• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều tan tầm, Hà Tử Tường thu thập xong thì ra ghế ngồi chờ Cố Hướng Bồi.

Trước kia không ở cùng một chỗ, nếu có việc muốn tìm Cố Hướng Bồi, cậu luôn đi thẳng lên tầng trên tìm người, bất quá từ khi dọn về ở chung, Cố Hướng Bồi không cho cậu lên nữa, mỗi ngày anh đều tan tầm sớm vài phút, sau đó vào thang máy đi xuống, vừa vặn cùng Hà Tử Tường cũng vừa thu dọn này nọ xong trở về.

Trên xe, Cố Hướng Bồi vừa lái vừa hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì?”

Nói thật, khi còn ở một mình, ngẩu nhiên cũng phát sầu không biết buổi tối ăn gì, bất quá dù sao cũng ở một mình, tùy tiện ăn gì đó là xong, thế nhưng từ khi có Hà Tử Tường dọn tới, Cố Hướng Bồi rốt cuộc cảm nhận được thực đơn buổi tối đúng là một nan đề.

Không phải Hà Tử Tường kén ăn, ngược lại, hiện giờ cậu một chút cũng không kén. Nhưng cho dù là vậy, Cố Hướng Bồi vẫn chọn làm những món Hà Tử Tường thích, cứ vậy, một ngày ba bữa, món gì món gì trở thành nan đề.

Hà Tử Tường trước kia cũng không lo lắng vấn đề này, bởi vì đó giờ đều là mẹ nấu cơm, sau khi cưới vợ thì biến thành mẹ cùng Giang Lâm Nhi phụ trách, đối với vấn đề này, cậu chưa từng nghĩ tới. Hiện giờ Cố Hướng Bồi đột nhiên nhắc tới, Hà Tử Tường không khỏi nhíu mày, bởi vì, cậu cũng không biết.

“Ừm…” Trầm ngâm nửa ngày, nói thật, tuy cậu đã bỏ được tật xấu kén ăn nhưng mỗi khi bị hỏi tới sở thích thì vẫn theo phản ứng kể ra những món mình thích, tỷ như tôm, hải sản này nọ. Cậu nghĩ, cho dù ăn mấy món này suốt nửa tháng cũng không ngán, dù sao chỉ cần đổi cách nấu một chút thì ra món mới.

Hai người nhìn nhau nửa ngày cũng không có kết quả, chỉ đành lái xe tới chợ, xem xem có gì mua về làm cơm tối hay không.

Hà Tử Tường cùng Cố Hướng Bồi nói nói cười cười đi chợ, đồng thời nghĩ xem nên mua gì, cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng hải sản, không có cách nào, nghĩ tới nghĩ lui Hà Tử Tường vẫn nghĩ tới món hải sản yêu thích.

Hai người đang đứng chọn hải sản thì đột nhiên từ phía sau truyền tới một âm thanh quen thuộc: “Ông chủ, cá trắm này có thể bớt chút không?”

Hà Tử Tường quay đầu nhìn một cái, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, lãnh tỉnh quay đầu lại; Cố Hướng Bồi thì không bình tĩnh được như vậy, khó lắm Tử Tường mới ly hôn với cô ta, giờ chỉ mới có được vài ngày an ổn, thế nhưng lại xui xẻo đụng mặt ở đây.

Cố Hướng Bồi không khỏi nhíu mày, Hà Tử Tường thoạt nhìn không có gì bất thường, bất quá Cố Hướng Bồi biết, hiện giờ cậu không hề bình tĩnh chút nào, hiển nhiên bị người phụ nữ kia ảnh hưởng.

Hà Tử Tường quả thật bị ảnh hưởng, bất quá không giống Cố Hướng Bồi nghĩ, đối với Giang Lâm Nhi, nếu xét kĩ thì không phải không còn tình cảm, chẳng qua không phải hảo cảm mà là chán ghét, cậu một chút cũng không muốn gặp lại cô ta.

Nếu trước kia Hà Tử Tường còn có thể khống chế tình tự bản thân, không để hận thù ở đời trước lan sang đời này. Nhưng từ khi nhận được kết quả điều tra của thám tử tư, biết Giang Lâm Nhi ngay sau khi li hôn lập tức lao vào vòng tay Lâm Tuấn, chút nhân nhượng cuối cùng cũng đã tan biến.

Sau khi ly hôn, hai người đã không còn liên quan gì nhau, song phương ai cưới ai gả cũng không liên quan. Giang Lâm Nhi có thể ở cùng bất kì người nào, nhưng nếu là Lâm Tuấn thì nó sẽ khơi gợi những kí ức không tốt, điều này làm Hà Tử Tường vô cùng chán ghét, thực chán ghét bọn họ sáp lại với nhau.

Bất quá, Hà Tử Tường cũng nhìn ra được tình huống hiện giờ của Giang Lâm Nhi không tốt, kỳ thực, cậu có thể tưởng tượng được, Lâm Tuấn bị bắt, cho dù cô ta không hề bị dính líu tới trách nhiệm pháp lý nhưng tiền tài cùng tình yêu thì đã hoàn toàn tan vỡ. Giang Lâm Nhi khi trước cứ nghĩ Lâm Tuấn là một viên trân châu long đong, mà cô ta là người phát hiện, chỉ cần cho Lâm Tuấn cơ hội, gã ta sẽ thành công tỏa sáng.

Mà hiện tại, cô phát hiện Lâm Tuấn căn bản không phải trân châu hay ngọc quý gì cả, gã ta chỉ là một viên ngọc nhân tạo, cố tình viên ngọc này còn không biết lượng sức, vọng tưởng giá trị của bản thân nâng cao vạn lần, kỳ thực căn bản chả đáng một xu.

Mà Giang Lâm Nhi thế nhưng ngốc hồ hồ đặt hết gia tài của mình vào nó, hiện giờ xảy ra chuyện, tiền không có, người không có, Giang Lâm Nhi không tiều tụy không thất vọng là không có khả năng.

Bất quá mặc kệ Giang Lâm Nhi thất vọng hay hối hận, Hà Tử Tường đều không có hứng thú tìm hiểu.

Chọn xong hải sản, bảo ông chủ làm sạch sẽ, trả tiền, sau đó xoay người cùng Cố Hướng Bồi rời đi, ở quầy hàng đối diện, Giang Lâm Nhi cũng vừa xoay người, ba người vừa vặn đối mặt.

Cố Hướng Bồi: “…”

Hà Tử Tường: “…”

Giang Lâm Nhi há miệng thở dốc, gọi khẽ một tiếng: “Tử Tường…” Bất quá Hà Tử Tường không để ý, trực tiếp kéo Cố Hướng Bồi rời đi, ngay cả dư quang khóe mắt cũng không thèm bố thí.

Giang Lâm Nhi thương tâm gục đầu xuống, cô thật không ngờ Hà Tử Tường lạnh lùng đến vậy, tựa hồ đã sớm quên đi phân tình nghĩa vợ chồng cùng đứa con mà cô vì anh sinh ra… Đúng, con, Giang Lâm Nhi nghĩ tới gì đó, ngẩng đầu muốn tìm kiếm bóng dáng Hà Tử Tường, bất quá lại phát hiện hai người kia đã sớm không còn bóng dáng.

Giang Lâm Nhi có chút lo lắng, lập tức chạy về phía Hà Tử Tường rời đi ban này, ngay cả số cá đang làm cũng không quan tâm, chỉ muốn tìm Hà Tử Tường.

Từ sau khi ly hôn, ba không muốn nhìn mặt, thậm chí không cho phép cô vào cửa, mới đầu Giang Lâm Nhi còn tưởng bởi vì mình không chịu thương lượng với ba mẹ, tự ý ly hôn Hà Tử Tường. Sau đó, mẹ mới nói, ba giận như vậy bởi vì cô vì một người như Lâm Tuấn mà bỏ Hà Tử Tường, lúc đó cô còn phẫn nộ quát to với mẹ, Lâm Tuấn thì sao, cái gì mà loại người như Lâm Tuấn, Lâm Tuấn tốt hơn Hà Tử Tường cả ngàn lần, vạn lần.

Khi đó bị câu nói kỳ thị của mẹ chọc giận, nhưng sau khi trải qua chuyện này, Giang Lâm Nhi mới hiểu được ý tứ của ba, hóa ra ba đã sớm nhìn ra Lâm Tuấn không đáng tin.

Nghĩ tới đây, Giang Lâm Nhi ủy khuất muốn bật khóc, không ai nói cho cô biết Lâm Tuấn không phải người tốt, cũng không an khuyên can. Nhưng Giang Lâm Nhi nào ngẫm lại, lúc trước là ai luôn bênh vực Lâm Tuấn chằm chằm, là ai luôn khư khư cố chấp, cho dù người khác khuyên can, cô nghe lọt tai à?

Vòng quanh khu chợ một vòng cũng không tìm được Hà Tử Tường, Giang Lâm Nhi chỉ đành thất vọng quay về căn phòng lạnh lẽo lại không có cảm giác an toàn kia.



Hoàn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK