Mục lục
Thiếu Soái Trở Về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 291: Phá Quân Thăng Long

Quyền Địa Tàng không ngờ Trần Ninh lại lợi hại như vậy, chỉ trong nháy mắt đã tiêu diệt mười mấy chiến sĩ Ma Quỷ.

Phải biết rằng những người trong quân đoàn Ma Quỷ này đều là những cường giả được nhà họ Châu tập hợp ở các nơi, là những siêu cấp cao thủ đã từng tập trung tiền hành huấn luyện ma quỷ đấy!

Mỗi năm nhà họ Châu tại trên người 100 người này đỗ vào hơn 1 tỷ tiền vốn.

Số tiền cực lớn để tạo ra một nhóm cường giả, nhưng ở trước mặt Trần Ninh lại không chịu nỗi một kích như vậy.

Khóe miệng Phá Quân hơi hơi nhếch lên: “Không ai nói với anh, trên chiến trường mà phân tâm chính là tối ky sao? Đối thủ hiện tại của anh, là tôi!”

Địa Tàng tức giận nói: “Vậy tôi liền giết anh trước.”

Nói xong anh ta bỗng nhiên chạy về hướng Phá Quân, sau đó đột ngột nhảy lên, nhanh như chớp đá ra một cước trên không, mãnh liệt đá về hướng đầu của Phá Quân.

Phá Quân híp mắt, cười lạnh nói: “Ha ha, không đùa với anh nữal”

Anh nói, trầm giọng hét lên: “Phá Quân Thăng Long Quyền!”

Thanh âm vừa dứt, nắm tay phải rắn chắc vô cùng của anh giống như một con rồng đang bay, nắm đấm hướng lên, bay lên trời cao.

Nắm đấm làm dao động luồng không khí, cực kỳ dọa người.

Phanh!

Một tiếng nỗ lớn vang lên!

Ngay sau đó, thân thể vạm vỡ của Phá Quân như một con mãnh hỗ, nhanh nhẹn đáp xuống mặt đất.

Trong không trung vương một vệt máu tươi.

Thi thể của Địa Tàng văng ra ngoài như một con diều đứt dây, sau đó rơi xuống mặt đắt.

Châu Thiên Sinh không dám tin nhìn thi thể của Địa Tàng, mồ hôi lạnh trên trán lã chã rơi, hai chân run lẫy bẩy.

Thanh âm gã cũng bắt đầu run lên, khó khăn nói: “Không thể nào, không thể nào, Địa Tàng mạnh như vậy, làm sao có thể cứ như vậy mà chết được…”

Xung quanh chỉ còn hơn 20 thành viên của quân đoàn Ma Quỷ, người nào cũng đang kinh hoàng sợ hãi, không ngừng lùi về sau.

Sau đó lần lượt xoay người điên cuồng bỏ chạy giống như có Diêm La ở phía sau đòi mạng.

Phá Quân tháy thế cau mày, chuẩn bị đuổi theo truy sát.

Bản lĩnh săn giết và truy tung trong rừng của anh tuy không so được với Tham Lang, cũng không bằng được Thất Sát.

Nhưng anh tự tin rằng chỉ cần mình truy kích, chỉ trong vòng một giờ đồng hồ là có thể truy sát giết hết được những tên chạy trồn.

Trần Ninh nhận ra ý đồ muốn đuổi theo của Phá Quân, lạnh nhạt mở miệng: “Máy tên lâu la mà thôi, không đáng nói, không cần đuỏi theo nữa.”

Phá Quân cung kính nói: “Vâng.”

Mấy tên lâu la tuy đã chạy nhưng tên đầu sỏ gây tội Châu Thiên Sinh vẫn ở đây.

Châu Thiên Sinh vốn là muốn chạy, nhưng thân hình gã quá cồng kềnh, cũng không có những thành viên thân thủ mạnh mế của quân đoàn Ma Quỷ giúp đỡ, gã muốn chạy cũng chạy không nổi!

Ánh mắt Trần Ninh rơi trên người Châu Thiên Sinh, lãnh đạm nói: “Có di ngôn gì?”

Châu Thiên Sinh đầy mặt tuyệt vọng, gã nghiền răng, lớn tiếng nói: “Tôi chỉ có một nghỉ vân!”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Nói!”

Ánh mắt Châu Thiên Sinh phức tạp mà nhìn Trần Ninh, khàn giọng hỏi: “Anh rốt cuộc là ai?”

Trần Ninh phân phó Phá Quân: “Nói cho hắn, tôi là ai?”

Phá Quân sùng bái nhìn Trần Ninh, giống như một tín đồ thành kính đang nhìn tín ngưỡng của mình, nhìn vị thần trong lòng anh, trên mặt hiện lên một tia tự hào, lớn tiếng nói: “Ngài ấy chính là thiếu tướng Bắc Cảnh, chiến thần của Hoa Hạ, nhân vật kiệt xuất của Đề Quốc, Trần Ninh!”

Thiếu tướng Bắc Cảnh!

Chiến thần Hoa Hại Nhân vật kiệt xuất của Đề Quố!

c Lời nói của Phá Quân nghe vào tai Châu Thiên Sinh giống như thiên lôi cuồn cuộn.

Trần Ninh, vậy mà là thiếu tướng!

Trách không được nhà họ Đặng và nhà họ Vương bọn họ lại bại trong tay Trần Ninh.

Thì ra Trần Ninh là thiếu tướng Bắc Cảnh.

Châu Thiên Sinh cười khổ: “Chẳng trách Đặng Hải Vinh và Vương Dao bọn họ sẽ bị đưa đến Bắc Cảnh cải tạo. Tôi nên sớm nghĩ tới, tôi không nên dây vào cậu…”

Trần Ninh lành lạnh nói: “Đáng tiếc đã muộn rồi, bắt đầu từ khi ông dẫn người đến Trung Hải, muốn tiêu diệt cả nhà tôi thì ông đã phải nhận định kết cục này.”

Trần Ninh nói xong, hờ hững quay người rời đi, thanh âm của anh theo gió truyền đến: “Phá Quân, tiễn hắn một đoạn đi.”

Răng rä!

c Tiếng cỗ bị gãy vang lên!

Châu Thiên Sinh, chết!

Khi hai người Trần Ninh và Phá Quân quay lại tiểu khu Giang Tân thì đã là buỗi trưa.

Tống Sính Đình luôn âm thầm lo lắng cho Trần Ninh, cô biết lần này nhà họ Châu ở Đông Hải là dốc ra toàn lực, đến Đông Hải ước chiến cùng Trần Ninh.

Cô cũng biết Trần Ninh và Phá Quân sáng nay ra ngoài, rất có khả năng là đi gặp người của nhà họ Châu.

Cả buổi sáng nay cô đều lo lắng cho Trần Ninh, hiện tại nhìn thấy Trần Ninh cùng Phá Quân an toàn quay về, trái tim đang treo lên của cô mới buông xuống.

Cô nghênh đón Trần Ninh, nhỏ giọng hỏi: “Ông xã, hai người có phải đi đến nhà họ Châu ước chiến không?”

Trần Ninh biết Tống Sính Đình thông minh, không thể giấu được cô bèn mỉm cười nói: “Những người đó đều từ Đông Hải chạy đến bắt lỗi, anh dĩ nhiên phải đi gặp một lần.”

Trống Sính Đình khẩn trương hỏi: “Bọn họ không làm khó anh chứ?”

Trần Ninh mỉm cười nói: “Không có, sau khi bị anh và Phá Quân lấy đức thuyết phục, bọn họ nhận ra sai lầm, có người thì xám xịt mà quay về rồi.”

Chuyện mà Trần Ninh không nói là có rất nhiều người đã vĩnh viễn lưu lại ở nghĩa trang ở ngoại ô phía đông.

Tống Sính Đình nghe Trần Ninh nói rất nhẹ nhàng liền cho rằng việc này đã được giải quyết dễ dàng. Cô vỗ vỗ ngực nói: “Vậy thì tốt, từ sau khi Tập đoàn Ninh Đại của chúng ta càng làm càng lớn, rất nhiều người đỏ mắt ghen tị, luôn tìm đến chúng ta gây phiền phức.”

Trần Ninh cười nói: “Không sao. Có anh ở đây, không ai có thể gây khó dễ cho em, cũng không ai có thể làm khó Tập đoàn Ninh Đại.”

Nói đến gây khó dễ cho Tập đoàn Ninh Đại, Tống Sính Đình không nhịn được mà nói với Trần Ninh: “Ông xã, anh nói có kì lạ không, những nhà tiêu thụ kia cố tình nợ tiền của chúng ta không trả gần đây vậy mà thành thành thật thật thanh toán tiền hàng rồi.”

“Còn có những nhà cung cấp kia cũng không dám đưa hàng kém nữa.”

Trần Ninh biết, anh ở câu lạc bộ Phượng Vũ Cửu Thiên kích sát Châu nhị gia, thủ đoạn giết gà dọa khỉ đã có tác dụng rồi.

Nhưng anh không cùng Tống Sính Đình tranh công, chỉ mỉm cười nói: “Có lẽ trước đó muốn quyt nợ bị chúng ta cảnh cáo.

Tin tức nợ tiền sẽ bị thực thi pháp luật lại được truyền ra, mọi người đều sợ hãi thành thật đi!”

Tống Sinh Đình liên tục gật đầu, nói nên là như vậy.

Đồng Kha ở bên cạnh nghe vậy chỉ trợn trắng mắt, tâm nghĩ: Lũ người xấu đó làm sao dễ dàng bị dọa như vậy, tất cả đều thành thật như thế đều là công lao của anh rẻ.

Ai, người đàn ông như anh rễ thật sự quá tốt.

Đồng Kha lén nhìn Trần Ninh, càng nhìn càng cảm thấy anh rễ có mị lực. Trên tỉ vi cái gì mà tiểu thịt tươi, tiểu minh tinh, hoàn toàn không thể bì được với anh rễ.

Lúc này, Mã Hiểu Lệ đi ra cười nói: “Mọi người đều quay về rồi à, mẹ đã làm xong đồ ăn rồi, nhanh đi ăn cơm trưa.”

Trong bữa ăn, Phá Quân ăn năm bát cơm, liên tục nói: “Đồ ăn dì làm thật là quá ngon.”

Mã Hiểu Lệ cười nói: “Nếu cháu thích ăn thì ngày nào dì cũng làm cho mọi người ăn!”

Phá Quân lại lắc đầu: “Cháu không có phúc rồi. Lần này cháu tới là có nhiệm vụ, hôm nay phải đi rồi.”

Trần Ninh biết Phá Quân lần này đến tỉnh Giang Nam là muốn đến Tổng bộ quân khu Giang Nam, cùng tướng quân phương Nam là Lưu Chấn Bình giao lưu kinh nghiệm.

Nhưng anh không biết vì sao nhanh như vậy mà Phá Quân đã phải đi!

Nhưng Tổng bộ quân khu Giang Nam của anh ta ở phía đông Giang thị, cách Trung Hải cũng không xa, nếu muốn qua đây cũng chỉ mát hai tiếng đi xe.

Anh mỉm cười nói: “Cậu có nhiệm vụ trên người cũng không sao, dù sao cậu có rảnh thì qua đây, cứ xem nơi này như nhà mình.”

Phá Quân hàm hậu cười nói: “Tuân mệnh!”

Tại Đông Hải, nhà họ Châu lão gia tử Châu Cát biết được tin tức Châu Thiên Sinh chết, lão thê thảm kêu một tiếng ai oán: “Con ơi, con chết thật thảm!”

“Lập tức chuẩn bị xe, tôi muốn đi cầu kiến Long Vương. Tôi phải mời Long Vương ra tay, báo thù cho hai đứa con trai và cháu của tôi!”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK