Hà Tử Tường lắc đầu, tiếp đó lại gật đầu, đầu óc vẫn có chút hỗn loạn, những hình ảnh trong mơ cùng cảm giác đau lòng đến tận bây giờ cũng không tiêu tan. Hà Tử Tường không biết nên nói thế nào với Cố Hướng Bồi, mộng là mộng nhưng không nhất định đó là hư ảo, Hà Tử Tường cảm thấy, những hình ảnh cậu nhìn thấy rất có thể từng chân thật phát sinh.
Hà Tử Tường ôm chặt Cố Hướng Bồi không buông tay, thân thể vẫn nhịn không được run rẩy, cảm giác trơ mắt nhìn Cố Hướng Bồi chết đi thực sự quá khắc sâu, cho dù biết có thể nó chỉ là giấc mơ thôi vẫn nhịn không được sợ hãi, nhưng mà khả năng không phải giấc mơ lại rất lớn.
Hà Tử Tường không muốn nói, Cố Hướng Bồi cũng không miễn cưỡng, có lẽ cảnh tượng đó quá khủng bố, bằng không Tử Tường cũng không sợ hãi đến vậy, lại càng không chủ động ôm anh.
Hai người cứ vậy ôm chặt lấy nhau, nửa ngày cũng không nhúc nhích.
Thật lâu sau, Hà Tử Tường rốt cuộc hoàn toàn thoát ra khỏi cảnh trong mơ kia, cậu hiểu được, mặc kệ chuyện này có từng phát sinh ở đời trước hay không thì hiện giờ, Cố Hướng Bồi vẫn còn sống, sống rất tốt, đời này, cậu không bao giờ để nó phát sinh.
Hà Tử Tường rụt tay lại, mỉm cười: “Anh, em không sao rồi.”
Cố Hướng Bồi cúi đầu nhìn Hà Tử Tường, ánh mắt cậu đã khôi phục tỉnh táo, không còn sợ hãi cùng bi thương như vừa nãy, cũng hiểu được cậu thực sự khôi phục bình thường, mỉm cười buông vòng tay: “Ừ.”
“Anh, em đói bụng, nấu cơm cho em ăn được không?” Hà Tử Tường dời đề tài.
“Tốt.”
Ăn xong cơm tối, Hà Tử Tường không chịu nằm trên giường nữa, cũng không cần Cố Hướng Bồi đỡ, nghỉ ngơi cả ngày, cảm giác giác thường đã tốt hơn rất nhiều.
Mùa hè tháng sáu thời tiết thực nóng, cho dù chạng vạng mặt trời đã sắp xuống núi, những tia nắng giảm đi nhiệt độ biến thành màu da cam, Hà Tử Tường vẫn đổ một thân mồ hôi, vừa nãy cậu cùng Cố Hướng Bồi ôm chặt lấy nhau, sau đó lại ăn cơm nóng.
Cảm giác dinh dính thực không thoải mái, Hà Tử Tường tìm quần áo, đi vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa.
Cởi đồ, mới vừa xả nước xối ướt cơ thể thì Hà Tử Tường phát hiện cửa phòng tắm ‘lạch cạch’ một tiếng, có người vào.
Quay đầu, nhìn xuyên qua làn hơi nước, là Cố Hướng Bồi, Hà Tử Tường có chút nghi hoặc gọi: “Anh?” Căn hộ này không phải chỉ có một phòng tắm, Cố Hướng Bồi cũng đâu cần cùng cậu chen chúc a.
Cố Hướng Bồi không cỡi đồ, im lặng đi tới trước mặt Hà Tử Tường, đưa ra một tuýp thuốc.
Hà Tử Tường vốn còn nghi hoặc, nhìn thấy anh lấy ra tuýp thuốc, nhưng chờ thấy rõ cái tên thì mới hiểu ra nó dùng làm gì, sắc mặt lập tức đỏ bừng, vốn vì giấc mơ ban chiều mà cậu cơ hồ quên béng chuyện này!
“Anh, em, em không có việc gì.” Hà Tử Tường vẫn không có cách nào thẳng thắn đối mặt với chuyện này.
“Không được, ít nhất phải bôi một lần.” Cố Hướng Bồi nhíu mày cự tuyệt: “Anh giúp em, hay em tự làm?” Chuyện gì có thể thương lượng, nhưng chuyện này thì tuyệt đối không, bất quá anh biết rõ Tử Tường không có khả năng để mình hỗ trợ, nên chỉ có thể lùi một bước.
“…” Hà Tử Tường vô ngữ, nửa ngày mới gian nan lựa chọn: “Em, để em tự làm.”
Tắm xong, Hà Tử Tường do dự chuyển ánh mắt về phía tuýp thuốc mỡ, thực sự, phải bôi à??
Quyết tâm, Hà Tử Tường cầm lấy tuýp thuốc, nặn ra hơn phân nửa, ngừng thở, cứ vậy trực tiếp đâm vào: “Chết tiệt!” Bởi vì động tác chẳng chút nhẹ nhàng nào của Hà Tử Tường, phía sau vốn sưng đỏ lại đột nhiên chọt vào một ngón tay, sao có thể không đau, cậu chỉ có thể cắn răng chịu đựng, cố bôi loạn.
Kỳ thực, Hà Tử Tường thô lỗ như vậy, chẳng biết là đang bôi thuốc hay tăng thêm thương tích.
… …
Trong phòng khách, TV đang phát tin về một trận đấu NBA, đột nhiên, một cầu thủ đứng dưới bảng rổ nhảy lên tiếp nhận đường truyền của đồng đội, cống hiến một pha bỏ rổ cực kỳ ngoạn mục, nhóm người xem lập tức kích động gào lên, người tường thuật cũng theo trận đấu mà hưng phấn, nhưng mà… tình cảm cuồng nhiệt mãnh liệt đó không hề ảnh hưởng tới hai người đàn ông đang ngồi trong phòng.
Cố Hướng Bồi ngồi ở một đầu sô pha, lực chú ý căn bản không nằm ở TV, không ngừng quay qua nhìn Hà Tử Tường.
Hà Tử Tường ngồi ở một đầu khác, ánh mắt tựa hồ chuyên chú xem TV, thế nhưng nếu chú ý kĩ thì sẽ phát hiện tiêu cự căn bản không đặt vào màn hình, không biết đã đi vào cõi thần tiên nào đó.
Nửa ngày, Hà Tử Tường rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, cúi đầu, hơi nhắm mắt lại định thần, có một số thử thách không cần phải làm, nhưng có một số việc, tuyệt đối phải làm cho bằng được.
Hà Tử Tường đứng dậy, chủ động bước qua ngồi bên cạnh Cố Hướng Bồi.
Cố Hướng Bồi có chút kinh ngạc, anh nghĩ hẳn Tử Tường sẽ lảng tránh để che dấu thái độ của mình một thời gian dài, dù sao muốn Tử Tường lập tức tiếp nhận lạ không có khả năng, cũng không thực tế. Cho nên đối với động tác chủ động tiếp cận của Hà Tử Tường, Cố Hướng Bồi có chút kinh hỉ, có chút chờ mong, nhưng càng nhiều hơn chính là lo lắng.
“Anh, em muốn thử xem.” Hà Tử Tường ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Cố Hướng Bồi: “Anh, em muốn thử xem em có thể yêu anh không, có thể biến thân tình cùng ỷ lại thành tình yêu hay không.”
“Em không biết tình cảm của mình dành cho anh có thể thay đổi hay không, hay chỉ có thể duy trì thân tình như bây giờ, chỉ là em muốn thử. Anh, để em thử xem, được không?” Hà Tử Tường hỏi.
Lúc Hà Tử Tường nói ra bốn chữ ’em muốn thử xem’, Cố Hướng Bồi liền ngây dại, thực hoài nghi có phải bản thân quá khát vọng nên sinh ra ảo giác hay không, hay là, trởi cao rốt cuộc cũng cảm động trước tình yêu thầm lặng của anh nên mở bàn tay vàng?
Nhưng Hà Tử Tường lặp lại tới vài lần làm Cố Hướng Bồi xác định mình thực sự không phải nghe nhầm, Hà Tử Tường thực sự nói mình muốn thử!
“Tốt, chúng ta thử xem.” Cố Hướng Bồi gật đầu, hi vọng nhiều năm nháy mắt trở thành sự thật, giọng điệu Cố Hướng Bồi có chút run rẩy.
Không sao cả, cho dù cả đời này em không thể nảy sinh tình cảm với anh cũng không sao, cho dù em không thể yêu anh như anh yêu em cũng được, không có vấn đề gì cả, chỉ cần em nguyện ý cố gắng một phần trăm là được, chín mươi chín phần trăm còn lại cứ để anh hoàn thành.
“Anh, em thích anh.” Nhìn thấy Cố Hướng Bồi vui vẻ, khóe miệng gợi lên ý cười, thế nhưng giống hệt như Cố Hướng Bồi trong giấc mơ kia, chậm rãi, hai Cố Hướng Bồi chồng điệp lên nhau, cảm giác thương tâm cùng tuyệt vọng lại dâng trào, lần này Hà Tử Tường rốt cuộc không thể trơ mắt nhìn được nữa, vươn tay ôm chặt lấy Cố Hướng Bồi: “Anh, anh đừng bỏ lại em, không thể bỏ lại em, chúng ta phải bên nhau cả đời.”
“Ừ, chúng ta bên nhau cả đời.”
Cũng không biết là ai bắt đầu trước, dây dưa gắn bó không tách rời, Hà Tử Tường lần đầu tiên chủ động vuốt ve thân thể Cố Hướng Bồi, cậu muốn xác nhận, một lần nữa xác nhận trái tim anh vẫn còn nhịp đập.
Em cởi quần áo anh, anh kéo khóa quần em, không biết khi nào, quần áo cả hai đều cởi bỏ, thẳng thắn thành khẩn đối diện.
Hà Tử Tường vô thức đỏ mặt, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên nhìn thấy thân thể đầy đủ của Cố Hướng Bồi, cũng là lần đầu tiên hoàn toàn thanh tỉnh nhìn thấy cơ thể anh.
Cố Hướng Bồi cúi đầu nhìn Hà Tử Tường đang nằm trên sô pha dưới thân, gương mặt có chút đỏ ửng, ánh mắt dao động, không dám đối diện với mình, hiển nhiên là thẹn thùng vô cùng.
Cố Hướng Bồi mỉm cười, cúi đầu ấn một nụ hôn lên bên tai Hà Tử Tường, dọc theo đó dời xuống, mà bàn tay cũng áp lên vật cứng dưới bụng Hà Tử Tường, nhanh hoặc chậm khơi mào dục vọng.
“Ưm hừ!” Tê dại sảng khoái theo những nụ hôn trước ngực cùng an ủi dưới bụng truyền tới làm thân thể Hà Tử Tường lại càng mềm nhũn vô lực, những tiếng rên rỉ thoải mái chẳng chút giữ lại theo đôi môi bật ra.
Cố Hướng Bồi cúi người, ngăn chặn lại những tiếng rên đang cực lực khiêu chiến lực khống chế của anh, vươn đầu lưỡi càn quét khoang miệng, quấn lấy đầu lưỡi Hà Tử Tường dây dưa, mang tới từng trận vô lực.
Lần này Cố Hướng Bồi không sử dụng gel bôi trơn mà dùng bạch trọc Hà Tử Tường vừa tiết ra vẽ loạn, nơi đó mới được Hà Tử Tường bôi thuốc, ẩm ướt chứ không khô khốc, Cố Hướng Bồi thực dễ dàng vói ngón tay vào trong.
Nơi phía sau nhét vào một ngón tay, cảm giác không quá thoải mái, nhưng so với chính mình tự làm ban nãy dễ chịu hơn, không đau mà thực ôn nhu. Chuyện đêm qua Hà Tử Tường chỉ có một đoạn kí ức ngắn, rất nhiều chuyện mơ mơ màng màng, hiện giờ trong tình huống hoàn toàn thanh tỉnh, phía sau bị hai ngón tay cắm vào xoay tròn mở rộng, cảm giác này thẹn tới mức không có cách nào hình dung, nhưng mà nó cũng làm thân thể cậu càng mẫn cảm hơn, cũng mím chặt miệng, cắn răng, cố nhẫn nại mà cũng không biết phải nhẫn nại cái gì.
Đột nhiên, không biết hai ngón tay kia chạm phải nơi nào, hậu huyệt vô thức co rúm, một trận khoái cảm từ phía sau lan khắp toàn thân, làm thân thể Hà Tử Tường chợt căng thẳng.
“Thả lỏng, không có việc gì, thả lỏng.” Cố Hướng Bồi thì thầm nhẹ nhàng bên tai Hà Tử Tường, chỉ là động tác bên dưới lại không chút ôn nhu, ra vào càng nhanh hơn, hơn nữa còn nhiều lần chạm vào nơi đó, không ngừng tìm kiếm điểm nhạy cảm mang tới vui sướng cho Hà Tử Tường.
“A… ưm… ngô!” Cố Hướng Bồi rốt cuộc hoàn toàn tiến vào, Hà Tử Tường cũng tinh bì lực tẫn, nơi phía sau bị nhét vào một cây cột cứng rắn nóng rực, hoàn toàn kéo căng thân thể cậu, lấp đầy, đó là một cảm giác thực mới mẻ, thực kỳ diệu, cũng thực quái lạ, vạn phần phức tạp, nhưng mà Hà Tử Tường lại vui vẻ chịu đựng.
“Chậm… một chút, a… anh…” Hai chân bị nâng lên, đặt trước ngực, cái mông hơi nhếch lên khỏi sô pha, bị động tác tiến công hung mãnh của Cố Hướng Bồi công kích, Hà Tử Tường chỉ có thể bị động thừa nhận va chạm mãnh liệt của anh.
Cảm giác tồn tại mãnh liệt, khoái cảm mãnh liệt làm Hà Tử Tường chịu không nổi, không ngừng lắc đầu, kêu to muốn Cố Hướng Bồi chậm một chút, chậm một chút.
Kéo hai chân Hà Tử Tường quấn vòng quanh eo mình, Cố Hướng Bồi ôm lấy Hà Tử Tường để cậu ngồi vào lòng mình, sau đó giữ tư thế này bắt đầu chậ rãi đỉnh động.
Tuy động tác Cố Hướng Bồi thực sự rất chậm nhưng Hà Tử Tường cũng không dễ chịu chút nào, tư thế này làm vật cứng trong cơ thể tiến vào càng sâu hơn, cơ hồ mỗi lần đều đỉnh vào nơi kia, làm cả cả người cậu run rẩy không thôi, đầu ngón chân cũng cuộn lại, kích thích tê dại càng lúc càng tăng.
“Anh…” Hà Tử Tường tựa vào bên cổ Cố Hướng Bồi, thân thể theo động tác đỉnh động của anh mà xóc nảy, cũng thực vô lực kêu bên tai anh: “Anh…”
Rốt cuộc, lúc Hà Tử Tường cảm thấy nơi đó bởi vì ma xát quá độ mà bắt đầu đau đớn thì Cố Hướng Bồi mới chịu tiết ra, mà cậu cũng vì thích thích quá độ cũng bắn theo.
Bức màn dày nặng che đi ánh sáng nóng bức bên ngoài cửa sổ, trong phòng, điều hòa vừa tắt nhưng nhiệt độ vẫn thực mát mẻ thoải mái, trên chiếc giường lớn màu trắng, hai người thanh niên đang nằm trên đó ôm chặt lấy nhau.
Cố Hướng Bồi trợn tròn mắt, tầm mắt dính lấy gương mặt vẫn còn say ngủ của Hà Tử Tường, một giây cũng luyến tiếc rời đi.
Đối với hết thảy, anh có ảo tưởng nó là một giấc mộng tốt đẹp, cứ như một cái bánh đột nhiên từ trên trời rớt xuống ngay đầu mình, bất quá đại khái là rớt hơi mạnh nên đến giờ đầu óc vẫn còn choáng váng, không hề có cảm giác chân thật.
Dù sao, khát vọng tâm tâm niệm niệm suốt mười mấy năm qua đột nhiên hóa thành hiện thực, tốc độ này cho dù ngồi hỏa tiễn cũng đuổi không kịp. Hai ngày nay quả thực là vui sướng nhấp nhô, kinh tâm động phách.
Đối với việc Hà Tử Tường nhanh chóng tiếp nhận như vậy, Cố Hướng Bồi ít nhiều cũng có nghi hoặc, nhưng sự thực này quả thực quá tốt đẹp, cho nên mặc kệ là vì lý do gì, anh cũng không tính toán truy cứu, cho dù nguyên do là gì, chỉ cần bọn họ ở cùng một chỗ, cùng hạnh phúc, là đủ rồi.
Cảm giác ươn ướt dinh dính trên mặt đánh thức Hà Tử Tường, mở to mắt, lập tức chống lại một đôi mắt đen sâu sa mà chuyên chú, cậu rõ ràng nhìn thấy ảnh ngược của chính mình… một đầu tóc bù xù.
Hà Tử Tường phì cười một tiếng, bị cái đầu lộn xộn của mình chọc cười, trời biết tối qua gây sức ép cỡ nào mới làm nó hỗn độn tới mức này, so với ổ chim còn kinh hơn?
Nụ cười sẽ lây nhiễm, ít nhất giờ phút này Cố Hướng Bồi nhìn thấy Hà Tử Tường cười vui vẻ thì khóe miệng cũng cong lên, cho dù anh căn bản không biết Hà Tử Tường đang cười cái gì: “Làm sao vậy?”
Hà Tử Tường chỉ cười cười không nói, dùng ánh mắt Cố Hướng Bồi làm ‘gương’, bắt đầu cào cào tóc.
Cố Hướng Bồi thoáng chốc hiểu ra, vừa nãy căn bản không chú ý tới tóc Tử Tường, giờ nhìn thấy tạo hình không biết nên hình dung thế nào kia, không khỏi cười khẽ thành tiếng: “Tối qua quá dùng sức.”
Cố Hướng Bồi lần thức hai phát hiện, lúc bị kích thích, Tử Tường không chọn lựa lớn tiếng ồn ào, ngược lại chỉ không ngừng lắc đầu, chính vì thế mới xuất hiện bộ dáng bây giờ.
Nói tới đề tài này, động tác vò đầu của Hà Tử Tường khựng lại một chút, sau đó nghiến răng nghiến lợi: “Em bảo anh chậm một chút mà anh có để tâm đâu.”
“Có mà, sau đó không phải anh làm chậm lại rồi à?” Cố Hướng Bồi đúng lý hợp tình nói, tối qua quả thực sau đó anh đã làm chậm lại, ừm… nhớ tới tư vị tối qua, Cố Hướng Bồi mỉm cười thực mỹ mãn, về sau hạnh phúc tràn trề rồi, bé Cố không bao giờ cần dựa vào bé tay phải nữa rồi.
“Đề tài này hình như không thích hợp thảo luận vào lúc này đi?” Liếc nhìn nơi nào đó đầy hưng phấn của Cố Hướng Bồi, Hà Tử Tường nói. Cậu cảm thấy, thời điểm này thảo luận đề tài này thực sự không sáng suốt.
Hôm qua còn chưa nghỉ ngơi tốt đã bị tiếp tục lăn qua lăn lại, cả người mệt mỏi vô lực, chỉ có thể tiếp tục nằm trên giường.
Cố Hướng Bồi thề, anh thực sự không nghĩ gì cả, tuyệt đối chỉ là phản ứng tự nhiên của thân thể, nghĩ tới niềm vui đêm qua, anh sao có thể không phản ứng!? Hơn nữa, anh cũng biết đây là lần đầu tiên của Hà Tử Tường, liên tục hai đêm rồi, tự nhiên không thể thêm nữa, bằng không thân thể Tử Tường sẽ không chịu nổi.
Cúi đầu, mổ một chút lên môi Hà Tử Tường, đại khái cảm thấy phát nghiện nên dứt khoát biến thành một nụ hôn sâu, thẳng tới khi Hà Tử Tường hô hấp có chút không xong mới buông ra, cười nói: “Tốt, chúng ta không thảo luận vấn đề này.”
Hà Tử Tường thở hổn hển, trong lòng tức giận tới nghiến răng, không chút tín nhiệm liếc mắt nhìn xuống, giọng điệu nhẹ nhàng: “Thế cái gì đang đỉnh em vậy?”
“Tử Tường, này là phản ứng tự nhiên của thân thể.” Cố Hướng Bồi lôi kéo tay Hà Tử Tường đặt lên bé Cố, vẻ mặt ủy khuất, nhưng giọng điệu trêu chọc cùng lực đạo trên tay hoàn toàn không có chút ủy khuất nào.
Mặt Hà Tử Tường đỏ bừng, cậu phát hiện, anh họ hình như có cái gì đó không giống.