56
“Y Y.”
Tiêu Dư An đỡ ta đứng vững, tay hắn không dám buông ra nửa phần.
Ta nhìn xung quanh, đại khái xác định được phương hướng chúng ta đang ở, nếu tiếp tục đi, sẽ đến vùng hoang mạc mênh mông.
Ta chỉ về phía trước: “Ở phía trước không xa có một khu chợ cát, chúng ta có thể đến đó nghỉ ngơi một chút.”
Mặc dù không quá xa, nhưng nếu phải đi bộ, chúng ta cũng đã phải đi được gần nửa ngày.
Khi đến khu chợ, trời đã gần tối, ta và Tiêu Dư An vừa khát vừa đói, thực sự chẳng khác gì những người tị nạn.
Dưới các lều tạm nghỉ, khói bếp bay lên nghi ngút. Tiêu Dư An đỡ ta ngồi xuống, nói: “Y Y, nàng nghỉ ngơi chút đi, ta đi một lát sẽ về ngay.”
Ta thấy hắn chỉnh lại y phục, đi hỏi vài người buôn bán thức ăn, nhưng lúc quay về, tay vẫn trống không, sắc mặt lại thoáng nét bối rối.
“Ngài đi đâu vậy?” Ta không hiểu rõ hắn làm cái gì.
Tiêu Dư An ấp úng trả lời:
“Ta muốn đi xin chút thức ăn, đã hỏi vài nhà, nhưng họ chẳng thèm để ý đến ta.”
Thấy ta cười, hắn lại càng không dám mở miệng, đỏ mặt nói:
“Ta nghĩ mình đã nói rất lịch sự rồi mà, họ có phải là không hiểu ta nói gì không?”
Ta cười đến vai rung lên:
“Đại ca à, họ là thương nhân đó, họ chỉ quan tâm đến tiền thôi! Dù ngài có nói khéo đến mấy cũng chẳng ai bố thí cho đâu!"
Ta nhìn xung quanh, thấy một đoàn thương nhân Ba Tư đang nghỉ chân không xa. Ta vỗ vai Tiêu Dư An, nói: “Ngài nhìn nè.”
Ta xắn tay áo lên, nhặt một đoạn cỏ cắm vào miệng để trông hoang dã hơn. Sau đó, ta lấy từ cổ ra chiếc lá liễu bằng ngọc mà ta vẫn luôn mang theo, cầm trong tay.
Tiêu Dư An ngăn ta lại, hỏi: “Y Y, nàng định làm gì vậy?”
Ta hất tay: “Chúng ta cần tiền, ta sẽ dùng cái này đổi lấy thức ăn.”
Tiêu Dư An suy nghĩ một chút, rồi lấy chiếc nhẫn ngọc trên tay đưa cho ta: “Dùng cái này đi.”
57
Ta đẩy lại.
“Đây là vật do phụ thân ngài để lại, ngài không thể làm mất.”
Tiêu Dư An kiên quyết: “Y Y, ta ít nhiều cũng biết cha mẹ mình là ai. Nhưng chiếc lá liễu này, có lẽ là tín vật duy nhất giúp nàng tìm lại gia đình. Nếu đánh mất, nàng sẽ chẳng còn cách nào gặp lại họ nữa."
Ta có chút do dự. Liệu ta có thể tìm lại được gia đình mình trong kiếp này không?
Tiêu Dư An nắm lấy tay ta, nhét chiếc nhẫn vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng nói: “Nhanh đi đi, ta cũng đói rồi.”
Hai mươi phút sau, khi ta dẫn theo hai con lạc đà, tay cầm một bao bánh nướng và một ít tiền quay lại, ánh mắt Tiêu Dư An sáng lên.
Hắn xoa đầu ta, cười nói: “Y Y, nàng rốt cuộc là tiên nữ phương nào vậy?"
Ta không dám nói cho hắn biết, lúc nãy khi lừa đám thương nhân Ba Tư, ta bảo mình là nữ nhân hành nghề ở Trường An. Ta chỉ vào Tiêu Dư An rồi nói, đến Trường An chỉ cần tìm ta là sẽ tìm được những thanh niên đẹp trai như thế này, lúc ấy họ mới vui vẻ trả tiền.
Ta đã mua hai bộ quần áo của thương nhân ngoại quốc, thay đồ từ những bộ đồ mang theo từ Đôn Châu. Ở trên sa mạc, giả làm thương nhân Tây vực ít nhất sẽ không bị nghi ngờ về thân phận của chúng ta.
Ta thay xong đồ đi ra, Tiêu Dư An nhìn ta một hồi lâu. Bị hắn nhìn như vậy, ta có chút rờn rợn.
Ta đưa tay sờ trán, kiểm tra miếng trang sức gắn trên trán, hỏi hắn: "Có gì không ổn sao?"
Tiêu Dư An nói: "Y Y, nàng thế này, thật sự đẹp đến nao lòng."
58
Ta đặt tên cho hai con lạc đà, một con là Sa Sa, con còn lại là Mạc Mạc.
Mạc Mạc của ta là một tiểu cô nương năm tuổi, khi đi đường cái m.ô.n.g lúc lắc, vừa đi vừa thích cọ vào ta để gãi ngứa.
Sa Sa thì tính khí có chút cộc cằn, đối với Tiêu Dư An luôn lạnh nhạt, mỗi lần muốn cưỡi nó, đều phải để ta cầm thức ăn dỗ dành thật lâu, nó mới chịu để hắn leo lên lưng.
Hình như Tiêu Dư An có chút sợ Sa Sa. Đã mấy lần ta nghe thấy hắn ngồi trên lưng Sa Sa, lẩm bẩm khen ngợi nó nào là cao lớn, oai vệ, chân dài chạy nhanh, cuối cùng còn khấn cầu đôi câu, bảo rằng mong nó đừng quăng mình xuống lưng mà thôi.
Hoàng thượng, người còn nhớ mình là vua không?
Nhưng nói gì thì nói, việc chúng ta có thể bình an vượt qua sa mạc này, tìm được Lâm Bạch Vũ hội hợp, tất cả đều trông chờ vào Sa Sa và Mạc Mạc.
Hiện tại là thời điểm đẹp nhất ở Tây Bắc. Bầu trời xanh thẳm không gợn mây, những rừng hồ dương trên ốc đảo vàng óng như được phủ một lớp kim sa.
Ta cùng Tiêu Dư An ngày đêm vượt qua biển cát, chỉ có tiếng lục lạc lạc đà và tiếng bước chân đồng hành.
Tiêu Dư An quả thực rất lợi hại, hắn tùy tiện tìm gỗ làm một bộ cung tên, có thể b.ắ.n rơi cả chim trời. Bây giờ điều khiến ta phấn khích nhất chính là khi thấy có đàn chim bay qua đầu, bởi điều đó có nghĩa là tối nay chúng ta có thể ăn thịt rồi!
Ban đêm trên sa mạc tĩnh lặng và an hòa.
Tiêu Dư An xiên con chim lên một nhánh gỗ, nướng trên lửa trại, mỡ nhỏ xuống lửa kêu tí tách. Hắn nướng thịt rất khéo, da giòn thịt mềm, béo mà không ngấy. Nếu hắn không làm vua, đi làm một đầu bếp chắc hẳn cũng không tệ.
Ta quanh quẩn tìm củi khô, nghe tiếng Tiêu Dư An gọi: "Y Y, đến ăn nào!"
Ta đáp lời, bụng đã đói cồn cào từ lâu.
Tiêu Dư An ngồi quay lưng lại, khoanh chân trên đụn cát, ánh lửa lúc lớn lúc nhỏ trong cơn gió đêm, hắt lên người hắn, khiến mái tóc như sáng rực ánh vàng, thoạt nhìn chẳng khác nào một pho tượng Phật đang hiển linh.
Trong lòng ta bỗng nổi lên chút trò nghịch ngợm.
Ta rón rén vòng ra sau chàng, bất ngờ đưa tay bịt mắt hắn lại, ghé sát tai nói bằng giọng thô khàn:
"Ta là hồ ly tinh trong sa mạc này, mau giao thịt ra đây, ta sẽ tha mạng cho chàng!"
Tiêu Dư An cười bật thành tiếng, lông mi hắn khẽ chạm vào lòng bàn tay ta, khiến ta cảm giác nhột nhạt.
Hắn nắm lấy tay ta, kéo khỏi mắt mình, ngoái đầu nhìn, nhẹ giọng bảo: "Y Y, hồ ly tinh là để quyến rũ người."
Đôi môi hắn đỏ và mềm mại, hơi thở ấm áp phả lên tay ta, giống như đuôi hồ ly đang nhẹ nhàng ve vuốt trái tim, khiến lòng ta ngứa ngáy không yên.
Bỗng dưng, ta có chút hoảng hốt, muốn rút tay về.
Nhưng Tiêu Dư An không buông ra. Yết hầu hắn khẽ chuyển động, giọng nói khàn đi:
"Y Y, đừng tha cho ta."