• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

46

 

Ta không thể yên tâm về Lâm Bạch Vũ, lòng nóng như lửa đốt, ta muốn đi tìm hắn. Nhưng Tiêu Dư An đã phái người phong tỏa Lưu Nguyệt Các, ta chẳng thể ra ngoài.

 

Thanh Mai và Thanh Xuyến không biết chuyện gì xảy ra, sắc mặt tái mét, trước mặt ta cũng không dám lớn tiếng.

 

Lần đầu tiên, ta nhận ra, nếu Tiêu Dư An đã quyết tâm làm gì, ta chẳng còn cơ hội phản kháng.

 

Đến tối, Thanh Xuyến vội vã chạy vào nói: "Cô nương, người bên ngoài đã rút đi rồi!"

 

Ta lập tức đứng lên, bước ra ngoài, nhưng lại không biết Lâm Bạch Vũ ở đâu. Ta nghĩ hay là đến hỏi Lưu tiên sinh, có lẽ ông ấy biết gì đó.

 

Nhưng vừa ra khỏi cửa, ta lại sững sờ.

 

Tiêu Dư An đang đứng dưới cây ngoài cửa, hình như đã đứng đó lâu rồi.

 

Ta đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ, không biết nên quay lại hay cứ thế đi qua.

 

"Y Y." Hắn gọi tên ta, giọng có chút khàn.

 

"Ta có thể... vào ngồi một lát không?"

 

Ta không nỡ đẩy hắn ra ngoài. Gật đầu cho phép hắn vào nhà.

 

Thanh Mai mang hai tách trà vào cho chúng ta, ta và Tiêu Dư An ngồi đối diện nhau. Hai người vốn dĩ rất hay trò chuyện, nhưng lúc này lại không ai mở lời.

 

Ta buồn chán nghịch nghịch chén trà trong tay, mới phát hiện ra Thanh Mai pha cho ta là trà hoa quả mà ta đặc biệt chuẩn bị cho Tiêu Dư An.

 

Trong lòng ta chợt như bị một vật nhọn đ.â.m vào.

 

Cuối cùng, Tiêu Dư An lên tiếng:

 

"Ngươi không cần lo lắng quá về Lâm Bạch Vũ, hắn không nguy hiểm đến tính mạng."

 

Lòng ta nhẹ nhõm đi phần nào.

 

Tiêu Dư An cười đau khổ:

 

"Nếu ta không nói câu này, ngươi chắc chắn không có tâm tình ngồi cùng ta ở đây, phải không?"



 

Ta cúi đầu trả lời:

 

"Hắn là vì giúp ta nhận tội mà phải như vậy. Nếu hắn thực sự gặp chuyện, ta không yên lòng."

 

"Ta cũng đâu dễ chịu." Hắn nói, "Bạch Vũ là bạn chí cốt của ta, nếu hắn gặp chuyện gì, ta cũng không yên tâm."

 

"Vậy sao ngài lại để cho Tô Hạo Ninh phạt hắn nặng như vậy!" Ta không kiềm chế được, giọng nói cao lên, "Rõ ràng chỉ cần ngài nói một câu, hắn sẽ đỡ khổ hơn, sao ngài không giúp y?"

 

"Y Y." Tiêu Dư An cố gắng bình tĩnh lại, "Bạch Vũ lớn lên cùng ta, dù thế nào, hắn cũng không bao giờ phản bội ta. Nhưng Tô Hạo Ninh không giống vậy, chiến sự sắp bắt đầu, ta không thể thiếu người này, phải tin tưởng người ấy."

 

Ta đột nhiên cảm thấy một nỗi buồn khó tả, ngẩng đầu nhìn hắn, nói:

 

"Vậy những người càng thân với ngài, lại càng dễ bị tổn thương, phải không?"

 

Tiêu Dư An nuốt khan, đôi mắt hắn đỏ lên.

 

Hắn nói:

 

"Y Y, từ khi gặp được ngươi, ta chỉ muốn bảo vệ ngươi. Nhưng... ta cảm thấy mình thật vô dụng."

 

Ta lắc đầu. Hắn thực sự không nợ ta gì cả, cũng chưa từng hứa hẹn điều gì. Hắn là người kiêu ngạo như vậy, ta không muốn hắn vì ta mà trở nên bi thương như thế.

 

Cuối cùng, ta lấy hết can đảm, hỏi ra câu hỏi mà trong lòng đã vấn vương bấy lâu.

 

"Tiêu Dư An, ngài có muốn lấy Tô Nguyệt Ninh không?"

 

Hắn sững sờ một lúc.

 

Tiêu Dư An hạ mắt xuống, trầm giọng nói: "Ta không muốn."

 

Hắn không muốn, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không làm.

 

Ta cười ra tiếng, nhưng đôi mắt lại cay xè.

 

Ta nói: "Nhưng ta không hiểu, hoàng đế không phải có thể lấy nhiều phi tần sao? Tô Nguyệt Ninh lấy ngài, không sợ ngài không yêu nàng ta sao?"

 

Tiêu Dư An day day trán, nói:

 



"Đúng vậy. Cha ta, ông nội ta, đều có rất nhiều phi tần. Họ nói với ta rằng, hậu cung của hoàng đế giống như một triều đình thu nhỏ, mỗi nữ nhân đều gắn liền với những mối lợi ích gia tộc phức tạp. Nhưng hoàng đế không thể yêu hết tất cả, vì vậy làm hoàng đế đã khó, làm phi tần của hoàng đế lại càng khó, nhưng yêu mà không được đáp lại, đó mới là điều khó nhất."

 

Ta bỗng dưng rất nhớ những ngày tự do yên tĩnh trên Đại Mạc. Ở đó, ta thấy rất nhiều đôi vợ chồng, chỉ cần hai người yêu nhau, dù là khác biệt về dân tộc, ngôn ngữ, hay khoảng cách, đều có thể ở bên nhau.

 

Ta vặn tay ngón, cúi đầu nói:

 

"Tiêu Dư An, ta muốn trở về Tây Bắc."

 

47

 

Tiêu Dư An nhìn ta không chớp mắt, dường như hắn không hiểu ta đang nói gì.

 

Ta cúi đầu không dám nhìn hắn, sợ nhìn thêm một giây nữa, ta sẽ lại hối hận vì những lời vừa rồi.

 

Một lúc lâu sau, ánh sáng mờ ảo trong mắt hắn biến mất, chỉ còn lại một nỗi u tối mênh mông.

 

"Được thôi. Chỉ là... chiến tranh sắp xảy ra ở Tây Bắc, khi mọi chuyện yên ổn, ngươi trở về, ta cũng sẽ yên tâm."

 

Ta cắn môi, nói: "Cảm ơn ngài."

 

Sau đó, giữa chúng ta dường như chẳng còn gì để nói.

 

Ta đứng dậy tiễn Tiêu Dư An ra cửa, đứng ở đó nhìn hắn xuống bậc thềm. Khi ta sắp đóng cửa lại, hắn bỗng quay lại, vội vã chạy tới, chiếc áo choàng bay phần phật.

 

Hắn đưa khuỷu tay đặt lên khung cửa, gần đến mức ta có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, bao trùm cả người ta trong bóng tối do thân hình hắn tạo ra.

 

Ta nghe hắn nói: "Y Y, nếu người đó là nàng, thì ta chỉ lấy một mình nàng thôi."

 

Ánh mắt của hắn cháy bỏng, như muốn đốt cháy ta vào trong đó. Ta đắm chìm trong ánh mắt ấy, cảm thấy mình không thể thở nổi.

 

Trong đầu ta mờ mịt, Tiêu Dư An khiến ta hoàn toàn đầu hàng. Tay ta bỗng dưng có một sức mạnh, mạnh mẽ đóng sập cửa, ngăn tất cả mọi thứ ở ngoài.

 

Như những đoàn buôn bị người Đột Quyết tấn công trên Đại Mạc, họ bỏ lại vũ khí và chạy trốn.

 

Ta dựa vào cửa, che miệng, nước mắt tuôn rơi.

 

Trong lúc chúng ta không thể nhìn thấy tương lai, cuối cùng hắn cũng đã cho ta một lời hứa.

 

Nhưng ta phải làm sao đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK