• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

15

 

Ta căm ghét Tiêu Dư An.

 

Dưới sự quyết định "sáng suốt" của hắn, ta cuối cùng đã phải sống một cuộc sống khổ sở không thể tả.

 

Buổi sáng, khi Tiêu Dư An đi chầu, ta phải theo Lâm Bạch Vũ luyện võ nửa canh giờ, rồi sau đó lại vẽ bản đồ.

 

Buổi chiều, khi Tiêu Dư An giải quyết tấu chương, ta phải nghe một giờ kinh sử, rồi lại vẽ bản đồ.

 

Tuy nhiên, ta cũng chẳng để Tiêu Dư An sống dễ chịu gì.

 

Vị tiên sinh đầu tiên dạy ta là một ông lão râu trắng, miệng lúc nào cũng đầy lời lẽ về nghĩa lý quân thần, trung hiếu, yêu nước.

 

Khi Tiêu Dư An đến kiểm tra bài vở của ta, ta uể oải nói: "Tiên sinh giảng lễ nghĩa quân thần không thể bỏ qua. Hoàng thượng, hay là để ta quỳ lạy ngài một cái, xem như ta đã hoàn thành bài học được không?"

 

Tiêu Dư An mặt đỏ bừng, sau đó, ta không bao giờ gặp lại vị tiên sinh đó nữa.

 

Người thứ hai dạy ta, nghe nói là một vị một vị đại nhân lễ bộ Quốc Tử Giám, dưới tay ông ta có không ít danh sĩ, lan rộng từ triều đình đến quân lính.

 

Ngày đầu tiên, vị đại nhân này đã cất giọng cao vút, đọc một đoạn "*Quân bất kiến hoàng hà chi thủy thiên thượng lai", làm ta hoảng sợ đến nỗi vô tình làm đổ nghiên mực, dính đầy người.

 

(*Quân bất kiến hoàng hà chi thủy thiên thượng lai: Ngươi chẳng thấy nước sông Hoàng Hà từ trời cao đổ xuống hay sao?)

 

Dù sao cũng có một điểm tốt là, dưới giọng nói vang dội ấy, ta không thể ngủ gật nữa.

 

Ngày hôm đó, khi Tiêu Dư An và Lâm Bạch Vũ bước vào, vị đại nhân này đang say sưa đọc đến câu "*Quyển ngã cư thượng tam trọng mao".

 

(*Quyển ngã cư thượng tam trọng mao: Gió cuốn phăng ba lớp mái tranh trên căn nhà nhỏ của ta)

 

Ta cố gắng ra hiệu cho ông ta, nhưng tiếc là ông quá say mê, chẳng nhìn thấy gì, đến khi ông ta hăng say vung tay, suýt nữa làm rơi mũ của Tiêu Dư An.

 

Vị đại nhân giật mình quỳ xuống hành lễ Tiêu Dư An, ta liền nhanh chóng nhường chỗ cho hắn.



 

Tiêu Dư An cầm quyển thơ trên bàn lên, lật qua rồi nhìn ta nói: "Thi thử chút xem?"

 

Ta hoảng hốt. Chưa ai nói là phải đọc và thuộc lòng cả bài chứ!

 

Vị đại nhân cười hiền lành: "Y Y cô nương thông minh vô cùng, Hoàng thượng có thể hỏi mà không cần ngại."

 

Ta muốn mắng to vào mặt ông ta.

 

Tiêu Dư An từ tốn làm động tác thanh cổ: "Bích ngọc trang thành nhất thụ cao, câu tiếp theo là gì?"

 

(*Bích ngọc trang thành nhất thụ cao: Ngọc bích tô thành dáng liễu cao)

 

Câu này hình như ta đã từng đọc qua, câu tiếp theo là gì nhỉ?

 

Ta nhìn Tiêu Dư An rồi lại nhìn Lâm Bạch Vũ, thử hỏi: "*Phù... phù dung trướng ấm độ xuân tiêu?"

 

(*Phù dung trướng ấm độ xuân tiêu: Màn phù dung ấm, đêm xuân mộng)

 

Tiêu Dư An nhướn mày: "Vậy câu tiếp theo là gì?"

 

Ta nghĩ hắn hỏi tiếp, chắc là đã trả lời đúng rồi! Ta đập tay lên đùi, nói to: "*Đãn sử Long Thành phi tướng tại, tòng thử quân vương bất tảo triều!"

 

(*Đãn sử Long Thành phi tướng tại, tòng thử quân vương bất tảo triều: Chỉ cần Phi tướng Long Thành còn sống, từ nay vua không cần lo chuyện triều)

 

**Tiêu Dư An và Lâm Bạch Vũ nhìn nhau, không biết ai cười trước, cả hai đều phá lên cười lớn.

 

(**Mấy bà biết vì sao 2 người này cười không =)). Vì bà nữ 9 đọc sai bét hết. 3 câu thuộc 3 bài thơ khác nhau á)

 

Vị đại nhân không biết từ khi nào đã quỵ xuống, mặt ông ta trông có vẻ như sắp khóc đến nơi rồi.

 

Sau lần đó, ta cũng không gặp lại vị đại nhân đó nữa.

 



16

 

Ta tưởng Tiêu Dư An sẽ bỏ cuộc, không ép ta học thêm văn học nữa, nhưng không ngờ hắn vẫn kiên quyết tìm cho ta vị tiên sinh mới.

 

Ngày hôm đó, ta uể oải bước vào Tòng Văn Quán, nhưng lại thấy trong phòng im ắng, không có tiên sinh nào chờ sẵn để rao giảng như mọi lần.

 

Ta khẽ ho một tiếng, hỏi: "Có ai không?"

 

Không lâu sau, một người từ phía sau bình phong bước ra.

 

Đó là một nam nhân trung niên, tóc hơi hoa râm, tay cầm một cuốn sách, dung mạo toát lên vẻ nho nhã, hòa nhã của một người học giả.

 

Khi thấy ta, ông ấy mỉm cười hiền hòa, hỏi: "Ngươi là Y Y phải không?"

 

Ta hơi ngỡ ngàng một lúc. Không hiểu sao, ta có cảm giác rất quen thuộc, như đã gặp ông ta ở đâu đó rồi.

 

Ta gật đầu, miễn cưỡng hỏi: "Thưa tiên sinh, hôm nay chúng ta sẽ học gì?"

 

Ông cười nhẹ nhàng: "Không vội. Hôm nay chúng ta chỉ trò chuyện, không học bài đâu."

 

Ông bảo ta ngồi xuống, rồi tự mình chuyển một chiếc ghế thấp đối diện với ta.

 

Nụ cười của ông vẫn dịu dàng, rồi nói: "Ta là Lưu Diên. Ngươi có thể gọi ta là Lưu tiên sinh, hoặc gọi tên ta đều được, hôm nay chúng ta không làm thầy trò, trước tiên cứ làm bạn đã."

 

Ta không cảm thấy phản cảm, ngả đầu hỏi: "Vậy tiên sinh, chúng ta sẽ trò chuyện về cái gì?"

 

Lưu Diên đặt hai tay lên đầu gối, nhẹ nhàng nói: "Ta nghe nói, ngươi đến từ Tây Bắc Đại Mạc phải không?"

 

Ta lặng lẽ gật đầu.

 

Ông cười nói: "Thật là trùng hợp. Ta cũng từng đến đó. Y Y, ngươi có biết, Đôn Châu thành có nguồn gốc từ đâu không?"

 

Đôn Châu, ta đã đến đó nhiều lần. Đó là thành trì ở cực tây của triều Tấn, đi qua Đôn Châu là đã vào đất của người Đột Quyết rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK