Nỗi nhớ nhà giống như bùng phát, từ khi Hà Thần chào đời, đây là lần đầu tiên xa con lâu như vậy, Hà Tử Tường thực sự rất nhớ.
Hà Tử Tường gấp rút, ít nhiều cũng ảnh hưởng tới tình tự Cố Hướng Bồi, trong lòng có chút chua chua, đại khái vì mấy ngày nay quá tốt đẹp, tốt đến mức làm anh ngày càng tham lam hơn.
Mỗi buổi sáng, Cố Hướng Bồi mở to mắt, nghĩ tới Hà Tử Tường đang ngủ ngay cách vách thì không khỏi cong môi mỉm cười, sau khi rời giường rửa mặt thì tới phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, nghĩ tới chốc nữa Tử Tường sẽ ăn những món ăn mình tỉ mỉ chuẩn bị thì thực thỏa mãn, tâm tình đặc biệt tốt đẹp, động tác lại càng lưu loát hơn.
Hà Tử Tường hiện giờ giờ giấc thức dậy cơ hồ cố định, Cố Hướng Bồi tính toán tốt lắm, lúc anh chiên chín cái trứng thứ hai dọn ra bàn thì Hà Tử Tường vừa vặn rửa mặt xong bước ra, lúc này sẽ thấy Hà Tử Tường mỉm cười nói: “Anh, buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành. Có thể ăn sáng rồi.” Sau đó bọn họ có thể cùng nhau dùng bữa sáng ấm áp ngon lành.
Giữa trưa, Tử Tường sẽ lên văn phòng tìm anh, hai người cùng tan tầm, cùng xuống lầu, sau đó cùng về nhà, cùng ăn cơm trưa.
Buổi tối, cũng chính là khoảnh khắc Cố Hướng Bồi mong chờ nhất.
Sau khi tan tầm, bọn họ sẽ cùng đi siêu thị, thảo luận xem tối nay ăn gì, mua gì, hoặc nên làm thế nào.
Lúc làm bếp, Hà Tử Tường vốn cũng chạy vào giúp một tay, bất quá cắt khoai tây thì cắt thành sợi, bảo cắt thịt thành lát mỏng thì cắt khối to đùng, cuối cùng nhờ chặt xương, xương thì đúng là xương, nhưng lại là xương trong ngón tay mình.
Từ đó về sau, Cố Hướng Bồi không bao giờ đồng ý để Hà Tử Tường đụng tới dao kéo nữa, lặt rau rửa rau thì ok, còn động dao thì tự anh làm.
Hà Tử Tường cũng không có biện pháp, rõ ràng cậu nhắm vào khúc xương, nhưng chắc tại tay để hơi gần nên mới bị chặt cho một phát, rách da xịt máu, làm suốt vài ngày không được phép để ngón tay đụng nước.
Cứ vậy, Hà Tử Tường tiếp tục sắm vai cậu ấm ngồi mát ăn bát vàng.
… …
Vừa mới tới cửa, Hà Tử Tường đã gấp gáp bảo Cố Hướng Bồi mở cửa xe, cậu xuống trước, để Cố Hướng Bồi một mình lái xe tới bãi đậu.
Nhìn bóng dáng Hà Tử Tường bước nhanh vào thang máy, Cố Hướng Bồi hơi bĩu môi, lầm bầm lầu bầu than thở ‘sớm biết sẽ vậy mà, mấy hôm trước còn cùng mình đi tìm chỗ đậu xe, giờ vứt qua một bên, có con thì không thèm anh nữa mà’.
Cố Hướng Bồi trong lòng ê ẩm, những cảm xúc này trước kia cứ bị đè nén giấu diếm, không thể phát tiết cũng không có lập trường, chính là hiện giờ, không phải đã có, chỉ là ít nhất người chiếm lập trường đã đi rồi, vị trí kia, đang nằm đó chờ anh.
Mặc kệ thế nào, những thống khổ không cách nào bày tỏ hiện giờ đã có thể nói ra, cũng có thể biểu lộ, tuy chỉ có thể nói với chính mình nhưng dù sao cũng tiến bộ hơn, hơn nữa, một ngày nào đó, anh sẽ quang minh chính đại nói với Tử Tường.
Dùng xong cơm tối, Hà Tử Tường vào phòng tấm xả nước ấm, chuẩn bị tắm rửa cho Húc Húc, Cố Hướng Bồi lập tức xung phong phụ giúp.
Tối nay, bắt đầu từ khi vào nhà, tầm mắt Hà Tử Tường chưa từng rời khỏi Hà Thần một giây nào, điều này làm Cố Hướng Bồi đã quen với thế giới hai người cực kỳ không thích ứng, vì thế, anh quyết định chủ động một chút thì mới cơm no áo ấm.
Trước tiên, Hà Tử Tường nói trình tự tắm rửa cùng những điều cần chú ý, sau đó hai người phối hợp, Hà Tử Tường vào phòng ôm Húc Húc qua, để Cố Hướng Bồi ôm giúp, mình thì bắt đầu cỡi quần áo của bé.
Húc Húc thực ngoan, cho dù đổi người ôm cũng không khóc không nháo, cởi đồ cũng không để ý, thẳng tới khi Hà Tử Tường ôm nách bé đặt vào trong nước thì đột nhiên ‘Oa’ một tiếng gào khóc, dọa Cố Hướng Bồi đứng bên cạnh sợ tới nhảy dựng, cũng dọa hai người bà ở ngoài phòng khách.
“Tử Tường, Húc Húc làm sao vậy con?” Bà Hà sốt ruột hỏi.
“Tử Tường, hay cứ để bọn dì tắm cho Húc Húc.” Húc Húc còn nhỏ vậy đã giao cho hai người đàn ông vụng tay vụng chân chăm sóc, bà Cố cứ cảm thấy lo lắng, bằng không, cứ để chị em bà làm.
Húc Húc ‘oa oa’ khóc lớn, tay chân quẫy đạp trong nước không chịu tắm, làm Hà Tử Tường cùng Cố Hướng Bồi dính đầy bọt nước, Hà Tử Tường ôm đứa nhỏ, vừa chú ý không để bé uống nước, vừa phối hợp với Cố Hướng Bồi kì cọ bé, lúc bận rộn còn phải cố gắng dành chút thời gian nói vọng ra bên ngoài: “Mẹ, Húc Húc không sao, nó sợ nước nên không chịu tắm thôi.”
Bà Hà cùng bà Cố cũng biết Húc Húc không thích tắm, hôm trước hai bà tắm cho bé cũng thế, giãy dụa lợi hại, khóc cũng lợi hại, sau đó hai bà thương quá, chỉ dám lau người, không còn tắm cho bé nữa, hôm nay Hà Tử Tường trở về, nghe vậy thì kiên quyết phải tắm cho bé.
Hai bà thực lo lắng, Hà Tử Tường là đàn ông con trai sao biết cách tắm rửa cho đứa nhỏ, cho dù biết đổi tã uy sữa cũng không nhất định có thể xử lý được động tác yêu cầu cao độ thế này, nghe thấy tiếng khóc của cháu trai, trái tim hai bà đều mềm nhũn, căn bản không nỡ, dù sao hiện giờ thời tiết cũng không nóng, lau người cũng không sao.
“Tử Tường, hay là thôi đi con, qua vài ngày nữa tắm cũng được.” Thực sự không nỡ để cháu trai bé bỏng khóc, hai bà liền đứng ngoài cửa thương lượng.
Hà Tử Tường nhớ tới đời trước, Hà Thần lúc lớn rồi vẫn còn sợ nước, không chịu tắm, mới đầu cậu cùng Giang Lâm Nhi căn bản không biết nên làm sao, cứ luống cuống tay chân, sau khi hỏi vài cụ bà mới tìm ra biện pháp giải quyết: “Mẹ, dì, không có gì đâu, cứ giao cho con là được rồi.”
Bởi vì Hà Thần khóc quá lợi hại, Hà Tử Tường chỉ đành ôm bé ra khỏi bồn, ôm vào lòng dỗ dành. Vừa nãy Hà Thần ở trong bồn tắm ầm ĩ làm nước bắn lên đầy người, cảm giác dinh dính thực không thoải mái, nhưng Hà Tử Tường căn bản không còn tay để lau, cậu không khỏi nhíu mày, cảm thấy mặt ngứa ngứa, khó chịu.
Đột nhiên, một cái khăn mặt mềm mại nhẹ nhàng áp lên mặt, động tác nhẹ nhàng chầm chầm lau đi hết bọt nước.
Lúc khăn rời đi, bộ dáng chật vật của Cố Hướng Bồi đập vào mi mắt làm Hà Tử Tường không khỏi phì cười. Hà Tử Tường phát hiện, tình huống của Cố Hướng Bồi còn tệ hơn mình, kiểu tóc hoàn mỹ ngày thường đã ướt sũng lộn xộn, chỉa bên này chỉa bên kia, mặt thì đầy bọt nước, mày hơi nhíu lại, hiển nhiên không quen nghe con nít khóc; mới hai phút trước còn là giám đốc tài chính tây trang giày da sáng lán, hiện giờ, tay áo sơ mi bị xắn lên, cúc áo không biết từ khi nào đã cởi bỏ hai cái, áo sơ mi trắng thẳng thướm chỗ ướt chỗ không, nhăn nhăn nhúm nhúm, sớm đã không còn bộ dáng tinh anh.
Hiếm mới có khi thấy bộ dáng Cố Hướng Bồi buồn cười như vậy, quả thực chọc Hà Tử Tường buồn cười không thôi, Hà Thần bị ôm trong lòng cũng bị ba ba chú ý, không còn khóc nửa, chỉ mở to đôi mắt tro tròn ươn ướt nhìn Hà Tử Tường, cứ như đang hỏi: ‘Kỳ quái, ba ba cười gì vậy, giống như thực vui vẻ nha’.
Hà Tử Tường chật vật vì Hà Thần không chịu phối hợp, mà Cố Hướng Bồi thì vì nghiệp vụ không thuần thục mà thành.
Thấy Hà Tử Tường cười, Cố Hướng Bồi mới phát hiện bản thân lúc này chật vật thế nào, bất đắc dĩ nhướng mi, lau đi bọt nước trên mặt, còn quần áo với tóc, dù sao chốc nữa cũng tắm, không quản.
Nhìn vẻ mặt đáng yêu của con trai, Hà Tử Tường yêu thích không thôi, cúi đầu hôn một cái thật kêu trên trán bé, bất quá không hề chú ý, lúc mình hôn Hà Thần, ánh mắt Cố Hướng Bồi có chút u ám, tựa hồ đang liều mạng nhẫn nại.
Nhân lúc Hà Thần không còn khóc nữa, hai người liền phối hợp tắm cho bé.
Lần này Hà Tử Tường không trực tiếp đặt bé vào nước mà dùng tay nhẹ nhàng vốc nước, chờ Hà Thần chậm rãi thích ứng mới đặt vào bồn, cuối cùng, rốt cuộc cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Bà Hà cùng bà Cố vẫn đứng chờ bên ngoài, tuy không nghe thấy tiếng khóc của Húc Húc nhưng vẫn lo lắng, thẳng tới khi thấy Hà Tử Tường ôm Húc Húc đã ăn mặc chỉnh tề đi ra, hai người mới an tâm.
…
Hoàn
Tiểu kịch trường đời trước (7)
Giang Lâm Nhi sắc mặt trắng bệch nhìn số tư liệu cùng ảnh chụp trong túi, có vài bức chụp hình cô cùng Lâm Tuấn tới cục quản lý bất động sản sang tên căn hộ của Hà Tử Tường vào hai hôm trước, còn có rất nhiều tấm chụp bọn họ hẹn hò, có cả cảnh hôn môi.
Thân thể Giang Lâm Nhi run khe khẽ, không biết là sợ hay tức giận: “Đây là cái gì? Anh có ý gì!”
Cố Hướng Bồi từ túi văn kiện rút ra một tờ giấy, chỉ dòng chữ bên trên, từng chữ từng chữ trầm ổn nói: “Theo điều tra, cô cùng người đàn ông tên Lâm Tuấn này từ một năm trước bắt đầu quen biết, sau nửa năm thì có quan hệ thể xác, cũng duy trì tới tận bây giờ. Cô, thế nhưng lén ngoại tình sau lưng Tử Tường, hiện giờ còn sang tên căn hộ của Tử Tường qua danh nghĩa người đàn ông kia.”
“Anh… anh ngậm máu phun người!” Giang Lâm Nhi không biết nên nói gì, phản ứng đầu tiên chính là phủ nhận, nhất định phải phủ nhận.
“Hừ!” Cố Hướng Bồi hừ lạnh, căn bản không bị thái độ Giang Lâm Nhi ảnh hưởng, chỉ ảnh chụp hỏi: “Người này không phải cô à? Người đàn ông này cô cũng không quen biết? Cô không thừa nhận cũng không sao, chúng ta cứ gặp mặt ở tòa án là được.”
“Tôi… tôi…” Giang Lâm Nhi hoàn toàn luống cuống, căn bản không ngờ chuyện của mình cùng Lâm Tuấn bị đưa ra ngoài ánh sáng, vốn nghĩ Hà Tử Tường chết rồi, tài sản tự nhiên thuộc về mình, Hà Thần còn bé, cái gì cũng không hiểu, mẹ chồng thì vì con trai qua đời mà thương tâm, gần nhất tinh thần vẫn luôn hoảng hốt, căn bản không hề hay biết cũng không bao giờ nghĩ tới khả năng này, muốn lừa cho qua chuyện cũng dễ, nào ngờ, nửa đường lại lòi ra Trình Giảo Kim Cố Hướng Bồi này!
“Giang Lâm Nhi, tôi thật sự không ngờ cô là loại người tâm địa rắn rết như vậy.” Cố Hướng Bồi dường như phẫn nộ cùng cực, bàn tay đặt trên túi văn kiện siết chặt, từng chữ từng chữ phun ra: “Cô cố ý giấu diếm bệnh tình của Tử Tường đúng không? Cô cố ý không để Tử Tường trị liệu đúng không? Cô còn vội vàng làm lễ tang của em ấy đúng không?”
“Anh…” Giang Lâm Nhi khiếp sợ, không ngờ Cố Hướng Bồi lại biết hết tất cả, thoáng chốc liền sửng sốt không biết nên nói gì: “Tôi…”
Vẻ mặt phẫn nộ, nắm tay siết chặt như đang kiềm chế lửa giận nháy mắt biến mất, Cố Hướng Bồi trở lại bộ dáng lạnh băng không có chút nhân khí.
Lạnh lùng đứng lên, không có chút tình cảm nào nhìn Giang Lâm Nhi đang lạnh run, cứ như đang nhìn một xác chết, anh không rõ Giang Lâm Nhi cùng Lâm Tuấn rốt cuộc đã làm những gì, chỉ là trong quá trình điều tra anh phát hiện không tìm thấy phần kiểm tra sức khỏe nửa năm trước, một khả năng đột nhiên lóe lên trong đầu, anh chỉ thử một chút thôi, không ngờ…
“Cô cùng gã tình nhân của cô phải trả giá cho tội lỗi của mình.” Giang Lâm Nhi khủng hoảng nhìn Cố Hướng Bồi đi xa, câu nói kia cứ như khắc vào trong đầu, không thể nào tiêu tan.
Cô thực lo lắng, bối rối tìm di động, muốn gọi cho Lâm Tuấn, nói chuyện của bọn họ đã bị phát hiện.