Chương 251: Thập Tam Thái Bảo
Lương Phi Hồng đã trừ Tiêu Niên 12 điểm ngay tại hiện trường, hơn nữa còn tịch thu bằng lái xe của hắn để trừng phạt.
Hai người Tiêu Niên và Từ Phượng Kiều sắc mặt vô cùng khó coi giống như ăn phải mướp đắng vậy.
Nhưng điều khiến hai bọn họ kinh ngạc là Trần Ninh vậy mà quen biết với thị trưởng Đào Đông Lâm, lúc này không thể đoán được nội tình bên trong Trần Ninh, hai người bọn họ không dám lên tiếng, bực bội chấp nhận quả đắng này.
Đương nhiên, người bắt lực, uất ức nhất không phải Tiêu Niên và Từ Phượng Kiều mà là Lương Phi Hồng.
Chút nữa Lương Phi Hồng còn phải đi đến văn phòng làm việc của thị trưởng gặp Đào Đông Lâm, nghĩ đến đó da đầu anh ta lại tê dại.
Trong long hắn ta thầm chửi rủa ba đời nhà Tiêu Niên và Từ Phượng Kiều: Mẹ nó, các người muốn chết thì tự mình đi đi lại còn gọi tôi làm gì?
Trần Ninh nhìn thấy ba người Tiêu Niên, Từ Phượng Kiều và Lương Phi Hồng đều nhận được bài học, anh khẽ mỉm cười: “Xe của tôi va chạm không nghiêm trọng, các anh không cần trả tiền sửa chữa đâu.”
Nói xong, Trần Ninh cùng Tống Sính Đình lên xe rời đi.
Tống Sính Đình cuối cùng không nhịn được liền hỏi Trần Ninh làm thế nào mà quen biết với thị trưởng Đào Đông Lâm.
Trần Ninh cười híp mắt nói: “Lần trước không phải chúng ta đến Trung Hải tham dự lễ hội hải quân sao?”
“Anh đại diện cho những quân nhân đã xuất ngũ tham gia, hơn nữa lúc đó có nói chuyện với thị trưởng Đào Đông Lâm vài câu, vậy là quen biết.”
Tống Sính Đình nghe vậy nửa tin nửa ngờ, nhưng lời giải thích của Trần Ninh cũng không có chỗ nào sai cô chỉ đành tin tưởng.
Tống Sính Đình nghi ngờ thân phận của Trần Ninh, Tiêu Niên cũng đang điều tra lai lịch của Trần Ninh.
Rất nhanh sau đó, Tiêu Niên đã tra được thân phận của Trần Ninh và cũng biết được Trần Ninh chính là người tiêu diệt Đường Bắc Đầu, bây giò Trần Ninh chính là kẻ thù lớn nhất của Tiêu gia bọn họ.
Tiêu Niên cực kì bất ngờ vội vàng về nhà kể chuyện này cho bố mình.
Tại nhà họ Tiêu Tiêu lão gia, Tiêu Diêu dương và những người khác đang tiếp đón Mitsui Takeshi và đoàn tủy tùng của ông ta.
Khi biết rằng Trần Ninh đã đến thành phó, Tiêu lão gia vừa tức giận vừa vui mừng.
Tức giận vì Trần Ninh vẫn có gan đến thành phó.
Vui vì Trần Ninh đã đến thành phó, nhà họ Tiêu bọn họ muốn đối phó với Trần Ninh vậy lại càng dễ dàng hơn nhiều.
Tiêu Chiến phân phó Tiêu Diêu dương: “Con dẫn theo Thập Tam Thái Bảo, 300 áo choàng đen lập tức đi lấy đầu Trần Ninh về đây cho tôi.”
Thập Tam Thái Bảo?
Mười ba cao thủ mà Tiêu gia nuôi dưỡng, đào tạo, mỗi một người thực lực đều vô cùng mạnh, có thể lấy một đấu một trăm.
Áo choàng đen, thuộc hạ ưu tú nhất của nhà họ Tiêu mới có tư cách mặc áo choàng đen.
Tiêu lão gia yêu cầu Tiêu Diêu Dương phái Thập Tam Thái Bảo và ba chăm Áo choàng đen để giết Trần Ninh, đây đã điều động những người trụ cột nhất trong nhà họ Tiêu.
Diêu Diêu Dương nghe thấy bảo mình đem hàng trăm cao thủ đi giết một m1nh Trần Ninh, hắn tự mãn nói: “Vâng ạ, bố, con lập tức đi lầy đầu của Trần Ninh về.”
Tiêu Diêu Dương rất nhanh liền điều tra ra được Trần Ninh và Tống Sính Đình đang ở nhà trọ cạnh Hồ Nguyệt Lượng.
Vì vậy, hắn ta dẫn Thập Tam Thái Bảo và ba trăm áo choàng đen xông đến quán trọ Hồ Nguyệt Lượng với sát khí đằng đằng.
Hồ Nguyệt Lượng là một thắng cảnh nủỗi tiếng ở tỉnh, bên cạnh hồ có rất nhiều nhà trọ, tất cả đều được trang trí theo phong cách cỗ điển.
Đây là địa điểm check-in nồi tiếng trên mạng, rất nhiều bạn trẻ nam nữ mặc đồ Hán phục thích đến đây chụp ảnh.
_ Trần Ninh và Tống Sính Đình quyết định chọn một nhà trọ bình dân bên cạnh Hồ Nguyệt Lượng để nghỉ một đêm.
Trang trí của quán trọ đều là đồ cổ, cửa số phòng khách có thể nhìn ra Hồ Nguyệt Lượng, vô cùng đẹp, trong phòng khách còn có một chiếc đàn cổ, có thể thấy chủ nhân của quán trọ thực sự rất dụng tâm, tỉ mi.
Tống Sính Đình đứng bên cửa sổ chụp vài bức ảnh cảnh đêm của Hồ Nguyệt Lượng, sau đó ngồi trước cây đàn cổ, đưa điện thoại cho Trần Ninh cười vui vẻ nói: “Trần Ninh, em giả bộ đánh đàn, anh chụp cho em nha.”
Trần Ninh cười nói: “Được.”
Trần Ninh chụp cho Tống Sính Đình vài bức ảnh, Tống Sính Đình cầm điện thoại xem xem, vừa hài lòng vừa tiếc nuối: “Chụp rất đẹp, nhưng vừa nhìn là biết em chỉ giả vờ tạo dáng, nếu như em thật sự biết đàn thì tốt rồi.”
Trần Ninh nở nụ cười nói: “Cái này có gì khó đâu, anh dạy em.”
Tống Sính Đình mở to mắt, không dám tin vào tai nói: “Trần Ninh, anh biết đánh đàn cò?”
Trần Ninh cười nói: “Hiểu một chút.”
Nói xong liền mở rộng vòng tay, ôm Tống Sính Đình từ phía sau, tay trong tay dạy Tống Sính Đình đánh đàn.
Tống Sính Đình bị Trần Ninh ôm trong lòng tiếp xúc vô cùng thân mật, cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở đều đều củaTrần Ninh dần dần làm cổ cô nóng lên.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng lên như thể vừa uống rượu, trái tim cô bắt đầu loạn nhịp.
“Ting…”
Âm thanh của đàn vang lên, âm thanh lãng mạn.
Tống Sính Đình vừa căng thẳng vừa ngại ngùng, run rẫy nói: “Trần Ninh.”
Trần Ninh cười nói: “Đừng căng thẳng, thả lỏng, anh sẽ dạy em đánh.”
Tống Sính Đình yêu kiều vâng một tiếng.
Lúc này, cô cảm thấy như mình không phải đang học đánh đàn, trong không gian cỗ kính với phong cách bài trí cỗ trang cùng âm thanh lãng mạn của tiếng đàn, cô dường như xuyên không về cỗ đại.
Dường như cô và Trần Ninh là một đôi vợ chồng mới cưới thời cổ đại, tân lang Trần Ninh đang giúp cô kẻ lông mày, rất không tự nhiên.
Trần Ninh cũng cười tươi ôm lấy vợ mình, dậy vợ đánh đàn và hưởng thụ khoảng thời gian ấm áp bên vợ.
Đột nhiên lúc này dưới lầu truyền đến một âm thanh “rầm”
giống như có người đập vào cửa, sau đó còn nghe thấy tiếng kêu thất thanh.
Tống Sính Đình ngắng đầu lên, lo lắng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Trần Ninh hiếm lắm được hưởng khoảng thời gian mặn nồng bên vợ, nhưng lại bị quấy rày, trong lòng dâng lên một cơn tức giận, anh bình tĩnh đứng lên nói: “Không sao đâu. Em tiếp tục ở đây tập đàn. Anh sẽ xuống lầu xem thử.”
Trong nhà trọ, tầng một thường do chủ nhà ở, tầng hai mới cho khách thuê.
Trần Ninh từ trên tầng hai đi xuống, liền nhìn thấy chủ nhà bị đánh ngã xuống đất, đau đón r3n rỉ.
Tiêu Diêu Dương dẫn đầu đám thuộc hạ đang cư0ng bức chủ nhân của nhà trọ: “Trần Ninh đang ở đâu?”
“Tôi ở đây.”
Cả khuôn mặt Trần Ninh đều lạnh tanh từ trên tầng hai bước xuống.
Mười ba tên thuộc hạ mặt vô cảm đứng bên cạnh Tiêu Diêu Dương ngoài ra còn có 300 thuộc hạ mặc áo đen bao vậy từ trong ra ngoài của nhà trọ.
Hắn ta nhìn thấy Trần Ninh cười gằn: “Trần Ninh, thật là, đường lên Thiên Đàng cậu không chọn lại cứ thích đâm đầu xuống địa ngục.”
“Cậu đắc tội nhà họ Tiêu bọn tôi mà còn dám đến thành phố này, tối nay cậu chết chắc rồi.”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Tối nay các người làm ảnh hưởng tới tâm trạng của tôi, còn làm chủ nhà bị thương, tối nay các người đừng mong ra được khỏi đây.”
Tiêu Diêu Dương phẫn nộ: “Chết đến nơi rồi còn dám nói lời ngông cuồng.”
“Thập Tam Thái Bảo, hạ hắn, sống chết đều được.”
Mười ba chiến tướng mặt không cảm xúc đứng bên cạnh Tiêu Diêu Dương đồng thanh hét lên: “Rõ.”
Ngay lập tức, Thập Tâm Thái Bảo cùng nhau động thủ hướng về phía Trần Ninh.
Lão đại của Thập Tam Thái Bảo dồn toàn lực giơ nắm đấm lên hướng thẳng về Trần Ninh.
Trần Ninh cũng giơ nắm đấm.
Bùm!
Hai nắm đấm của Trần Ninh và tên lão đại kia đều đang ra sức, sau đó cổ tay của tên lão đại trực tiếp gãy rời, hắn ta kêu lên một tiếng rồi lui về phía sau.
Lão nhị của Thập Tam Thái Bảo, Bàn Chân Vàng, bay lên lao về hướng Trần Ninh.
Trần Ninh cũng y như vậy gio chân đá.
Chân hai người chạm vào nhau.
` : Rắc, chân trái của Bàn Chân Vàng bị Trân Ninh trực tiếp đá gã, Bàn Chân Vàng cũng kêu lên một tiếng rồi ngã xuống.
“Nhận một chưởng thiết đầu công của tao đây.”
Lão tam của Thập Tam Thái Bảo, Thiết Đầu Công, dùng đầu cứng cáp của mình đâm vào Trần Ninh.
Trần Ninh chớp mắt lại giơ một chân lên.
Phập!
Chính xác đá vào cái đầu hói sáng chói của Thiết Đầu Công.
Cái đầu trọc lóc như quả trứng vỡ, lập tức bị Trần Ninh đá bay.
Thiết Đầu Công kêu không ra tiếng, mất mạng ngay tại chỗ.
Trong chớp mắt, Thập Tam Thái Bảo đã có ba người bị Trần Ninh đánh bại, Tiêu Diêu Dương cùng những thuộc hạ khác nhìn thấy cảnh này đều vô cùng kinh ngạc và sợ hãi.
Danh Sách Chương: