười giải thích với cả nhà Tống Sính Đình: “Vợ à, bố mẹ, con thật sự không giấu mọi người chuyện gì!”

Tống Sính Đình: “Vậy anh giải thích một chút, vừa rồi chuyện là thế nào?”

Trần Ninh cười nói: “Anh chỉ cố tạo ra vẻ gọi điện thoại cho bạn anh, vốn định hù dọa đám người của nhà hàng một chút, không ngờ nhà hàng bọn họ thật sự có vấn đề, coi như bọn họ đen đủi.”

Tống Sính Đình căn bản không tin lời này của Trần Ninh, cô hừ lạnh nói: “Đưa điện thoại của anh đây?”

“Làm gì?”

Trần Ninh đưa điện thoại cho cô! Tống Sính Đính gọi vào số điện thoại Trần Ninh gọi cuối cùng, rất nhanh cuộc điện thoại liền được Điển Chử nghe máy.

Tống Sính Đình lịch sự hỏi: “Chào anh, tôi là Tống Sính Đình – vợ của Trần Ninh. Tôi muốn hỏi vừa rồi anh ấy dặn dò anh trong vòng 10 phút, khiến thực phủ Giang Nam bị đóng của, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Điển Chử sửng sốt một chút, lựa chọn cười nói: “Ha ha, cô Tống, cô hiểu lầm rồi. Thật ra tất cả chuyện này đều là trùng hợp mà thôi. Anh Trần gọi điện cho tôi vốn định hù dọa thực phủ Giang Nam một chút, không ngờ bọn họ lại bị niêm phong, thật trùng hợp!”

Tống Sính Đình nửa tin nửa ngờ: “Thật sao?”

Điển Chử cười nói: “Đúng vậy, vừa rồi tôi nhận được tin thực phủ Giang Nam thật sự bị niêm phong, cũng trợn tròn mắt đó.”

“Vừa rồi tôi còn tự mình gọi điện thoại cho Cục Chính trị thành phố Đông Giang, câu trả lời bọn họ đưa ra cho tôi là, cấp trên sớm đã phát hiện thực phủ Giang Nam tồn tại rất nhiều vấn đề, sớm đã tổ chức đội ngũ liên hiệp chấp pháp, tiến hành kiểm tra niêm phong nhà hàng này.”

“Cô Tống, néu cô không tin, có thể gọi điện cho Cục Chính trị thành phố Đông Giang để hỏi, điện thoại đường dây nóng là…”

Tống Sính Đình nói tiếng “được”, cúp điện thoại, cô cũng thật sự gọi điện thoại tới Cục Chính trị thành phố Đông Giang để hỏi.

Đáp án có được giống hoàn toàn với lời giải thích của Trần Ninh và Điển Chử: Cấp trên sớm đã phát hiện thực phủ Giang Nam có vấn đề, lần này liên hiệp chấp pháp, sớm đã sắp xếp xong xuôi. Trần Ninh chẳng qua là mèo mù vớ cá rán, chuyện nói khoác lại trùng hợp thành sự thật.

Tống Sính Đình và bố mẹ cô lúc này mới chịu tin chuyện thực phủ Giang Nam bị đóng cửa không liên quan đến Trần Ninh.

Tống Trọng Bân cười nói: “Tôi đã nói mà, mười phút khiến nhà hàng đóng cửa, sao có thể, thời gian ngăn cản đội ngũ liên hiệp chấp pháp cũng không đủ nữa lài”

Mã Hiễểu Lệ cũng cười nói: “Lần này Trần Ninh nói khoác lại nói trúng rồi!”

Cả nhà cười ha ha, duy chỉ có Trần Ninh lén lau mồ hôi.

Đồng Kha lại thầm lắm bẩm: Trên đời lấy đâu ra nhiều sự trùng hợp như vậy, kì thực chính là một câu của anh rễ khiến thực phủ Giang Nam bị đóng cửa! Ăn cơm tồi, cả nhà Tống Sính Đình quay về khách sạn lúc trước nghỉ ngơi.

Trần Ninh lấy cớ đi thăm một đồng đội cũ ở thành phố Đông Giang, sau đó một mình rời khỏi khách sạn.

Anh ra khỏi khách sạn, vẫy một chiếc taxi, dặn nói: “Số 95 đường Ninh Tịnh!”

Lái xe taxi: “Được!”

Chiếc xe không nhanh không chậm đi về phía đường Ninh Tịnh, Trần Ninh nhìn vào gương chiếu hậu, bên đường phía sau xe taxi không xa, có một người ăn mày tóc dài, quần áo rách rưới.

Trần Ninh nhìn kẻ ăn mày rách rưới đó một chút, sau đó nhắm mắt lại.

Chiếc taxi đi vùn vụt, thoáng cái đã nửa giò trôi qua.

Khi taxi đi vào đường Ninh Tịnh, Trần Ninh đang nhắm mắt liền mở mắt ra, anh nhìn vào gương chiếu hậu của xe, sau xe cách đó không xa, kẻ ăn mày tóc dài, quần áo rách rưới đó vẫn đi theo phía saul Chặng đường nửa tiếng đồng hồ, tên ăn mày rách rưới này lại có thể luôn theo phía sau xe taxi! Khóe miệng Trần Ninh khẽ nhéch lên! Tài xế cho xe dừng lại: “Thưa anh, đến số 95 đường Ninh Tịnh rồi.”

Trần Ninh trả tiền, sau đó xuống xe, nhìn đường Ninh Tịnh xung quanh vô cùng yên tĩnh, cuối cùng bước về phía đại viện số 95 ở phía trước.

Căn nhà mang màu sắc cổ kính, trang nhã, cánh cửa lớn màu đỏ thẫm, hai bên cửa lớn còn có hai con sư tử đá, vừa nhìn đã biết không phải nhà của người bình thường.

Trần Ninh gõ cửa, rất nhanh cửa lớn liền mở ra, mấy anh chàng mặc vest, cung kính nói: “Anh Trần, anh mau lên, mau mời vào, chủ nhân nhà tôi đợi anh đã lâu rồi.”

Trần Ninh bước vào sân trong của biệt thự mang phong cách Giang Nam điển hình, xuyên qua sân trước trồng hai hàng cây ngô đồng, sau đó đi vào một ngôi biệt thự.

Trong phòng khách bày một bàn rượu ngon thịt ngon, thịt là thịt bò chín, rượu là rượu thượng hạng trong quân đội.

Ngồi ở bên bàn chỉ có một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, vóc dáng cao lớn. Người đàn ông này hai bên tóc mai đều trắng, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, toàn thân toát ra một khí thế trầm ổn, ông ta chính là tổng chỉ huy quân khu tỉnh Giang Nam – Lưu Chấn Bình! Lưu Chấn Bình thấy Trần Ninh, cười cởi mở, nói: “Ha ha, Trần huynh đệ, cuối cùng cậu cũng tới. Cậu còn không tới, bàn rượu thịt này của tôi cũng sắp nguội rồi.”

Trần Ninh cười ngồi xuống: “Ha ha, tôi vẫn nhớ mãi những đồ thượng hạng của vùng Giang Nam chỗ Lưu lão ca đó, mềm ngon miệng, sao có thể không tới?”

Lưu Chân Bình cười măng nói: “Mẹ nó, rõ ràng cậu nói rượu thượng hạng Bắc Cảnh chỗ cậu mạnh, rượu Giang Nam chúng tôi chẳng ra gì!”

Trần Ninh cười nói: “Lời này là Lưu lão ca ông nói, tôi không có nói.

Lưu Chấn Bình phẩy tay: “Bót đi, lần trước uống rượu thượng hạng Bắc Cảnh với cậu, tôi không phải đối thủ của cậu, bị cậu chuốc say. Hôm nay chúng ta đổi thành rượu thượng hạng Giang Nam, tôi thế nào cũng phải chuốc say cậu.”

Lưu Chấn Bình vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền tới tiếng rối loạn.

Hóa ra một kẻ ăn mày tóc dài, quần áo rách rưới gõ cửa, bị mắy vệ sĩ đặc chủng ở cửa ngăn cản, tên ăn mày tóc dài trực tiếp đánh bay toàn bộ mấy tên vệ sĩ đặc chủng, sau đó sải bước vào.

Tên ăn mày tóc dài, quần áo rách rưới này không phải ai khác, chính là Thiên Tàn – sát thần ai ai cũng khiếp sợ ở tỉnh Giang Nam năm đó.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK