• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

38

 

Vào tháng Năm, cuối cùng thì Tô Hạo Ninh cũng đã tiến vào kinh thành.

 

Hăn hành sự vô cùng kín đáo, đến nỗi khi ta nghe tin này, hắn đã đứng ngay cổng hoàng cung rồi.

 

Hôm đó, ta tự tay pha trà hoa quả, định mang đi tặng cho Tiêu Dư An nếm thử. Khi ta tới Kiến Chương điện, vừa hay gặp phải Tô Hạo Ninh, thân hình mệt mỏi vì gió bụi, đang vội vã tiến vào.

 

Nhưng hắn không đi một mình. Bên cạnh hắn còn có một nữ tử.

 

Ta tò mò nhìn hai người vài lần, nhưng chưa kịp nhìn rõ họ thế nào thì họ đã bị Cao công công gọi vào điện.

 

Có lẽ Tiêu Dư An sẽ phải trao đổi với họ một chút, nên ta liền đi thẳng đến phòng pha trà.

 

Tiểu công công trong phòng trà đã quen biết ta từ lâu, liền vui vẻ chào hỏi rồi nhường lại bếp trà nhỏ cho ta.

 

Ta chăm chú rót trà, đây là công thức trà hoa quả mà ta đã tốn rất nhiều thời gian để thử nghiệm. Vì để nếm thử, Thanh Mai và Thanh Xuyến đã gần như muốn nôn ra.

 

Tiêu Dư An luôn thích uống trà đắng ngắt, ta nghĩ nếu pha một ít trà chua ngọt như thế này cho hắn, hẳn tâm trạng sẽ tốt hơn.

 

Khi ta đang rót nước sôi vào tách trà trắng sứ, trái cây và cánh hoa dần dần mở ra, bỗng nghe thấy một giọng nữ mềm mại hỏi: "Đây có phải là nơi pha trà không?"

 

Ta quay lại, thấy nữ tử đi cùng với Tô Hạo Ninh đang đứng ở cửa, tò mò nhìn vào bên trong.

 

Nhìn thấy ta quay lại, nàng bước vào, nhẹ nhàng cúi chào rồi nói: "Tỷ tỷ, ta là Tô Nguyệt Ninh, muốn vào xem nơi pha trà dâng cho bệ hạ có phải chỗ này không?"

 

Ta gật đầu.

 

Nàng là một thiếu nữ rất xinh đẹp, tuổi tác gần với ta, dịu dàng mà lại có chút tinh nghịch.

 

Cử chỉ và lời nói của nàng đều toát lên vẻ lễ độ, đúng như người ta thường nói, rất có giáo dưỡng.

 

Tô Nguyệt Ninh tiến lại gần, thấy tách trà trong tay ta, cười khẽ nói: "Đây là trà pha cho bệ hạ phải không? Tỷ cho ta nhé."

 

Nói xong, nàng liền đưa tay định cầm lấy khay trà.

 



Ta vội vàng ngăn lại: "Ngươi làm gì vậy?"

 

Tô Nguyệt Ninh nhẹ nhàng giải thích: "Bệ hạ đang bàn chuyện cùng ca ca ta, nếu tỷ tỷ vào đột ngột, e rằng sẽ bị quở trách."

 

Ta vẫn không buông tay, nói: "Đây là trà mà ta pha."

 

Đôi mày thanh tú của nàng hơi nhíu lại.

 

"Ta biết là ngươi pha. Nhưng ngươi là một cung nữ, sao lại khó tính như vậy? Ta có ý tốt giúp ngươi, ngươi không biết cảm kích sao?"

 

Ta định nói rằng mình không phải cung nữ, nhưng lại nghẹn lời. Thực ra ta chưa bao giờ suy nghĩ nghiêm túc về vai trò của mình trong hoàng cung là gì.

 

Tô Nguyệt Ninh nhìn ta một lúc đầy nghi ngờ, nhưng không đợi ta giải thích đã trực tiếp cầm lấy tách trà hoa quả vừa pha xong.

 

Ta đứng bất động, cảm thấy lòng trống rỗng, không biết phải làm sao.

 

Nhưng có một điều, ta cảm thấy nàng nói sai rồi.

 

Tiêu Dư An sẽ không bao giờ nổi giận với ta.

 

39

 

Chỉ trong một đêm, trong cung đã lan truyền một lời đồn không biết bắt nguồn từ đâu.

 

Giữa các cung nữ và thái giám, họ đang xôn xao rằng tiểu thư Tô gia, cùng vào kinh với Tô Hạo Ninh, sau này sẽ trở thành hoàng hậu.

 

Khi những lời này đến tai ta, đúng lúc ta nhìn thấy Thanh Mai đang nghiêm khắc mắng một cung nữ đang quét dọn trong sân. Ta nghe thấy họ nhắc đến cái tên Tô Nguyệt Ninh, và nghe thấy Thanh Mai nói, đừng để tiểu thư nghe thấy.

 

Không biết vì sao, một cảm giác uất ức bỗng dâng lên trong đầu ta.

 

Ta bước đến phía sau họ, hỏi: "Các ngươi đang nói gì vậy?"

 

Thanh Mai giật mình, lập tức đổi sắc mặt, cười nói: "Cô nương đừng lo lắng, nàng ấy làm việc không chú ý, nô tỳ chỉ mắng nàng ấy mấy câu thôi."

 

Trong lòng ta càng thêm bực bội, giọng điệu cũng cao lên: "Ta đã biết rõ là chuyện gì rồi! Các ngươi tại sao phải giấu ta? Có chuyện gì mà ta không thể biết sao?"



 

Tiêu Dư An muốn tìm ai làm hoàng hậu thì đó là chuyện của hắn, có liên quan gì đến ta? Tại sao ta lại bị người ta xì xào sau lưng như vậy?

 

Cung nữ đang quét dọn sợ hãi quỳ xuống, cắn môi không dám lên tiếng, nước mắt lã chã như ta là ác quỷ vậy.

 

Ta cảm thấy rất ngượng ngùng, hoàn toàn không biết phải giải quyết tình huống này thế nào, đành vội vã chạy đến Minh Tế Thư Quán.

 

Nhưng khi đến nơi, ta phát hiện cổng đã có thêm vài người gác, toàn bộ đều rất lạ mặt. Ta chợt hiểu ra, chắc hẳn họ là thuộc hạ của Tô Hạo Ninh.

 

Kỳ thực, từ ngày bản đồ Bắc Mạc hoàn thành, Minh Tế Thư Quán không còn đơn giản là một cái tên. Nơi đây đã vô thức trở thành nơi quyết sách quân chính, ai nắm quyền ở đây, chính là người mà hoàng thượng tin tưởng nhất trong quân đội.

 

Những người gác cổng ngăn không cho ta vào, đúng lúc ta thấy Lâm Bạch Vũ từ trong phòng bước ra, ôm một xấp giấy.

 

Ta nhận ra đó chính là những lộ trình hành quân mà chúng ta đã dành rất nhiều công sức để nghiên cứu trước đây. Lúc đó, Lâm Bạch Vũ còn tự hào nói rằng hy vọng những công sức của chúng ta sẽ giúp các tướng sĩ đánh trận ít phải đổ m.á.u hơn.

 

Ta tiến lại gần: "Sư phụ, đang làm gì vậy? Để ta giúp!"

 

Lâm Bạch Vũ sắc mặt ảm đạm, giọng trầm buồn: "Vứt đi."

 

"Cái gì?" Ta nghi ngờ mình nghe lầm.

 

Lâm Bạch Vũ nhìn xấp giấy trong tay, đôi mắt đầy tiếc nuối. "Tô tướng quân nói, kế hoạch này không thể thực hiện. Nếu đã bị hủy, vậy thì cứ vứt đi."

 

"Hắn nói bậy!" Ta nhìn đống giấy ngăn nắp như mới, tức giận nói, "Hắn còn chưa nhìn qua, sao có thể nói không làm được?"

 

Lâm Bạch Vũ kiên nhẫn giải thích: "Y Y, Tô tướng quân là chủ soái, điều ta có thể làm chỉ là tuân lệnh."

 

Cái lý lẽ gì đây! Cơn tức giận bốc lên, ta quay người bước đi, nói: "Ta phải đi hỏi Tiêu Dư An cho rõ, sao lại để một người như vậy làm chủ soái!"

 

"Y Y!"

 

Lâm Bạch Vũ gọi lại, vẻ mặt có chút nghiêm khắc.

 

Nhưng ngay lập tức, giọng của hắn lại trở nên dịu dàng.

 

"Vận chuyển lương thực phía Nam, thuế muối Tây Nam, trưng thu lương thực Liêu Đông, còn cả… việc lập hậu, chuyện nào cũng khiến bệ hạ phải bận tâm. Y Y, thời điểm này ngươi đừng làm phiền bệ hạ nữa."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK