• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Dư Ninh xoa nhẹ khuôn mặt Tiêu Tường Mộc, dịu dàng nói:

 

"Ta sẽ đi."

 

Nàng hơi nhếch môi, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ nhìn vào nơi quân Đột Quyết đóng quân trên bản đồ.

 

Nàng nói:

 

"Dám đánh đệ đệ ta, xem ta có liều mạng với bọn chúng không!!"

 

68

 

Đó là một đêm trời trong vắt.

 

Tiêu Dư Ninh buộc tóc lên cao, nhờ ta giúp nàng thắt chặt đai áo giáp.

 

Ta cài xong nút cuối cùng, Tiêu Dư Ninh thở dài một hơi, nói:

 

"Khi ta mặc bộ giáp này, cưỡi ngựa rong ruổi khắp thành Trường An, ta còn chưa lớn bằng ngươi bây giờ."

 

Nàng vuốt nhẹ bụng, có chút ủy khuất nói:

 

"Sinh xong con, ta có hơi mập lên một chút, giờ mặc thấy hơi chật."

 

Ta không nói gì, chỉ mỉm cười. Nàng thực sự là nữ nhân uy nghi nhất mà ta từng thấy.

 

Tiêu Tường Mộc vẫn còn đang ngủ, Tiêu Dư Ninh ôm đứa trẻ trao cho ta, nhẹ nhàng nói:

 

"Chưa đến lượt các tiểu cô nương các ngươi ra trận, ở lại giúp ta trông giữ đứa trẻ là được."

 

Nàng đặt một nụ hôn lên trán Tiêu Tường Mộc, dịu dàng thì thầm:

 

"Chờ khi mẫu thân về, chúng ta sẽ được về nhà."

 

Sau đó, nàng cầm kiếm dài, tập hợp những người Ưu Sơn còn lại sẵn sàng ra trận.

 

Dù nói là ra trận, nhưng trong đội quân này có nữ nhân, có những thiếu niên vừa mới trưởng thành, cũng có những nam nhân đầy vết sẹo trên cơ thể. Nhưng không ai trong số họ có vẻ mặt nhụt chí. Họ chiến đấu vì quê hương đã mất, chiến đấu vì những người thân đã hy sinh.

 

Tất cả mọi người im lặng ẩn trong bóng tối do những đụn cát tạo thành, Đại Mạc vẫn tĩnh lặng như một vực sâu. Điều cần làm tiếp theo chỉ còn là chờ đợi.

 

Tiếng trống chiến vang lên từ lúc bình minh. Quân Tấn chia thành ba đường vây chặt, đẩy quân Đột Quyết vào vùng đất thấp bao quanh bởi các đồi cát.



 

Bầu trời trong xanh nhưng mặt đất lại nhuốm đỏ máu.

 

Quân Đột Quyết dần không chống đỡ nổi, định tìm đường tháo lui qua lối nhỏ phía bắc. Vào thời khắc ấy, Tiêu Dư Ninh giơ cao kiếm, thúc ngựa phi như gió, dẫn theo quân Ưu Sơn chặn đứng con đường duy nhất mà quân Đột Quyết có thể rút lui.

 

Tiếng kêu la chiến đấu vang dội, quân Tấn như một mũi d.a.o sắc bén, xé nát đội quân Đột Quyết. Trận chiến này đã hoàn toàn biến thành một cuộc truy sát quân Đột Quyết của quân Tấn.

 

69

 

Chiến sự từ sáng sớm kéo dài đến tận đêm khuya.

 

Ngoài một nhóm nhỏ quân Đột Quyết tẩu thoát, phần lớn quân chủ lực của chúng đều bị tiêu diệt hoàn toàn.

 

Sau khi đã sắp xếp người trông coi lũ trẻ, ta cùng vài nữ tử Ưu Sơn cũng tiến vào chiến trường, xem thử có thể giúp đỡ được gì.

 

Ta trong đám người hỗn loạn, nhìn thấy Tiêu Dư Ninh. Áo giáp của nàng đã bị rách nát hoàn toàn, nhưng nàng vẫn kiên cường cầm đuốc, chỉ huy những người còn sức lực đưa các thương binh ra ngoài.

 

Nhìn thấy ta, Tiêu Dư Ninh vẫy tay gọi:

 

"Y Y, người của chúng ta không sao đâu! Một lát nữa qua bên quân Tấn xem họ có gì cần giúp không."

 

Ta gật đầu, xuyên qua đống hỗn độn mà quân Đột Quyết để lại, bước về phía quân Tấn.

 

Ta đi không nhanh, vết thương trên vai vẫn chưa lành, mỗi đoạn đường đi được lại phải dừng lại nghỉ ngơi.

 

Phía quân Tấn cũng rất quy củ, những binh sĩ chưa bị thương giúp đỡ thương binh, cùng nhau hướng về đại doanh.

 

Có binh sĩ thấy ta, tỏ ra rất thân thiện, hỏi:

 

"Cô nương, cảm tạ các vị đã hỗ trợ chúng ta. Các vị từ đâu tới?"

 

Hai quân hợp lực thắng lợi trận này, nhưng chưa một lần gặp mặt.

 

Trên đỉnh đồi phía trước, ánh sáng từ những ngọn đuốc bắt đầu le lói, ta nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên:

 

"Phía bên kia là quân nào đến để giúp đỡ? Xin hãy hiện thân để gặp mặt!"

 

Ta lập tức quay về hướng đó, dùng hết sức mình hét lớn:

 

"Tiêu Dư An, là ta! Là ta đây!"

 



70

 

"Y Y? Có phải là Y Y không?"

 

Giọng hắn trong đêm tối thật sự khiến lòng ta ấm áp.

 

Ta không còn quan tâm đến cơn đau trên người, một mạch chạy về phía hắn, vừa chạy vừa nói lắp bắp:

 

"Tiêu Dư An, ta không chạy nổi... làm sao bây giờ, ta không chạy nhanh được..."

 

Cơ thể không nghe theo lời ta, ta suýt khóc òa lên.

 

Tiêu Dư An từ từ hiện ra trong ánh lửa. Ta thấy hắn giơ đuốc cao, cưỡi ngựa lao xuống từ đồi, chiếc áo chiến đỏ rực bay phấp phới sau lưng, tựa như lá cờ chiến thắng kiêu hãnh của quân Tấn.

 

Khi ta sắp kiệt sức, chuẩn bị ngã xuống, Tiêu Dư An kịp thời đỡ lấy ta.

 

Ta nâng khuôn mặt hắn, nở một nụ cười, nói:

 

"Tiêu Dư An, sao chàng lại yếu đuối thế này? Ta còn chưa khóc mà, sao chàng lại khóc?"

 

Ta cảm nhận được thân thể hắn hơi run lên, hắn ôm ta nhưng lại không dám ôm quá chặt, như sợ ta sẽ vỡ ra nếu hắn dùng lực mạnh hơn.

 

"Y Y, ta thật sự sợ rằng sẽ không bao giờ gặp lại nàng nữa, không bao giờ gặp lại nữa..."

 

Nước mắt hắn rơi xuống hõm cổ ta, lạnh buốt như băng.

 

Sau giây phút ấm áp, Tiêu Dư An đỡ ta đứng dậy, hỏi:

 

"Y Y, lần này giúp chúng ta tiêu diệt quân Đột Quyết, rốt cuộc là ai?"

 

Ta vừa mở miệng định trả lời, thì nghe một giọng nói từ sau lưng:

 

"Là ta đây."

 

Ta quay lại, nhìn thấy Tiêu Dư Ninh đứng dưới ánh trăng, tay cầm kiếm.

 

"Tỷ tỷ?" Tiêu Dư An ngạc nhiên.

 

Ánh mắt Chiêu Ninh công chúa rơi vào tay Tiêu Dư An đang ôm ta. Nàng nhìn hắn một cách đầy thích thú rồi cười nói:

 

"Thằng nhóc, trưởng thành rồi ha?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK