• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

51

 

"Chỉ có điều," Lưu tiên sinh nhấp một ngụm nước, rồi tiếp tục nói, "Mỗi quyết định của Bệ hạ đều là sự đấu trí giữa các quan lại, vốn dĩ không có chuyện gì mà có thể làm vừa lòng tất cả mọi người. Việc lập hậu cũng vậy, nhìn có vẻ là chuyện của hai người trẻ, nhưng thực tế lại là sự giao dịch giữa các thế lực khác nhau. Trong chuyện này, không có ai là kẻ thắng."

 

Ta nhăn mặt hỏi:

 

"Vậy chuyện này không giải quyết được sao?"

 

Lưu tiên sinh thở dài một hơi:

 

"Cũng không hẳn. Thực ra cách giải quyết tốt nhất, là chọn một tiểu thư nhà quyền quý nhưng không nắm thực quyền. Như vậy triều thần cũng không thể bắt bẻ, mà bệ hạ cũng không cần lo lắng ngoại thích quyền thế quá lớn."

 

Ta nhìn Lưu tiên sinh, chớp mắt hỏi:

 

"Vậy là giống như ngài sao?"

 

Lưu Diên bật cười:

 

"Y Y, ngươi nói thế khiến lão phu cảm thấy mình thật không có tham vọng gì!"

 

Ông lắc đầu nói:

 

"Ta chỉ là người đã thấy quá nhiều chuyện trong đời, không muốn tham gia vào những tranh đấu trong triều. Tiếc là, ta lại không có nữ nhi."

 

Nhưng tất cả những chuyện này, cuối cùng cũng chẳng liên quan gì đến ta.

 

Lưu tiên sinh nhận ra tâm trạng của ta, chậm rãi nói:

 

"Y Y, ta thực sự nhìn ra được tình cảm giữa ngươi và Bệ hạ. Nếu thực sự đến lúc không còn cách nào, có lẽ ta có thể..."

 

"Tiên sinh," ta cắt lời ông.

 

Ta biết ông muốn nói gì, và ta cũng tin ông thật lòng muốn giúp ta. Nhưng một ân huệ lớn như vậy, ta làm sao có thể trả được?

 

Ta miễn cưỡng nói:

 

"Ta không phải vì chuyện này mà không vui. Ta chỉ vì... ghét Tô Hạo Ninh quá thôi."

 

Lưu Diên thở dài, chỉ có thể theo lời ta mà nói:

 

"Ta với Tô gia giao hảo đã lâu, hiểu rõ hắn không phải người ngang ngược. Chỉ là khi làm việc, hắn luôn có nguyên tắc của mình."



 

Ta gật đầu nói: "Tô tướng quân đã dốc sức liều mạng đánh trận với người Đột Quyết, thật ra ta rất cảm kích hắn."

 

52

 

Tháng Sáu, người Đột Quyết bất ngờ xâm phạm biên giới, ngang nhiên cướp phá, đốt cháy, g.i.ế.c hại dân chúng ở vùng Đôn Châu, sau đó nhanh chóng rút lui không để lại dấu vết.

 

Tiêu Dư An giận dữ, hạ lệnh đẩy nhanh thời gian chinh phạt Tây Bắc, đồng thời công bố dã tâm lớn đã ấp ủ từ lâu, ban chiếu thân chinh dẫn quân xuất trận.

 

Hắn cũng giữ đúng lời hứa với ta, để ta cải trang thành nam nhân, theo đại quân trở về Tây Bắc. Chờ khi cuộc chiến kết thúc, sẽ để ta quay lại Đại Mạc.

 

Trước ngày xuất chinh, ta đặc biệt đến Minh Tế Thư Quán gặp Tô Hạo Ninh. Khi ta đến nơi, hắn đang cúi đầu bên án thư, hăng hái viết gì đó, hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của ta.

 

Lại là mấy ngày liền không ngủ đây mà.

 

Ta bước nhẹ nhàng, dâng một ly trà cho hắn. Đặt trà xuống, ta đứng lặng một bên, chưa vội rời đi.

 

Tô Hạo Ninh cuối cùng cũng phát hiện ra ta. Hắn ngẩng đầu liếc ta một cái, lại nhìn chén trà, hỏi:

 

"Ngươi bỏ độc rồi à?"

 

Người này thật không thể nói chuyện tử tế chút được sao.

 

Ta bình thản lắc đầu, đáp:

 

"Ta đến để tiễn tướng quân. Thuận tiện… cũng đến để từ biệt Minh Tế Thư Quán này."

 

Tô Hạo Ninh nheo mắt nhìn ta, vẻ mặt đầy vẻ giễu cợt:

 

"Mặt trời mọc từ phía Tây rồi sao?"

 

Ta đáp:

 

"Tô tướng quân, dân chúng Đại Mạc đã khổ vì áp bức của người Đột Quyết nhiều năm nay. Lần này tướng quân đi, là giúp chúng ta, ta thật lòng cảm kích ngài."

 

Tô Hạo Ninh phẩy tay, giọng nhàn nhạt:

 

"Đó là thánh ý của bệ hạ, ta chỉ là ở đâu thì làm việc đó mà thôi."

 

Thấy ta vẫn đứng yên chưa có ý định rời đi, hắn trực tiếp hỏi:

 



"Ngươi còn chuyện gì muốn nói sao?"

 

Ta suy nghĩ một lúc, rồi hỏi:

 

"Tướng quân, lần chinh Tây này, ngài có bao nhiêu phần thắng?"

 

Tô Hạo Ninh nhíu mày:

 

"Trước lúc ra trận, kiêng nhất là bàn chuyện thành bại. Nhưng cứ làm hết sức mình, còn lại phó thác cho trời, ta đâu phải thần tiên."

 

Ta ngập ngừng, rồi lên tiếng:

 

"Tướng quân, bệ hạ lần này nhất định sẽ bình an trở về, phải không?"

 

Tô Hạo Ninh nhìn ta chăm chú hồi lâu, cuối cùng bật cười:

 

"Ta nói các ngươi đúng là bọn trẻ con thú vị thật. Bệ hạ bảo Lâm Bạch Vũ bảo vệ ngươi, ngươi lại chạy đến đây lo lắng cho bệ hạ, còn ở trước mặt bệ hạ thì lại ra sức bảo vệ Lâm Bạch Vũ, làm ta cảm thấy mình giống như đại ác nhân vậy."

 

Ta thầm nghĩ, đúng thế còn gì.

 

Có vẻ Tô Hạo Ninh cũng chẳng muốn nói chuyện với ta lâu. Cuối cùng, hắn nghiêm nghị nói:

 

"Ngươi yên tâm, ta là tướng quân của Đại Tấn, dù phải liều cả tính mạng này, cũng sẽ bảo vệ bệ hạ chu toàn."

 

Ta theo lễ nghi Hán gia, cúi người hành lễ, đáp:

 

"Đa tạ tướng quân."

 

53

 

Tháng Bảy, đại quân tiến đến Đôn Châu.

 

Tây Bắc ta đã xa cách bấy lâu nay. Khi cơn gió từ hoang mạc thổi qua gò má, ta mới thực sự cảm nhận được rằng, ta đã trở về mảnh đất này.

 

Tiêu Dư An hạ lệnh cho Lâm Bạch Vũ làm tiên phong, Lưu Diên làm quân sư, dẫn đại quân chủ lực tiến sâu vào Đại Mạc. Còn hắn và Tô Hạo Ninh ở lại Đôn Châu cùng một đội tinh binh nhỏ, bày mưu tính kế, sẵn sàng ứng cứu khi cần.

 

Tháng đầu tiên sau khi Lâm Bạch Vũ và Lưu Diên xuất chinh, liên tiếp báo tin chiến thắng truyền về Đôn Châu. Đại quân thừa thắng xông lên, vài lần giao chiến với quân Đột Quyết, đều toàn thắng mà không tổn thất nặng nề.

 

Thành Đôn Châu khí thế ngút trời, nhưng lòng ta vẫn thấp thỏm, bất an. Tất cả mọi thứ đều quá thuận lợi, hoàn toàn không giống với tác phong của người Đột Quyết.

 

Dự cảm của ta không may đã đúng. Những ảo ảnh chiến thắng đó đều bị phá tan vào đêm cuối tháng Tám.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK