• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

20

 

Không còn cách nào khác, ta đành phải chấp nhận.

 

Mất hai ngày trời, tiến độ công việc vẫn rất chậm chạp, hầu như ai cũng có những việc chưa hoàn thành.

 

Ta dùng tay day day trán, một mình gắng gượng, cố gắng giải quyết hết đống việc. Trong đêm yên tĩnh, tiếng nước đồng hồ nhỏ giọt liên tục vang lên. Ta mở cửa sổ nhìn ra ngoài, quả nhiên, giờ đã qua giữa đêm.

 

Sau ba ngày khó khăn, cuối cùng Vương Kế cũng không thể chịu được nữa. Trước khi về nhà, ông ta đã vội vàng để lại bản báo cáo vận chuyển trên bàn.

 

Ta mải mê làm việc của mình đến tận khuya. Trước khi tắt đèn ra về, ta mở bản báo cáo ra xem lại, và nhìn thấy, ta suýt nghẹn thở.

 

Chỉ có vài tờ giấy mà đầy rẫy những lỗi sai, có mấy chỗ ta chỉ cần nhìn một cái là đã biết không ổn.

 

Cái bản này không thể dùng được.

 

Bỗng dưng ta muốn khóc. Đêm nay, có lẽ ta sẽ chẳng thể ngủ được.

 

Thư quán đêm khuya vô cùng yên tĩnh, tiếng lật sách vang lên rõ ràng. Ta ngồi đó, ôm một quyển dày cộp về thủy văn và tỉ mỉ kiểm tra từng chữ, từng câu, rồi đột nhiên nghe thấy tiếng gọi: "Y Y?"

 

Ta ngẩng lên, thấy hắn khoác áo choàng đứng ở cửa, vẻ mặt có chút lo lắng.

 

"Hoàng thượng?" Ta định đứng dậy hành lễ, nhưng vừa đứng lên lại cảm thấy hoa mắt, phải ngồi xuống ngay.

 

Hắn vội vã bước đến đỡ lấy ta, hỏi: "Sao giờ này còn chưa về?"

 

Nhìn đống sách vở đầy bàn, đầu ta lại đau nhói. Ta ngước lên nhìn hắn, hỏi: "Sao Hoàng thượng lại tới đây?"

 

Hắn nhìn ta với vẻ trách móc nhẹ: "Ta đợi ngươi ở Trường Lạc Môn lâu quá không thấy, nên mới tìm đến đây."

 

"Đợi ta? Hoàng thượng tìm ta có việc gì?"

 



Ta thầm lo lắng, hy vọng không phải lại là việc gì liên quan đến công việc, nếu không thì ta sớm muộn cũng c.h.ế.t trên bàn giấy này mất.

 

Hắn dừng lại một chút rồi thở dài, kéo ta đứng dậy, nói: "Không có việc gì đâu, về nghỉ đi."

 

"Ta không thể! Không thể về ngay được!" Ta đẩy hắn ra, "Tối nay ta phải làm xong mọi thứ, không thể chậm trễ thêm nữa."

 

Hắn nhướng mày: "Tối nay, nhất định phải làm xong?"

 

Ta kiên quyết gật đầu.

 

"Được rồi." Hắn xắn tay áo, ngồi xuống đối diện ta, "Vậy thì ta giúp ngươi."

 

21

 

Ta chưa bao giờ gần gũi với hắn đến thế.

 

Khi hắn đọc sách, ánh mắt vô cùng chuyên chú, sắc thái thường ngày, vốn mang theo khí thế uy nghiêm của một bậc đế vương, giờ như được thu lại, chỉ còn lại sự ôn hòa lặng lẽ giữa giấy mực.

 

Chúng ta ngồi đối diện nhau trong căn phòng yên tĩnh này, dưới ánh đèn mờ ảo, nến cháy nhẹ, duy chỉ có âm thanh cọ xát giữa đầu bút và mặt giấy, phát ra tiếng "sột soạt" đều đều.

 

Hắn đặt bút xuống, nghiền mực, nhìn lại bản kế hoạch của Vương Kế đã bị chỉnh sửa đầy những nét vẽ chồng chéo, mặt mày không giấu nổi vẻ tức giận, cười mà như không cười:

 

"Cái thứ này rốt cuộc là cái quái gì vậy?"

 

Ta bất giác mở to mắt nhìn hắn: "Hoàng thượng, ngài lại chửi rủa như vậy à?"

 

"Chẳng lẽ hắn không đáng bị mắng sao?" Hắn lại cầm bút lên, vừa viết vừa nói, "Nếu không phải hắn đào hố lớn như thế, ta và ngươi đâu đến nỗi phải thức trắng đến giờ này."

 

Ta hừ một tiếng, trêu hắn: "Nếu không phải tại ngài cứ bảy ngày thúc một lần, thì ta và ngài đâu phải khổ sở đến vậy?"

 

Hắn hiểu ta đang đùa, liền cúi đầu cười: "Ta thật sự oan uổng, chẳng bao giờ nghĩ mình vào đêm khuya lại phải đi sửa chữa hậu quả cho một văn quan lục phẩm?"



 

Bỗng nhiên, ta nghĩ đến một vấn đề và muốn hỏi hắn, liền gõ nhẹ lên bàn: "Này, nếu hôm nay ta cầu xin ngài nới lỏng thời gian, đến bảy ngày nữa đừng bắt ta phải báo cáo tiến độ, ngài có đồng ý không?"

 

"Được, nếu là ngươi cầu xin ta, ta sẽ không từ chối." Hắn trả lời rất nhanh, nhưng ngay sau đó lại thay đổi chủ đề: "Nhưng nếu ngươi không gánh vác cái trách nhiệm này, thì Lâm Bạch Vũ phải làm. Nếu Lâm Bạch Vũ cũng bỏ cuộc, thì đến lượt ta. Còn nếu ta tiếp tục nhượng bộ, cho phép mọi chuyện trôi qua như vậy, thì e rằng ba năm hay năm bảy năm nữa, cái bản đồ này cũng chẳng vẽ xong. Công việc cần làm sẽ không tự nhiên biến mất, ngươi có thể thoát, nhưng luôn có ai đó phải gánh vác những trách nhiệm thuộc về ngươi."

 

Ta chống tay lên má, suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta chắc chắn không thể đẩy hết mọi vấn đề lên vai sư phụ, sư phụ giao cho ta việc này là vì tin tưởng ta, ta không muốn làm sư phụ thất vọng. Nhưng mà, ta chỉ là một người có chức vị nhỏ bé, những người kia căn bản không nghe ta. Ta chẳng có cách nào khác ngoài việc cứ mãi phải giải quyết hậu quả cho họ."

 

Hắn khẽ lắc đầu, cười nói: "Y Y à, nếu như khi ta trị quốc mà cũng giống như ngươi, thì kết cục sẽ ra sao?"

 

"Ra sao?" Ta hỏi.

 

Hắn nhún vai: "Ta chắc chắn đã mệt c.h.ế.t từ lâu rồi!"

 

Ta không nhịn được bật cười, nhưng cũng không khỏi lo lắng: "Vậy ta phải làm sao bây giờ?"

 

Hắn dựa lưng vào ghế, vắt tay qua đầu gối, nói: "Y Y, chúng ta phải làm tốt công việc của mình, nhưng tuyệt đối đừng làm kẻ tốt hết lòng với mọi người. Con người đều như vậy, thấy ngươi mềm yếu, ai mà chẳng muốn bóp thử một cái."

 

Lúc này, có người gõ cửa, ta quay đầu nhìn thấy Cao công công bước vào.

 

Cao công công hành lễ với Tiêu Dư An, cung kính nói:

 

"Bệ hạ, đã đến giờ thượng triều."

 

A, hóa ra trời đã sáng rồi. Nhưng ta vẫn chưa làm xong.

 

Hắn đứng dậy, vươn vai giãn người, nói: "Y Y, ngươi không phải hỏi ta phải làm sao sao? Ta có cách đây."

 

Hắn giúp ta đóng lại tất cả cuốn sách, nói: "Bây giờ, ngươi về ngủ đi. Hôm nay cứ xin nghỉ một ngày, bảo là ngươi thức cả đêm, người bệnh không dậy nổi."

 

Ta ngơ ngác: "Ngài nói gì thế? Đây là cách gì?"

 

Hắn nhếch môi, cười nói: "Nếu không để bọn họ chịu chút thiệt thòi, họ sẽ không biết ngươi quan trọng đến mức nào."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK