“Anh.” Hà Tử Tường đột nhiên mở miệng.
“Hử?” Cố Hướng Bồi đáp.
“Anh, nếu mẹ dùng dì phản đối, chúng ta nên làm sao?” Đây là lần đầu tiên Hà Tử Tường đề cập vấn đề này với Cố Hướng Bồi.
“Nếu bọn họ phản đối, em, có lùi bước không?” Cố Hướng Bồi không đáp mà hỏi ngược lại.
“Sẽ không.” Hà Tử Tường trả lời thẳng thắn: “Em sẽ không từ bỏ.” Trước khi quyết định ở cùng một chỗ với Cố Hướng Bồi, Hà Tử Tường đã suy nghĩ hết thảy, bao gồm cả phản ứng của gia đình, có thể, bọn họ sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn, nhưng chỉ cần có đối phương ở bên cạnh, Hà Tử Tường tin tưởng, có khó thế nào cũng có thể vượt qua.
Nghe thấy đáp án này, Cố Hướng Bồi mỉm cười: anh cũng sẽ không, cho dù khó khăn cỡ nào anh cũng không chùn bước. Cho nên: “Chuyện người lớn cứ để anh giải quyết.”
Hà Tử Tường hơi nhíu mày, cậu không thích Cố Hướng Bồi nói những lời này: “Đây là chuyện hai chúng ta, vì cái gì lại do mình anh giải quyết?” Cậu cũng là đàn ông, cậu có năng lực, cũng có trách nhiệm.
Cố Hướng Bồi nghe vậy thì cười toe toét: “Tốt, vậy chúng ta cùng nghĩ cách để ba mẹ cùng dì tiếp nhận.”
“Ừm.”
Dùng xong bữa sáng, uy Hà Thần bú sữa, bà Cố, bà Hà giao Hà Thần cho Hà Tử Tường cùng Cố Hướng Bồi chăm sóc, hai chị em bà muốn ra ngoài dạo phố mua này nọ, ông Cố đã ăn sáng từ sớm, sau đó cầm tờ báo ra ngoài.
Trong nhà chỉ còn lại Cố Hướng Bồi cùng cha con Hà Tử Tường.
Hà Thần đối với kỹ năng xoay người đã sớm quen thuộc, không có việc gì thì cứ xoay qua xoay lại trên chiếu, đôi khi người lớn bận gì đó, bé có thể nằm đó lăn tới lăn lui tự nghịch một mình.
Cho nên, cho dù lưu lại đứa nhỏ cho Hà Tử Tường cùng Cố Hướng Bồi chăm sóc cũng không quá khó khăn, bọn họ chỉ cần đặt bé lên tấm chiếu quen thuộc, chú ý không để bé lăn ra ngoài đất, để bé tự chơi một mình là được.
Hà Thần là một đứa bé thực ngoan ngoãn, chỉ là có chút im lặng, bình thường rất ít khi nháo loạn, cho dù bà Hà bà Cố ẵm bé ra ngoài mua đồ ăn cũng không khóc không nháo, luôn im lặng để bà ôm, còn mở to đôi mắt đen bóng tò mò nhìn ngắm xung quanh, nếu nhìn thấy thứ gì đó mình thích thì a a kêu lên.
Bà Hà bà Cố mặc kệ ông Cố, ôm đứa nhỏ ra ngoài, trừ bỏ nhận được một đống lời khen bé đáng yêu, bộ dạng thật xinh đẹp, câu nói thường nghe nhất là bé con thực ngoan, không sợ lạ.
Cho dù Hà Tử Tường cùng Cố Hướng Bồi ở nhà không nhiều, Hà Thần còn chưa hiểu biết, thế nhưng khoảng thời gian ở nhà cơ hồ đều do Hà Tử Tường chăm sóc, thế nên lúc bà Cố cùng bà Hà bình thường chăm sóc mình không ở, bé cũng không khóc không lo, vẫn thực ngoan ngoãn nằm trên chiếu tập xoay người, thỉnh thoảng bé dừng lại nhìn hai người đang ngồi gần đó, lúc mệt thì nhắm mắt lại ngủ, thực sự rất dễ chăm bé.
Đối với con trai ngoan như vậy, trong lòng Hà Tử Tường tràn đầy yêu thương cùng thương tiếc, cũng thực áy náy. Cùng vợ trước ly hôn, tuy là vì Giang Lâm Nhi đời trước phản bội cộng thêm những hành vi của đời này mới dẫn tới kết quả như vậy, nhưng với con trai, tự nhiên trở thành đứa nhỏ mồ côi, mất đi mẹ. Hà Tử Tường không phải không thể tìm bạn gái hoặc tìm một phụ nữ khác, hẹn hò kết hôn, nhưng đối với con trai, người mẹ đã sinh ra bé đã thực sự mất đi, điều này làm cậu luôn cảm thấy áy náy với Hà Thần.
Mà hiện giờ, cha nó rốt cuộc cũng không thể tìm cho nó một người mẹ kế, mà là một người cha.
Hà Tử Tường đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ xíu mũm mĩm của Hà Thần, trong lòng áy náy không thôi, xã hội này phần lớn vẫn không thấu hiểu cùng không thể tiếp thu tình yêu đồng ý, đi trên con đường này, có thể sẽ gặp rất nhiều trắc trở. Đối với Hà Tử Tường, bên ngoài kì thực không phải vấn đề, người nhà mới chân chính là nan đề.
Con trai, sau này con sẽ tha thứ cho ba ba chứ, ba đã làm con mất mẹ? Con trai, sau này con có hiểu cho ba ba không, con không có mẹ, nhưng con có hai người cha luôn yêu thương con.
Hai người cha, từ một khắc cậu cùng Cố Hướng Bồi ở cùng một chỗ, Hà Thần đã không còn là đứa con của một mình cậu, mà là con của cậu cùng Cố Hướng Bồi.
Hà Thần đáp lại chính là vươn những ngón tay mập mập của mình túm lấy tay ba ba, ánh mắt tinh thuần trong suốt mờ mịt ngây thơ nhìn—– trần nhà, miệng phun phun bong bóng, còn có âm thanh a a.
Hà Tử Tường đột nhiên cảm thấy bản thân thực ngu ngốc, trước mặt con trai thương xuân buồn thu gì chứ, cho dù khó khăn cỡ nào, chỉ cần bọn họ giữ vững lập trường thì có gì không thể vượt qua. Về phần về sau con trai có tiếp nhận quan hệ của bọn họ hay không, hiện giờ nghĩ nhiều cỡ nào cũng vô dụng, con còn rất bé, cái gì cũng không hiểu, chờ sau này trưởng thành rồi, có thể tiếp nhận thì tốt, còn không thể thì cũng đành chịu.
Hơn nữa, bây giờ Hà Thần hoàn toàn không hiểu gì, Hà Tử Tường đương nhiên không muốn dạy con trở thành Gay, chuyện này cần bản thân đứa nhỏ tự quyết định, ít ra cậu có thể dạy con không kỳ thị cùng chán ghét đồng tính, cũng giúp con hiểu về một dạng tình yêu khác, để con hiểu biết cùng lý giải, cộng thêm bao dung.
Cố Hướng Bồi ở trong phòng bếp cắt dưa hấu, lúc bưng ra ngoài thì nhìn thấy Hà Tử Tường vươn ngón tay chơi đùa với Hà Thần, thường thường chọt bể bong bóng mà bé phun ra, chọc Hà Thần có chút mất hứng, bé tựa hồ không vui khi bong bóng bị ba ba chọt bể chứ không phải do bé tự làm, dẩu mỏ, ánh mắt cũng không đảo loạn mà nhìn chằm chằm Hà Tử Tường, tựa hồ đang cảnh giác động tác của cậu.
Nhìn một màn hạnh phúc này, Cố Hướng Bồi cảm thấy cả người thực thoải mái, một chút phiền não trong đầu thoáng chốc tiêu tan, mỉm cười đi tới ngồi xuống bên cạnh Hà Tử Tường, kéo bàn tay đang trêu chọc Hà Thần của cậu: “Em còn chọc nữa, Húc húc sẽ khóc mất.”
Hà Tử Tường cũng nhìn thấy hốc mắt đã bắt đầu đỏ lên của Hà Thần, biết chọc nữa con trai sẽ nổi bão, liền theo động tác của Cố Hướng Bồi dừng lại, bất quá vẫn cười nói: “Thực thú vị, rất đáng yêu a.”
“Chính là đợi lát nữa khóc lên, coi em có đau lòng không.” Húc Húc bình thường thực ngoan, cũng không thích khóc, chính là mỗi khi khóc rồi sẽ khóc rất lớn, cảm giác như dùng hết sức mà gào khóc, làm người ta đau lòng không thôi, lại càng miễn bàn tới sau khi nín, hốc mắt đỏ hồng thút tha thút thít đáng thương không thôi, lúc ấy thực làm trái tim bà Cố bà Hà hòa tan, vì thế ở nhà có quy định, nghiêm cấm bất kì ai chọc Húc Húc khóc.
Hà Tử Tường vừa nãy cũng là càng xem càng cảm thấy con trai đáng yêu, mới nhịn không được trêu chọc bé, nghe thấy Cố Hướng Bồi nhắc nhở, hiển nhiên luyến tiếc chọc con, chỉ đành cúi người hôn một cái lên trán bé: “Cục bánh bao mít ướt này.”
Cố Hướng Bồi bất đắc dĩ bật cười, Húc Húc có là bánh bao mít ướt thì cũng không bằng em: “Còn không phải di truyền từ ai đó à.” Anh vẫn nhớ rõ, Hà Tử Tường trước đây cứ đụng một chút là oa oa khóc lớn, có một lần vì bộ dáng mũm mĩm bị bà dì hàng xóm gọi ‘nhóc béo’ mà ngồi rạp xuống đất, ‘oa’ một tiếng khóc lớn.
Cũng không biết Hà Tử Tường khi đó mới năm sáu tuổi có hiểu ý tứ từ ‘nhóc béo’ hay không, mà chắc là hiểu, bằng không cũng không khóc lợi hại như vậy, Cố Hướng Bồi nghĩ. Đó là lần đầu tiên anh cùng mẹ tới nhà dì làm khách, anh đang nhu thuận ngồi trong phòng nghe mẹ cùng nhóm người lớn nói chuyện phiếm, đột nhiên nghe tiếng khóc của em họ từ ngoài cửa vọng vào, làm mọi người cuống quít chạy ra, cứ tưởng đã xảy ra chuyện.
Đó cũng là lần đầu tiên gặp cậu em họ này, cũng có ấn tượng khắc sâu, một cậu em họ mũm mĩm mập mạp thích khóc.
Bị Cố Hướng Bồi vạch trần, Hà Tử Tường có chút xấu hổ: “Em khi đó rõ ràng không béo, sao dì kia lại bảo em là nhóc béo chứ, còn có, em căn bản không thích khóc mà, ngay cả lúc ba mẹ ly hôn, em cũng không có khóc.”
“Ừ.” Cố Hướng Bồi đồng ý gật gật đầu, trước đây Hà Tử Tường quả thực khá mít ướt, chính là khi lớn hơn một chút, cho dù là lúc dượng uống say đánh đập, cậu cũng không khóc, cứ mím môi chịu đựng, bất quá nếu dượng đánh dì, Hà Tử Tường sẽ lao tới chắn trước mặt mẹ, hốc mắt hồng hồng, gào khàn cả tiếng: “Đừng đánh mẹ mà, ba, đừng đánh mẹ mà.” Vừa dứt lời, nước mắt cũng chảy xuống.
Có lẽ, dì dượng ly hôn đã đả kích rất lớn, bởi vì từ đó về sau, anh không còn nhìn thấy Tử Tường chảy nước mắt, biến cố gia đình làm cậu trở nên thành thục, độc lập mà kiên cường hơn.
Cứ vậy, hai người say sưa trò chuyện, cùng Hà Thần, vượt qua một buổi sáng bình thường.
Buổi chiều, Hà Thần do bà Hà bà Cố chăm sóc, Hà Tử Tường cùng Cố Hướng Bồi quay về phòng, mỗi người cầm một notebook, lưng tựa lưng, cửa phòng chỉ hơi khép lại chứ không đóng, cũng không khóa cửa.
Hà Tử Tường đang xem trận bóng, mà Cố Hướng Bồi thì xem phim, âm thanh đan xen vang vọng trong phòng, che đi tiếng nói chuyện của hai người.
“Anh, anh muốn xem thử tiểu thuyết đam mỹ kia à?” Hà Tử Tường nghi hoặc hỏi. Vừa rồi Cố Hướng Bồi có nói, lần sau về nhà muốn mang theo vài quyển.
“Ừ.” Cố Hướng Bồi gật đầu: “Mẹ cùng dì không phải đang xem loại tiểu thuyết này sao, tuy tiểu thuyết cùng đời thực có chút khác biệt nhưng cũng tốt hơn sưu tầm sách báo. Cho dù anh xem, mẹ với dì không đồng ý cũng không có phản ứng quá lớn, chúng ta bắt đầu từ đây để giành sự tán thành của họ đi.”
Quả nhiên, lần sau về nhà, Cố Hướng Bồi liền mang theo mấy quyển tiểu thuyết nghe nói là đang bán chạy nhất, hơn nữa còn canh lúc bà Cố sắp tới tìm mà lật xem. Kỳ thực, đối với loại tiểu thuyết này, Cố Hướng Bồi cũng không hiểu lắm, sau khi lên mạng tìm kiếm tham khảo thì cũng hiểu đại khái, tiểu thuyết trên mạng đại khái đi theo tư tưởng duy mỹ mà lý tưởng, chắc hẳn nó cũng là nguyên nhân làm bà Cố cùng bà Hà nhanh chóng tiếp nhận như vậy.
Bất quá, số tiểu thuyết anh mua không phải loại nhẹ nhàng ấm áp không ngược bà hai bà thường xem, mà là các truyện hiện thực hóa, ngược luyến hoặc có cảnh H.
Hơn mười phút sau, bà Cố lên lầu, cửa phòng Cố Hướng Bồi rộng mở chứ không đóng lại, vì thế bà dễ dàng nhìn thấy con trai đang đọc sách.
Chẳng qua, bìa sách có chút không thích hợp lắm!?
Bà Cố lôi chiếc kính lão tùy thân trong túi đeo vào, lần này thì thấy rõ… này… này là hai người nam quần áo không chỉnh tề đang làm ra một ít hành động thân mật a.
Lúc này, Cố Hướng Bồi vừa vặn ngẩng đầu, thấy bà Cố thì có chút khẩn trương khép sách lại, đưa tay lên che đi trang bìa, sau đó cố tỏ ra tự nhiên hỏi: “Mẹ, sao vào mà không gõ cửa?”
Bà Cố thầm oán, mẹ cũng muốn gõ, chỉ là cửa có đóng đâu, hơn nữa vừa lên lầu đã thấy con xem thứ này, mẹ còn chưa kịp phản ứng đây này. Bà Cố trực tiếp đi tới ngồi bên cạnh Cố Hướng Bồi, chỉ mặt bìa ló ra be6n ngoài: “Con trai, con đang xem gì đó?”
Cố Hướng Bồi nhìn mẹ mình, lại nhìn quyển sách, tựa hồ có chút khó nói, do dự một hồi vẫn nói: “Tiểu thuyết đam mỹ.”
Bà Cố sớm đã có chuẩn bị, chính là: “Mấy hôm trước không phải còn khinh thường à, sao hôm nay lại…”
“Kia, không phải mẹ nói tình yêu không phân chia giới tính à.” Cố Hướng Bồi liền dứt khoát buông tay, chìa quyển sách tới trước mặt mẹ, để bà nhìn càng rõ hơn: “Cho nên, con liền mua vài quyển xem thử xem rốt cuộc nó hay chỗ nào.”
Bà Cố thực sự có cảm giác vi diệu muốn hộc máu, bà thực không ngờ chỉ vì vài câu nói của mình mà Cố Hướng Bồi chạy đi mua loại sách này xem, tới nước này, hình như không nên để con trai tiếp tục như vậy, chỉ là để con trai hiểu biết một chút thì cũng không có gì xấu.
“Sao bìa sách con mua lại thế này?” Bà Cố chỉ vào tấm hình bìa hai người nam đang ôm nhau.
“Không biết, con mua đều vậy mà.” Cố Hướng Bồi thực vô tội, từ kệ sách lôi ra vài quyển, bà Cố nhìn qua, quả nhiên, toàn bộ hình bìa đều thế, thậm chí có quyển hôn môi nhau, một bàn tay còn vói vào trong quần áo người yêu.
Bà Cố囧, chẳng lẽ mấy người buôn bán bất hợp pháp cố ý in hình bìa như vậy để hấp dẫn khách hàng? Vì thế, bà Cố quyết định tịch thu tất cả những quyển tiểu thuyết có hình bìa giới hạn độ tuổi, tiếp đó giới thiệu bấy bộ mà mình đang xem cho Cố Hướng Bồi.
Nếu bà Cố không tỏ ra phản đối, Cố Hướng Bồi liền tiếp tục làm càn, tự nhiên ở nhà xem tiểu thuyết đam mỹ, ngay cả trước mặt ông Cố cũng không hề che dấu.
Ông Cố căn bản không biết cái gì là tiểu thuyết đam mỹ, cho dù thấy con trai xem sách cũng không hỏi là sách gì, ông còn tưởng Cố Hướng Bồi đang xem sách về chứng khoán.
Hà Tử Tường thì không có can đảm làm càn như vậy, bất quá cũng bắt đầu lên mạng tìm xem một ít tiểu thuyết, hơn nữa đặc biệt là thể loại trùng sinh.
Tiếp xúc với thể loại này, đối với tình huống cùng nhân vật, Hà Tử Tường có một suy nghĩ, có lẽ trên thế giới này không phải chỉ có mình mình sống lại, còn rất nhiều người khác nữa, vì thế trên mạng mới suất hiện thể loại viễn tưởng này.
Mặc dù không biết đáp án, nhưng Hà Tử Tường cũng xem thực thích thú, có khi còn cảm thấy tác giả miêu tả thực tốt, cứ như thật sự sống lại vậy, có truyện thì quá giả tạo, vừa xem đã biết là hư cấu.
Hôm nay, Cố Hướng Bồi giới thiệu cho bà Hà, bà Cố một quyển sách hay, nghe nói tác giả hành văn rất tốt, tình tiết trầm bổng phập phồng, mắc xích chặt chẽ, nhân vật đặc sắc, tóm lại, anh cảm thấy đây là một quyển sách không thể bỏ qua, một quyển tiểu thuyết hay hiếm có.
Mà bà Cố, bà Hà từ khi xem đống đam mỹ mà Cố Hướng Bồi mua về thì ngày càng hiểu biết về đam mỹ, về giới đồng tính hơn, thậm thí cũng có năng lực tiếp thu nhất định về tình yêu đồng tính, ngược luyến tàn tâm này nọ, khó khi bà Cố bà Hà xem mà nước mắt lưng tròng, gặp tra công tiện thụ thì phẫn nộ không thôi.
Quyển Cố Hướng Bồi vừa giới thiệu là một quyển huynh đệ văn, anh trai thầm mến em trai thiệt nhiều năm, em trai cũng thầm lặng yêu anh mình, chỉ là hai người đều không biết tâm ý nhau, đều tự kết hôn, sau hai mươi năm, vào một đêm nọ uống say, hai người mới nói toạc ra.
Khi đó em trai liền ngây ngẩn cả người, cậu căn bản không ngờ hóa ra anh trai cũng yêu mình nhiều năm như vậy. Lúc anh trai hẹn hò, bản thân cậu không dám nói ra tâm ý cho anh biết, sau đó anh kết hôn, bản thân cậu liền chôn dấu tình yêu say đắm này vào lòng.
Giờ thì đã nói ra, nhưng thì sao chứ, sự tình đã qua thật nhiều năm, giờ hai người đã có sự nghiệp thành công, có gia đình hạnh phúc, vợ hiền con thảo, cuộc sống tốt đẹp vô cùng, cho dù hiểu được tâm ý đối phương, cho dù hiện giờ tâm ý vẫn không thay đổi thì cũng không thể thay đổi được gì.
Chuyện này có lẽ cứ vậy qua đi, một đêm vì uống say mà nói ra nỗi lòng kia hệt như một giấc mộng, xoay người liền quên đi?
Không, sẽ không, bởi vì một lần kiểm tra sức khỏe, anh trai tra ra chứng ung thư phổi, anh không nói cho bất kì ai, nhưng anh nói với em trai, anh muốn ly hôn. Mà em trai mới đầu không chú ý lắm, chỉ đoán anh trai làm vậy vì muốn ở cùng một chỗ với mình. Nhưng hiện giờ bọn họ vứt bỏ gia đình như vậy cũng không thực tế. Bọn họ sớm không còn là thiếu niên mười tuổi xúc động không hiểu sự đời, không hiểu sao, anh trai lại quyết định như vậy.
Cho nên em trai không đáp ứng, cậu cự tuyệt anh trai. Sau đó, một lần em trai tới nhà tìm anh trai, anh đang ở trong phòng tắm, em trai một mình vào phòng sách, nhìn thấy màn hình máy tính đang mở bài viết về chứng ung thư.
Lúc ấy em trai thật sửng sốt, đột nhiên nghĩ tới gần nhất sức khỏe anh trai không tốt lắm, nhanh chóng gầy yếu, không muốn ăn uống, hơn nữa chứng ho khan cứ kéo dài mãi.
‘Khụ khụ’ trong phòng tắm truyền ra tiếng ho khan thống thổ của anh trai, em trai thoáng chốc hiểu ra, hốc mắt dần ửng đỏ.
Em trai không biết mình làm thế nào rời khỏi phòng anh trai, một mình lang thang đi trên đường, cuối cùng, ở công viên nhìn thấy một cặp tình nhân trẻ tuổi ôm nhau, bầu không khí ngọt ngào, chói lóa tới mức em trai không dám nhìn thẳng.
Em trai quay lại, quay về căn hộ của anh trai, nói với anh ’em muốn ly hôn’, bởi vì cậu muốn cùng anh ở cùng một chỗ, cậu muốn ôm anh, làm chỗ dựa vững chắc khi anh bị căn bệnh nan y hành hạ.
Hai người đàn ông đã gần năm mươi quyết định phải ở cùng một chỗ, phải bù đắp lại tất cả tiếc nuối suốt nửa đời người. Vì thế, hai người đều đưa ra đề nghị ly hôn với vợ, vì thực có lỗi nên bọn họ để lại hết thảy cho vợ cùng con.
Bọn họ chưa bao giờ hi vọng xa vời là được gia đình lý giải, nửa đời chăm lo cho vợ con gia đình, phụ trách với xã hội, nửa đời còn lại, cho dù phải làm tất cả thất vọng cũng không muốn làm người mình yêu, cũng là người yêu mình thất vọng.
Nhưng hi vọng nhỏ bé kia lại không thể được gia đình tán thành, hai người vợ la hét chói tai không chịu ly hôn, hơn nữa còn chửi rủa bọn họ là biến thái, ghê tởm, có bệnh, đám nhỏ thì dùng ánh mắt khinh thường nhìn ba ba của chúng.
Mà làm hai người không đành lòng chính là nhóm cha mẹ đã già lại chống gậy đau đớn nhìn bọn họ, tựa hồ không thể hiểu được vì sao bọn họ lại làm ra hành vi vô sỉ như vậy, hai bà mẹ tóc hoa râm khóc giàn dụa, vừa khóc vừa khuyên nhủ, nói bọn họ không thể làm vậy, nếu cứ ngoan cố thì chính là bức tử bà.
Hai người đỏ hốc mắt, hèn mọn quỳ xuống khẩn cầu: “Xin hãy cho chúng con một cơ hội, hãy để chúng con tự do lựa chọn. Chúng con không muốn đeo gông xiềng trên người, trách nhiệm trên lưng, vì ánh mắt của người đời mà làm trái ước nguyện, chúng con muốn vui vẻ trải qua quãng đời cuối cùng mà thôi.”
Bọn họ sẽ không ở lại thành phố này để cha mẹ cùng người thân mất mặt, bọn họ có thể xuất ngoại, đi tới một nơi thật xa, chỉ có hai bọn họ mà thôi, cho nên cầu xin song thân cho bọn họ một cơ hội.
Nhưng không có, cha mẹ song phương không đồng ý.
Đoạn thời gian đó, hai gia đình một mảnh hỗn loạn, gà bay chó sủa.
Sự tình còn chưa có kết quả thì một tin tức trùng kích ập tới, căn bệnh ung thư của anh trai bị người nhà biết.
Anh trai lập tức bị đưa vào bệnh viện trị liệu, nhưng anh kháng cự, bởi vì cha mẹ hai bên biết anh bị bệnh cũng không nhân nhượng, thậm chí còn nhân cơ hội này tống xuất anh ra nước ngoài để đạt được mục đích ngăn cách hai người.
Đọc tới đây, bà Hà bà Cố liền rút khăn che mặt, vì tình yêu của hai anh em mà cảm động, cũng vì sự nhẫn tâm của cha mẹ hai bên mà phẫn nộ.
Kết cục, không phải cha mẹ rốt cuộc hiểu ra mà đồng ý cho hai người, mà là anh trai không vượt qua được căn bệnh đã qua đời, mà em trai vào ngày anh trai hỏa táng cũng ở trong phòng anh tự chấm dứt sinh mệnh.
Thẳng tới lúc này, cha mẹ hai bên mới hối hận không thôi, chỉ là hết thảy đều đã muộn màng.