• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

61

 

Ta và Tiêu Dư An lén núp dưới chân đồi cát, ta có thể nghe thấy tiếng vó ngựa của quân Đột Quyết ngày càng gần hơn.

 

Ta dùng tay chỉ vào không khí, lầm bầm đếm: "Một..."

 

"Hai..."

 

Khi ngón tay thứ hai còn chưa duỗi ra hết, ta bỗng vươn người lên, hạ môi xuống, chạm vào môi của Tiêu Dư An.

 

Đôi môi của hắn lạnh và mềm, ngọt ngào hơn cả những gì ta tưởng tượng.

 

Khi Tiêu Dư An còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, ta nở một nụ cười rạng rỡ với hắn, rồi xoay người, vội vã chạy về phía quân Đột Quyết đang đến.

 

Tiêu Dư An, đêm hôm đó chàng nói những lời ấy, ta đều nghe thấy. Chàng không phải muốn hôn ta sao? Ta đồng ý rồi.

 

Nhưng hôm nay, chuyện này không thể được nữa, ta đã hứa với Tô Hạo Ninh sẽ bảo vệ an toàn cho hắn. Nếu ta không dẫn chúng đi xa, cả hai chúng ta chắc chắn sẽ bị quân Đột Quyết bắt được.

 

Chàng xem, lần này ta lại lừa chàng rồi. Ta buộc chàng với Sa Sa, nói là để dây cương không bị tuột. Nhưng thực ra, ta làm vậy là để khi ta chạy đi, chàng không đuổi kịp ta.

 

Tiêu Dư An, chàng là hoàng đế đấy. Còn có biết bao nhiêu người đang chờ chàng trở về, vì vậy, chàng nhất định phải bình an trở về.

 

Quân Đột Quyết đã phát hiện ra ta, ta chạy thục mạng trên sa mạc, chạy càng xa, thời gian để Tiêu Dư An có thể chạy trốn càng dài.

 

Ta nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rập, tiếng chó săn sủa điên cuồng, tiếng gầm gừ của quân Đột Quyết mỗi lúc một gần. Cuối cùng, một cây roi quất vào lưng ta, phát ra tiếng "phập" khi đập vào da thịt, rồi tiếng cát bay văng xung quanh.

 

Ta ngã xuống cát, lưng đau buốt. Khi ngẩng đầu lên, xung quanh đã bị quân Đột Quyết bao vây.

 



Mũi kiếm của quân Đột Quyết dừng lại dưới cằm ta, ép ta phải ngẩng đầu lên.

 

Kẻ đứng đầu, một tên có râu quai nón, thô bạo giật phăng khăn trùm đầu và dây đeo trên trán ta, cười độc ác: "Con ả này là người Hán. Biết đâu có thể hỏi ra được chút gì đó."

 

62

 

Đám quân Đột Quyết này là một nhóm lính tuần tra nhỏ, chúng đưa ta về đại doanh của quân Đột Quyết.

 

Mấy tên to con buộc ta vào chuồng ngựa, dùng roi thấm nước lạnh quất vào người ta, ép ta phải khai ra vị trí đóng quân của quân Tấn.

 

Ta chỉ lặp đi lặp lại một câu duy nhất: "Ta chỉ là một thương nhân, bị lạc đoàn nên mới bị các ngươi bắt được, ta chẳng biết gì cả."

 

Nhưng bọn Đột Quyết vẫn khăng khăng cho rằng ta là người Hán, nhất định biết được quân của Lâm Bạch Vũ đang đóng ở đâu.

 

Đám súc sinh này, nếu bọn chúng chịu phái vài nhóm trinh sát đi tìm hiểu xem, có khi còn hiệu quả hơn là cứ lôi ta ra tra tấn thế này.

 

Ta bị trói trong chuồng ngựa suốt cả một ngày đêm. Những kẻ đánh ta thì mệt mỏi, lại đổi người khác tiếp tục. Khi ta ngất đi, bọn chúng dùng nước đá pha muối đổ vào người ta, muối thấm vào vết thương đau đến mức như thấm vào tận xương tủy.

 

Trong lòng ta cười nhạo chúng, nhớ lại ngày xưa, Tiêu Dư An chỉ cần một bữa thịt nướng là có thể dễ dàng bắt ta. Còn bọn chúng, đúng là quá yếu.

 

Nhưng đến cuối cùng, ta không chịu nổi nữa. Khi cây roi lại sắp quất xuống người ta, ta cuối cùng mở miệng:

 

"Ta chịu thua. Ta biết quân Tấn ở đâu, ta sẽ dẫn các ngươi đi."

 

63

 

Quân Đột Quyết dùng dây trói tay ta lại, cưỡi ngựa kéo ta đi, yêu cầu ta chỉ đường.

 

Ta ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, dẫn họ đi sâu vào sa mạc.



 

Nơi đó ta từng đến một lần, hướng đi khó xác định, dễ gặp bão cát. Nếu bị kẹt lại vài ngày mà không có nguồn nước, chắc chắn sẽ c.h.ế.t hoặc ít nhất cũng sẽ bị hành xác.

 

Nhưng đến ngày thứ ba, quân Đột Quyết đã cảm thấy có gì đó không ổn. Thủ lĩnh của chúng dùng d.a.o cong kề vào cổ ta, ép hỏi ta có phải là mật thám do quân Tấn phái tới không.

 

Ta cười đến mức suýt rơi nước mắt, nhìn tên râu quai nón trước mặt rồi nói:

 

"Đại ca, ta thực sự chỉ là một thương nhân. Là các ngươi ép ta dẫn đường. Ta nói sao, các ngươi cũng dám tin sao?"

 

Thủ lĩnh Đột Quyết tức giận, tay siết chặt cổ ta, rút một mũi tên rồi cắm vào vai ta.

 

Cơn đau xuyên qua xương, ta muốn gào lên nhưng không thể thốt ra lời. Ta không muốn sống nữa, chỉ muốn kết thúc cơn đau này một cách nhanh chóng.

 

Nhưng quân Đột Quyết không có ý định buông tha ta, chúng đẩy ta vào một cột gỗ, ép buộc ta phải khai ra quân Tấn ở đâu.

 

Khi nghe ta lại nói "Không biết" lần nữa, tên thủ lĩnh cười lạnh, siết mũi tên còn sót lại trong vai ta rồi xoay mạnh.

 

Đau! Đau quá...

 

Ta cảm nhận rõ mũi tên cắm sâu vào cơ thể, xoay qua xoay lại như xé nát xương cốt, m.á.u đỏ rỉ từ mũi tên, từng giọt một rơi xuống sa mạc, như những đóa hoa đỏ thẫm trên cát vàng.

 

Cơn đau tột cùng khiến ta mờ dần ý thức. Ta nghĩ, có lẽ mình sẽ c.h.ế.t ở đây.

 

Ta nhớ lời Lưu tiên sinh từng dạy: "Thân gửi sông núi, hồn về cố quốc."

 

Ta chỉ cảm thấy buồn, không biết quê hương của mình là đâu?

 

Có lẽ, đó chính là nơi Tiêu Dư An đang ở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK