Lúc dọn món, dĩa tôm luộc đặt cách Hà Tử Tường khá xa. Lúc dùng cơm, nhìn hai món đặt trước mặt Hà Tử Tường, ánh mắt Cố Hướng Bồi quét một vòng, lập tức đứng dậy, đổi vị trí dĩa tôm luộc cùng tô canh sò, để hai món tôm đều bày sẵn trước mặt cậu.
Đối với hành vi bao che khuyết điểm chẳng chút che dấu của Cố Hướng Bồi, Chương Nghi cùng Lý Duệ có phản ứng hoàn toàn khác biệt. Chương Nghi xem như không thấy gì cả, tuy chưa từng tận mắt nhìn thấy nhưng anh cho rằng phản ứng của Cố Hướng Bồi thực bình thường, vì thế vẫn gắp rau nhấm nuốt bình thường, ngay cả một giây tạm ngừng cũng không có. Lý Duệ thì không có tố chất tâm lý vững vàng như vậy, cậu ta hiểu đại khái về bối cảnh gia đình Hà Tử Tường, biết từ nhỏ Hà Tử Tường đã có một người anh họ rất yêu thương, chính là độ tuổi này rồi vẫn còn săn sóc như vậy quả thực có hơi thái quá.
Bất quá Chương Nghi cùng Lý Duệ có cảm thụ gì hoàn toàn không liên quan với Cố Hướng Bồi. Anh đang toàn tâm toàn ý lột vỏ tôm, động tác nhanh nhẹn quen thuộc, chỉ hai ba cái đã lột sạch vỏ, chỉ còn lại một con tôm nguyên vẹn ngon lành, thực hiển nhiên, anh thường xuyên làm việc này. Bỏ tôm đã lột vỏ vào dĩa nước chấm, Cố Hướng Bổi đẩy nó tới trước mặt Hà Tử Tường.
Hơi mười phút sau, Cố Hướng Bồi đã lột hơn phân nửa dĩa tôm luộc, cả một dĩa lớn chỉ còn lại lèo tèo vài con.
Tình huống này làm Chương Nghi vốn định vươn đũa lập tức chuyển hướng qua dĩa đồ ăn bên cạnh, vốn tưởng mình hiểu ý như vậy, Cố Hướng Bồi nhất định rất cao hứng, nào ngờ chiếc đũa còn chưa kịp động vào món tôm bóc vỏ xào bắp đã bị Cố Hướng Bồi quay qua liếc một cái, ánh mắt kia…
Chương Nghi sửng sốt, có ý gì đây!
Theo nhận thức nhiều năm, Chương Nghi hiểu rõ cái liếc mắt vừa nãy của Cố Hướng Bồi rõ ràng có ý tức cảnh cáo, chính là, cảnh cáo cái gì?
Chương Nghi nhìn lại dĩa tôm xào bắp mình vừa định động đũa, nhìn con tôm cuối cùng đang bị lột vỏ trong tay Cố Hướng Bồi, lại nhìn dĩa tôm xào bắp, liếc qua liếc lại hai ba lần, rốt cuộc hiểu ra. Hóa ra cảnh cáo mình không được gắp mấy con tôm!
Chương Nghi không chút khách khí trợn trắng mắt, lần đầu tiên tự thể nghiệm chứng cuồng em trai của Cố Hướng Bồi, quả thực không có cách nào, lờ đi là tốt nhất.
Lý Duệ cũng chú ý Hà Tử Tường tựa hồ đặc biệt thích tôm, liền ân cần múc một muỗng tôm xào bắp vào chén Hà Tử Tường, thuận tiện khơi gợi đề tài: “Tử Tường, rất thích ăn tôm à?”
“Ừ.” Hà Tử Tường gắp vài con tôm trong dĩa nước chấm bỏ vào chén Cố Hướng Bồi, đáp: “Tôi rất thích tôm.”
“Kia, chúng ta bảo phục vụ mang thêm một dĩa tôm luộc đ…” Lý Duệ thực cao hứng phát hiện một mặt đáng yêu của Hà Tử Tường, đang định nhân cơ hội lấy lòng đối phương thì thấy Cố Hướng Bồi đổi chén của mình qua cho Hà Tử Tường, muỗng tôm xào bắp mình múc ban nãy cũng vào bụng Cố Hướng Bồi, chữ ‘đi’ sắp phun ra cũng tự động tan biến.
“Không cần.” Hà Tử Tường từ chối.
Lý Duệ hơi dẩu mỏ, có chút tức giận trừng mắt liếc Cố Hướng Bồi, muỗng kia là người ta muốn lấy lòng Hà Tử Tường, không phải cho người ngoài ăn: “Kia, cậu còn thích ăn gì nữa?”
“Tôi không kén ăn, cái gì cũng thích.” Trước kia có lẽ rất kén, nhưng hiện giờ thực sự không còn nữa, bình thường hay thích gì cũng ăn hết. Đặc biệt thích thì chỉ có vài loại, chỉ có người thân thiết như mẹ hoặc Cố Hướng Bồi mới biết.
Tuy Lý Duệ hiểu đại khái về Hà tử Tường, nhưng mấy chuyện như thích ăn cái gì, ghét cái gì, thói quen cuộc sống ra sao thì không thể nào điều tra được, Hà Tử Tường cũng đâu phải ngôi sao luôn bị soi mói đủ thứ, vì thế Lý Duệ chỉ có thể tự dựa vào bản thân.
“Giống tôi, tôi cũng không kén ăn, bất quá cũng có nhiều món đặc biệt yêu thích.” Lý Duệ tươi cười đầy mặt, phát hiện mình lại có thêm một điểm chung với Hà Tử Tường.
“Đừng mãi nói chuyện, ăn nhiều một chút.” Hà Tử Tường đang định nói gì đó, Cố Hướng Bồi đã gắp một đũa rau canh, tựa hồ bất mãn nói.
Hà Tử Tường liền không nói nữa, gắp rau ăn.
Trong phòng ăn nhất thời im lặng, chỉ có âm thanh đũa chạm vào chén dĩa cùng tiếng nhấm nuốt thức ăn.
Bất quá, chỉ chốc lát sau, Lý Duệ một lần nữa tìm ra đề tài, lần này quyết định chọn sở thích sưu tầm của Hà Tử Tường, mô hình transformers. Bởi vì Lý Duệ có một người bạn cũng rất mê mô hình transformres, bản thân Lý Duệ cũng có thể xem là một nửa đam mê, vì thế vừa nãy nghe Hà Tử Tường nói tới chuyện sưu tầm liền nhớ kỹ, hiện giờ rốt cuộc có thể lôi ra nói.
Nói tới mô hình mình yêu thích nhất, Hà Tử Tường lập tức cao hứng, nào là năm nào ra kiểu nào, cấp D cấp V cấp L, hoàn toàn không cần suy nghĩ cũng có thể nói ra rành mạch, Hà Tử Tường hưng phấn bừng bừng hỏi Lý Duệ đã sưu tầm được những món nào.
Lý Duệ tuy không quá say mê nhưng cũng yêu thích, nói về chủ đề này cũng khá hiểu biết, càng miễn bàn trong nhà quả thực có vài món cao cấp hạn chế số lượng.
Hai người trò chuyện vui vẻ, bất quá người nào đó không vui chút nào, vì thế Cố Hướng Bồi thỉnh thoảng cũng tham gia, tuy không yêu thích mô hình nhưng giúp Hà Tử Tường sưu tập suốt mấy năm, không có tri thức cùng mắt nhìn sao có thể tìm ra đồ tốt, vì thế, Cố Hướng Bồi cũng không có chút áp lực.
Chỉ hai ba câu, Cố Hướng Bồi đã thành công dời đi lực chú ý của Hà Tử Tường, bắt đầu quay qua nói chuyện với anh.
Đến giờ mà Lý Duệ còn không nhận ra người nào đó cố ý nhắm vào mình thì thực uổng phí hai mươi mấy năm sống trên đời. Người anh họ Cố Hướng Bồi này là sao a, cứ luôn đánh gãy câu chuyện của mình với Tử Tường, hấp dẫn hết lực chú ý.
Chương Nghi ở bên cạnh sống chết mặc bây, có chút xem thường liếc mắt nhìn Lý Duệ, cậu ấm này vừa nhìn đã biết là ngẫu nhiên yêu thích nên sưu tầm vài cái mà thôi, sao có thể so với Cố Hướng Bồi vì Hà Tử Tường mà dốc lòng nghiên cứu, tìm kiếm, lại còn nhờ vả nhóm đồng nghiệp đi công tác nước ngoài mua hộ.
Một bên kinh nghiệm thực chiến phong phú, một bên chỉ có lý luận suông, có thể so sánh sao.
Lý Duệ nhìn Cố Hướng Bồi cùng Hà Tử Tường trò chuyện vui vẻ mà mất hứng, tức giận trừng Cố Hướng Bồi, tên anh họ cản trở nhân duyên này đúng là không có đạo đức mà.
Cố Hướng Bồi không phải không phát hiện tình tự Lý Duệ, bất quá, đây chính là mục đích anh muốn, muốn cướp Tử Tường à, không có cửa đâu!
Sau đó Lý Duệ lại thử vài lần, lần nào cũng vừa nói được hai câu đã bị Cố Hướng Bồi đánh gãy xoay chuyển đi hướng khác, cả thời gian dùng cơm đều là Cố Hướng Bồi cùng Hà Tử Tường nói chuyện với nhau.
‘Cạch!’ Rốt cuộc, Lý Duệ không nhịn nổi nữa, tính tình cậu ấm bắt đầu phát tác, đứng dậy, phẫn nộ chỉ về phía Cố Hướng Bồi: “Đứng lên, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Hà Tử Tường ngạc nhiên nhìn qua Lý Duệ, làm sao vậy, lối suy nghĩ ngoài hành tinh của cậu ta phát tác à?! Chương Nghi khựng lại hành động gắp rau, hưng trí dạt dào qua lại tuần tra trên người Lý Duệ cùng Cố Hướng Bồi, thực hiếu kì Cố Hướng Bồi sẽ giải quyết thế nào?
Mà một đương sự khác, Cố Hướng Bồi, chỉ nhướng mi, hoàn toàn không để tâm tới sự phẫn nộ của Lý Duệ, chẳng qua anh quả thực cũng có chút việc cần nói rõ ràng, vì thế cũng đứng lên: “Đi thôi.”
Lý Duệ vào WC trước, Cố Hướng Bồi theo sau, thuận thế đóng cửa, khóa lại, sau đó tựa vào cửa, mặt không chút biến sắc nhìn Lý Duệ: “Cậu muốn nói gì?”
Đối với sắc mặt biến hóa rõ ràng của Cố Hướng Bồi, Lý Duệ có chút ngỡ ngàng, không phải mới nãy còn ôn nhuận hiền lành à, sao thoáng cái đã thành một con báo săn đầy lực công kích như vậy: “Anh… anh vì sao cứ luôn…”
“Đừng si tâm vọng tưởng.” Không đợi Lý Duệ nói hết câu, Cố Hướng Bồi đã lạnh lùng đánh gảy: “Tử Tường không phải loại người như cậu, em ấy, sẽ không thích đàn ông.” Nói xong câu cuối cùng, ánh mắt lạnh lẽo của anh tựa hồ hiện lên một tia bi thương, bất quá rất nhanh đã khôi phục bình thường.
Lý Duệ giật mình, không ngờ người này nhìn ra ý đồ của mình, chỉ đành ăn ngay nói thật: “Chỉ là, người ta thật thích cậu ấy.”
Nghe Lý Duệ không chút kiêng nể nói thích Hà Tử Tường, Cố Hướng Bồi thực tức giận, nhưng cũng hâm mộ, cho dù anh thân thiết với Hà Tử Tường cỡ nào cũng không thể trực tiếp nói ra tâm ý mình.
“Cậu thích là chuyện của cậu.” Cố Hướng Bồi tựa vào ván cửa, âm thanh lạnh lẽo vô tình: “Bất quá tôi khuyên cậu sớm hết hi vọng đi.” Hai người hoàn toàn không có khả năng, không nói tới chuyện Tử Tường căn bản không phải Gay, cho dù em ấy là Gay thì anh cũng không cho phép Tử Tường thích bất cứ người đàn ông nào ngoài mình