Hà Tử Tường không biết nên mở miệng thế nào, cậu đại khái hiểu những lời Lý Duệ nói trong toilet hôm nọ có ý tứ gì, nói rõ hơn thì cậu hiểu Lý Duệ có ý gì với mình, chỉ là chuyện này sao có thể không biết xấu hổ nói với Cố Hướng Bồi, chẳng lẽ phải nói: ‘anh, em hình như bị một tên đàn ông nhớ thương a’, lời này nói ra còn có thể gặp người à?
Cố Hướng Bồi thì đang tức giận nên không muốn mở miệng, anh không muốn để Hà Tử Tường thấy mình như vậy, dù sao anh cũng không có tư cách nào để giận. Đúng vậy, em họ quen biết một người đàn ông, nói chuyện với đối phương, anh có tư cách nào tức giận chứ, bất cứ ai nghe thấy cũng sẽ hỏi anh vì sao lại tức đi.
Đúng vậy, anh vì cái gì mà tức giận chứ! Hà Tử Tường căn bản không phải đồng tính, em ấy hoàn toàn không hiểu người nọ có ý đồ gì với mình, cũng không hiểu ánh mắt của đối phương, hơn nữa anh nhìn ra được, Tử Tường phi thường chán ghét sự dây dưa của người kia, vừa rồi em ấy vội vàng kéo mình đi đã chứng minh rõ điều đó, bất quá Cố Hướng Bồi vẫn cảm thấy khó chịu, phi thường khó chịu. Thế nhưng có kẻ dám mơ ước Tử Tường, tâm tình Cố Hướng Bồi thực sự không thể nào tốt nổi.
Nhẫn nhịn, Cố Hướng Bồi cố gắng nhẫn nhịn, cho dù biết Hà Tử Tường rất chán ghét người nọ nhưng anh vẫn không có cách nào che giấu hũ giấm chua trong lòng, chỉ có thể tùy ý nó lên men, lên men, chua lét, thực sự không thể nuốt xuống nên chỉ đành phóng xuất ra một ít, bằng không anh sẽ bị chua chết mất: “Tử Tường, người khi nãy là ai vậy?” Cố Hướng Bồi cố gắng điều chỉnh âm thanh mình nghe có vẻ ôn hòa như bình thường.
“A, cậu ta gọi là Lý Duệ.” Hà Tử Tường căn bản không biết Lý Duệ, chỉ biết tên cùng thân phận cậu chủ mà thôi, trả lời tự nhiên cũng ngắn gọn.
“Bằng hữu mới quen à?” Cố Hướng Bồi hỏi tiếp, bạn học của Hà Tử Tường anh cơ bản đều quen biết, mà người này, anh khẳng định chưa thấy qua bao giờ.
“Không phải, cậu ta là bạn đại học của Lâm Nhi, lần trước gặp mặt một lần ở buổi họp bạn.” Hà Tử Tường vừa trả lời vừa thầm oán trách, Lý Duệ là bằng hữu cái rắm gì chứ, có một người bạn như vậy đúng là bất hạnh.
Chỉ thấy qua một lần vì sao lại tới công ty tìm em, tìm em thì thôi đi, vì sao còn lộ ra loại ánh mắt kia! Cố Hướng Bồi có một đống vấn đề muốn hỏi nhưng lại nghẹn trong cổ họng, chỉ đành liều mạng an ủi bản thân, hiện giờ hai bọn họ không thân thiết, Tử Tường cũng không có hảo cảm với đối phương, không cần tức giận, không cần tức giận.
“Tối nay tới nhà anh ăn cơm đi?” Tâm tình phẫn nộ của Cố Hướng Bồi thoáng xẹp xuống, đại khái cũng hiểu được tình huống, biết thật sự không có gì nên cảm xúc cũng ổn định lại, tuy vẫn còn khó chịu nhưng cũng chỉ có thể cố áp chế.
Cố Hướng Bồi vừa nói vậy, Hà Tử Tường liền nhớ ra hôm nay là ngày Cố Hướng Bồi về nhà ăn cơm: “Tốt, để em gọi điện về nhà báo một tiếng.”
Hà Tử Tường từ nhỏ đã thân với mẹ hơn, sau khi cha mẹ ly hôn thì sống cùng mẹ, là một đứa con rất ngoan ngoãn hiếu thuận, mấy chuyện linh tinh như về muộn hay không về ăn cơm đều phải gọi về, không muốn để mẹ chờ đợi cùng lo lắng.
Cho dù hiện giờ đã cưới vợ, Hà Tử Tường cũng không bỏ thói quen này.
Dùng xong cơm chiều, Hà Tử Tường cùng bà Cố trò chuyện một chốc rồi để Cố Hướng Bồi đưa mình về.
Về tới nhà, bà Hà vẫn chưa ngủ, đang ở phòng khách xem TV, Giang Lâm Nhi không có đây, hẳn đang ở trong phòng đi.
Cũng như mấy cảnh mẹ chồng nàng dâu khắc khẩu trong TV hay tiểu thuyết, lúc Hà Tử Tường có mặt ở nhà, bà Hà cùng Giang Lâm Nhi cơ bản có thể hòa bình ở chung nhưng tình cảm cũng không mấy tốt đẹp, nếu Hà Tử Tường không ở, Giang Lâm Nhi tuyệt đối sẽ không xuất hiện ngoài phòng khách hay cùng bà Hà xem TV này nọ…
Hà Tử Tường đi tới ngồi cạnh mẹ, nghiêng đầu tựa vào vai bà: “Mẹ.”
“Về rồi à.” Bà Hà dời tầm mắt khỏi bộ phim tâm lý gia đình đầy cẩu huyết trên màn hình, cảm nhận con trai tựa đầu vào vai mình, liền nâng tay lên vỗ vỗ má đứa con. Trong lòng thầm cảm thán, mới trước đây, chỉ bé xíu xiu, thế mà mới chớp mắt một cái, thời gian như thoi đưa, con đã trưởng thành thành, có sự nghiệp, có trách nhiệm, cũng sắp trở thành ba.
Kỳ thực sự biến hóa thái độ của con trai với nàng dâu dạo gần đây không phải bà không nhìn ra, Hà Tử Tường là một tay bà nuôi lớn, thói quen hay tính tình thế nào bà rõ nhất, chỉ là chuyện riêng của hai vợ chồng, bà không muốn xen vào, mà cũng không cần bà nhúng tay, bà tin tưởng con trai có thể xử lý tốt.
“Mệt không con?” Bà Hà không hiểu tài chính, nhưng Hướng Bồi nhà chị cùng con trai mình đều học chuyên ngành này, trừ bỏ ban ngày đi làm, buổi tối cũng ngồi trước máy tính, không rõ đang nghiên cứu cái gì, mấy hình biểu đồ ngoằng nghoèo kia bà xem không hiểu, nhưng bà biết con mình làm việc rất vất vả.
“Không sao, không mệt.” Hà Tử Tường lắc đầu, chẳng qua đột nhiên cậu muốn cùng mẹ tâm sự một chút mà thôi, bất quá mẹ vẫn luôn nghĩ rằng công việc của cậu quá vất vả nên mỗi khi cậu làm ra động tác hay giọng điệu dựa dẫm, mẹ đều hỏi như vậy.
Kỳ thực, đó cũng vì sau khi lên đại học, không thân thể mà ngay cả tính cách Hà Tử Tường cũng trở nên thành thục, độc lập, không còn thích lãm nũng hay tâm sự như trước kia nữa. Mà hiện giờ, Hà Tử Tường đột nhiên khôi phục thành một đứa con thích làm nũng, khó trách bà Hà không thích ứng.
“Con chỉ muốn dựa vào mẹ thôi.” Hà Tử Tường nhớ tới những ngày mình cùng mẹ nương tựa lẫn nhau, thời điểm đó ba mẹ đã ly hôn, cậu sống cùng mẹ, bởi vì trường trung học cách nhà không xa nên cậu xin vào diện ngoại trú, mỗi ngày sau khi tan học liền chạy về nhà, vừa làm bài tập vừa ăn điểm tâm mẹ làm, chờ mẹ về nhà sẽ nấu cơm.
Bà Hà làm biên tập cho một tòa soạn báo ở địa phương, phúc lợi không tệ, chỉ là thỉnh thoảng cần tăng ca hoặc công tác, tham gia các hoạt động này nọ, những khi ấy, cơm nước của Hà Tử Tường sẽ do Cố gia chăm lo.
“Rồi, con muốn dựa bao lâu cũng được.” Bà Hà cười nói. Hai mẹ con nói chuyện vui vẻ, thẳng đến khi kim đồng hồ chỉ mười hai giờ, bà Hà mới có chút lưu luyến về phòng, thật lâu rồi bà không cùng con trai tâm sự, bất quá nghĩ tới ngày mai còn phải đi làm liền hối thúc con trai mau về phòng ngủ.
Chủ nhật.
Giang Lâm Nhi hai ngày trước cứ quấn quít lấy Hà Tử Tường, nói hôm nay cậu phải cùng đi tới siêu thị em bé mua đồ, tuy hiện giờ chưa biết giới tính đứa nhỏ, mới mấy tháng đầu mà thôi, nhưng Giang Lâm Nhi mới được làm mẹ nên cứ hưng phấn, khẩn cấp muốn mua thiệt nhiều đồ dùng trẻ con về bày trí trong nhà.
Nguyên do là hai ngày trước Giang Lâm Nhi gặp một cặp mẹ con, đứa bé kia ăn mặc thực đáng yêu, trắng trắng mũm mĩm, đỉnh đầu búi một búi tóc nhỏ, một thân áo dài thoạt nhìn cứ như một bé kim đồng. Khi ấy Giang Lâm Nhi nhịn không được nghĩ, con mình cũng xinh xắn đáng yêu như vậy thì tốt biết bao, vì thế vừa về tới nhà liền muốn mua thật nhiều quần áo, chờ đứa con chào đời rồi cũng cho bé ăn mặc xinh đẹp như vậy.
Hai người đến trung tâm bán đồ trẻ em, hiện giờ Giang Lâm Nhi đã không còn nôn nghén nhưng ngồi taxi vẫn còn chút khó chịu, vì thế vừa tới nơi liền xuống xe trước, Hà Tử Tường ngồi trong xe chờ tài xế thối tiền.
Lúc Hà Tử Tường xuống xe liền nhìn thấy Giang Lâm Nhi đang nói chuyện với một người nam, Hà Tử Tường hơi nheo mắt, người nọ đứng nghiêng chỉ lộ ra bên sườn mặt, bất quá kẻ này có hóa thành tro cậu cũng nhận ra, càng miễn bàn là chưa hóa thành tro.
Giang Lâm Nhi nhìn thấy Hà Tử Tường đi tới liền khoác lấy tay cậu, mỉm cười giới thiệu hai người: “Tử Tường, đây là bạn đại học của em, Lâm Tuấn. Lâm Tuấn, đây là chồng mình.”
“Xin chào.” Lâm Tuấn mỉm cười, vươn tay tới.
Hà Tử Tường có chút cứng ngắc nâng tay, hơi nắm tay đối phương một chút rồi lập tức buông ra, khóe miệng hơi nhếch: “Xin chào.”
“Ha hả, hai người tới đây mua đồ à?” Lâm Tuấn hỏi.
Giang Lâm Nhi hiện giờ đã hơn ba tháng, bụng đã lộ rõ, hơn nữa hôm nay mặc váy có chút ôm sát người, người lanh lợi vừa nhìn đã biết tới đây mua đồ dùng trẻ em.
Hà Tử Tường không nói gì, cậu không thích nói chuyện với Lâm Tuấn, dù sao cũng không quen thuộc, có nói hay không cũng chẳng sao. Mà Hà Tử Tường không nói gì thì Giang Lâm Nhi tự nhiên sẽ tiếp lời: “Đúng vậy, tụi mình muốn mua trước vài món đồ, bằng không tới khi đó lại luống cuống tay chân.”
“Đúng vậy đúng vậy, nên mua trước, bằng không đến lúc sinh con rồi thì làm gì có thời gian chậm rãi chọn lựa.” Lâm Tuấn nhiệt tình nói chuyện với Giang Lâm Nhi.
Nghe Lâm Tuấn nói về những chuyện này, Hà Tử Tường không khỏi cười lạnh, đúng là khôi hài, một tên đàn ông chưa lấy vợ cũng chưa từng sinh đứa nhỏ cư nhiên cùng một phụ nữ có thai thảo luận những đề tài này mà không chút lúng túng, thực không hổ là cao thủ tình trường! Gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, hiện giờ gặp phụ nữ có thai liền nói những đề tài về trẻ con.
Trong lòng không khỏi châm chọc khiêu khích Lâm Tuấn, bất quá Hà Tử Tường tuyệt đối không ngờ Lâm Tuấn này căn bản không phải tới tìm Giang Lâm Nhi nói chuyện phiếm mà là tạo giao tình với mình.
Trước đó đã nói qua, Lâm Tuấn vẫn luôn liều mạng nịnh nọt Lý Duệ, kỳ thực khoảng thời gian học đại học đã nịnh bợ một phen (làm người hầu), bất quá sau đó thì không biết vì sao Lý Duệ không thèm phản ứng tới Lâm Tuấn nữa, vốn định nhân lần họp bạn một lần nữa kết thân nhưng cố gắng thế nào cũng không có hiệu quả. Lúc này, Lâm Tuấn nghe thấy một tin, nói gần nhất Lý Duệ có hứng thú với một thanh niên gọi là Hà Tử Tường.
Lâm Tuấn từ thời đại học đã biết Lý Duệ là gay, không phải gã chưa từng thử dụ dỗ, dù sao ở trên giường Lý Duệ cũng là 0, đừng thấy bình thường luôn cao ngạo không ai bì nổi, lúc trên giường nghe nói rất phóng túng, cũng đối xử rất tốt với bạn giường. Dù sao cũng đều là lên giường, nam hay nữ căn bản không khác biệt quá lớn, Lâm Tuấn căn bản không có chút chướng ngại tâm lý nào, cọ cọ sáp tới.
Không ngờ Lý Duệ lại chướng mắt Lâm Tuấn nên kế hoạch này hoàn toàn sụp đổ, khi ấy Lâm Tuấn hối hận biết bao. Bất quá hiện giờ Lâm Tuấn đã tìm ra cửa đột phá, Hà Tử Tường, không phải Lý Duệ xem trọng Hà Tử Tường à, mà Hà Tử Tường vừa vặn là bạn học của gã, hơn nữa còn quen biết. Bạn cùng phòng ký túc xá của Giang Lâm Nhi khi xưa chính là bạn gái của gã, mà cô bạn thân Hoa Doanh cũng chính là một trong số bạn gái dự phòng.
Một con đường rộng thênh thang sáng lòe lòe bày ngay trước mắt, không tận dụng thì phải chờ đến khi nào.
Vì thế, hôm nay trời trong nắng ấm, từ Hoa Doanh biết Hà Tử Tường cùng Giang Lâm Nhi sẽ tới trung tâm mua sắm, Lâm Tuấn liền lập tức chạy tới tạo giao tình.
Có lẽ tài ăn nói của Lâm Tuấn thật sự rất tốt, cũng có lẽ nhân duyên với nữ giới cực cao, hoặc Lâm Tuấn rất hợp với Giang Lâm Nhi, hai người đứng trước cửa trung tâm mua sắm nói chuyện tới phát nghiện, hơn mười phút sau quyết định dời trận địa tới quán cà phê gần đó.