Hà Tử Tường khẽ nhíu mày, tuy khoảng thời gian này cậu đã cải biến thói quen thức đêm trước kia, nhưng cứ vậy thì giờ ngủ lại tương tự với Giang Lâm Nhi. Bất quá vì mấy hôm trước tình trạng ốm nghén khá nghiêm trọng nên đều ngủ sớm, Hà Tử Tường cảm thấy thực may mắn, không cần đối mặt với Giang Lâm Nhi.
Bất quá, hôm nay tình trạng ốm nghén đã giảm bớt, tinh thần cũng tốt lên không ít, thoạt nhìn đêm nay Giang Lâm Nhi muốn trao đổi tình cảm với chồng mình một phen.
Chuyện này đời trước không phải không có, dù sao ba tháng đầu và cuối không thể làm chuyện phòng the nên trao đổi tình cảm trên tinh thần cũng thân thể cũng dễ hiểu, tâm sự vài câu, hôn môi, vuốt ve này nọ, trước kia Hà Tử Tường cảm thấy phương thức này không tồi, cũng thực nguyện ý.
Nhưng hiện giờ Hà Tử Tường không muốn, cậu không thể nào hôn lên gương mặt đã từng phản bội, từng bày mưu tính kế kia, lại càng không thể nói ra những lời thân mật buồn nôn, Hà Tử Tường có chút buồn rầu, chỉ đành lấy sớ sợ làm ồn Giang Lâm Nhi, trốn ra phòng khách sấy tóc.
Vừa sấy vừa nghĩ biện pháp, làm sao bây giờ?
Suy nghĩ nửa ngày, tóc đã sớm sấy khô nhưng lại không nghĩ ra cách nào, được rồi, chuyện này căn bản không có cách nào cả, nó vốn là một nan đề. Điều duy nhất có thể làm là kiên trì.
Hà Tử Tường tỏ ra bình thường đi vào phòng, Giang Lâm Nhi mặc áo ngủ nhìn thấy chồng mình rốt cuộc cũng vào, liền ngẩng đầu cười ngọt ngào, biểu tình Hà Tử Tường nháy mắt cứng đờ, cước bộ khựng lại, một giây sau, lại cậu tiếp tục đi tới, đồng thời hơi nhếch khóe miệng, xem như đáp lại Giang Lâm Nhi.
Hà Tử Tường vừa mới ngồi xuống giường, Giang Lâm Nhi lập tức dính lấy, kỳ thực cũng không phải Giang Lâm Nhi thích dính người, chỉ là cô phát hiện khoảng thời gian này vì nôn nghén mà mình đã vắng vẻ chồng không ít, nguyên nhân quan trọng hơn là chồng cô ở bên ngoài rất được phụ nữ hoan nghênh, trước kia lúc còn đang quen nhau, mỗi lần ra ngoài đều có không ít cô gái chú ý Hà Tử Tường, nháy mắt trêu ghẹo cũng không ít, ghen tỵ hâm mộ cũng rất nhiều.
Vì thế Giang Lâm Nhi cảm thấy mình phải giám sát thật chặt, cũng may Hà Tử Tường mỗi ngày đều đúng giờ về nhà, không hề có chuyện qua đêm ở ngoài, cũng không lấy cớ xã giao mà về muộn, có một ông chồng như vậy, Giang Lâm Nhi thực vừa lòng. Ân, khuyết điểm duy nhất chính là ông chồng này không phải người lãng mạn, không hiểu tình thú, hơn nữa còn rất xem trọng sự nghiệp, thường xuyên vì bận rộn làm việc mà vắng vẻ cô.
Khoảng thời gian này chồng thay đổi, Giang Lâm Nhi thực hài lòng, cũng thực vui vẻ, Hà Tử Tường rốt cuộc ý thức được vợ chồng nên trao đổi nhiều hơn, hơn nữa mấy ngày trước vì nôn nghén mà vắng vẻ làm Giang Lâm Nhi có chút áy náy, tính toán hôn nay hảo hảo an ủi Hà Tử Tường một phen.
Hà Tử Tường cứng đờ không chút nhúc nhích mặc Giang Lâm Nhi ôm mình, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn vì Giang Lâm Nhi đang mang thai ba tháng, nếu là khoảng thời gian trung gian, cậu thực không biết mình làm thế nào nảy sinh hứng thú với một người phụ nữ từng phản bội mình. Tuy cậu không phải người khiết phích nhưng không phải không có nguyên tắc cùng mấu chốt.
“Tử Tường, anh nói xem nên đặt tên gì cho con?” Giang Lâm Nhi rúc vào lòng Hà Tử Tường, cô cảm nhận được cơ thể chồng mình thoáng chốc cứng đờ, bất quá chỉ nghĩ là phản ứng phản kháng vì mấy ngày nay bị vắng vẻ. Vì thế Giang Lâm Nhi nhẹ nhàng dẫn dắt đề tài, cô biết Hà Tử Tường vì chuyện sắp làm cha mà rất vui, vì thế liền chọn chủ đề liên quan tới đứa con.
Quả nhiên, đề tài này vừa nói ra, Giang Lâm Nhi nhạy bén phát hiện thân thể Hà Tử Tường chậm rãi nới lỏng, quả nhiên, Hà Tử Tường thực sự rất chờ mong đứa nhỏ này.
Hà Tử Tường thực sự mong chờ, bất quá là mong chờ đứa con chào đời rồi có thể lập tức ly hôn với Giang Lâm Nhi, về phần cơ thể Hà Tử Tường thả lỏng, nguyên nhân là tác dụng tâm lý mà thôi. Hà Tử Tường hiểu rõ bản thân không thể cứ cứng ngắc cả đêm như vậy, Giang Lâm Nhi nhất định sẽ phác giác không thích hợp, vì thể chỉ có thể nghĩ cách để bản thân trầm tĩnh lại.
Đương nhiên, Hà Tử Tường rất thích chủ đề này, bọn họ căn bản chưa từng thảo luận tên đứa nhỏ, dù sao cũng chỉ mới phát hiện có thai, hơn nữa nam hay nữ cũng chưa biết, tuy bản thân cậu đã biết rõ.
“Em có ý tưởng gì không?” Hà Tử Tường không muốn lập tức chấm dứt đề tài này nên không thể nói ra đáp án, phải dụ Giang Lâm Nhi tán gẫu một chút, sau đó bảo cậu mệt muốn ngủ, trốn tránh quá trính an ủi thân cận kế tiếp.
“Em à, ừm… nếu là con trai, chúng ta gọi là Hà Giang đi, có cả họ hai hai đứa mình, còn nếu là con gái thì gọi là Hà Thủy, thế nào?” Giang Lâm Nhi cười hì hì nói ra hai cái tên mình vừa nghĩ ra, đại khái là cảm thấy rất dễ nghe nên cứ cười ha hả không ngừng.
Bất quá cô nàng không hề hay biết, Hà Tử Tường ngay cả một nụ cười mỉm cũng không có, hiện giờ cậu không hề có chút tình ý nào, mặc kệ là tình yêu hay tình thân, cậu đều không cảm thấy hai cái tên kia có chỗ nào dễ nghe: “Hai cái tên này rất kì quái đi.”
Mà Giang Lâm Nhi thì càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, dễ nghe, vì thế liền đáp lại: “Đâu có, em cảm thấy nghe rất hay, anh xem, con trai thì chính là kết hợp dòng họ của hai chúng ta, mà con gái, không phải có câu ‘con gái được tạo ra từ nước’ à, vừa vặn gọi là Hà Thủy a.”
“Không còn lựa chọn nào khác à, hai cái tên này không được.” Hà Tử Tường lắc đầu cự tuyệt. Nếu là đời trước, có lẽ cậu sẽ dung túng Giang Lâm Nhi hồ nháo, nhưng hiện giờ sẽ không. Hơn nữa, tên của con trai cuối cùng không phải vợ chồng bọn họ đặt, là bà nội của nó, bà Hà đặt.
Giang Lâm Nhi không nghe được những lời trong lòng Hà Tử Tường, tự nhiên không biết chồng mình không còn là người chồng nuông chìu yêu thương mình ngày xưa, mà là một người chồng trở về sau khi bị mình phản bội, thương tổn: “Không chịu, em thích hai tên này, chúng ta dùng nó đi, được không?” Giang Lâm Nhi làm nũng.
“Tên đứa nhỏ phải hỏi ý kiến của mẹ, còn nữa, hiện giờ cũng chưa biết là trai hay gái, cứ để sau này rồi quyết định.”
Giang Lâm Nhi bất mãn, còn định nói thêm gì đó nhưng Hà Tử Tường đã kéo cô nằm xuống: “Ngủ sớm chút đi, giờ cũng không còn sớm, hơn nữa ngủ sớm sẽ tốt cho thân thể em hơn, giờ em đang có thai, phải chú ý.”
Giang Lâm Nhi gật gật đầu, bị Hà Tử Tường nhét vào trong chăn, nửa ngày sau mới phát hiện không đúng, cô đã quên mất chuyện phải trao đổi tình cảm với chồng rồi.
Bên này, Cố Hướng Bồi trở lại căn hộ mình thuê, có chút buồn bực tháo cà vạt, đi vào phòng sách, mở máy tính, vào hộp mail, nhìn file tư liệu xuất ngoại, con chuột lay động một chút nhưng không lick mở. Trong đầu anh hiện lên những lời thúc giục kết hôn cùng so sánh với vợ chồng Hà Tử Tường, Giang Lâm Nhi của mẹ.
Đúng là một cặp kim đồng ngọc nữ đẹp đôi! Cố Hướng Bồi lạnh lùng nhếch khóe miệng, vứt con chuột qua một bên, cả người ngã ra lưng ghế, anh cứ cảm thấy khoảng thời gian này Hà Tử Tường có chút không thích hợp, không phải là mấy chuyện thay đổi, đối với anh, Hà Tử Tường có thay đổi thế nào thì vẫn là Hà Tử Tường, điểm không thích hợp chính là thái độ đối với Giang Lâm Nhi.
Tử Tường thích Giang Lâm Nhi, này không thể nghi ngờ, cho dù không tới mức yêu nhưng chắc chắn có hảo cảm, chỉ là mấy ngày nay, căn bản không nghe Hà Tử Tường nói về Giang Lâm Nhi, không phải nói Hà Tử Tường cứ mở miệng là Giang Lâm Nhi, nhưng ít nhiều gì trong lúc nói chuyện phiếm sẽ nhắc tới, nhưng mấy ngày nay hoàn toàn không có, một lần cũng không.
Khụ khụ, vốn ba chữ Giang Lâm Nhi là một cụm từ khá mẫn cảm với Cố Hướng Bồi, vì thế anh tự nhiên sẽ đặc biệt chú ý.
Hơn nữa Giang Lâm Nhi còn đang mang thai, Tử Tường vẫn luôn hi vọng có được một gia đình đầy đủ, hạnh phúc, còn có tối nay, lúc Giang Lâm Nhi nhào vào lòng Hà Tử Tường khi ở trên xe, anh rõ ràng nhìn thấy cơ thể Hà Tử Tường cứng nhắc, nắm tay siết chặt tỏ rõ Tử Tường đang rất tức giận nhưng cố ẫn nhẫn.
Chẳng lẽ, Giang Lâm Nhi đã làm việc gì đó làm Tử Tường tức giận? Hoắc, có thể ác ý suy đoán là tình cảm giữa bọn họ đã tan vỡ, hoặc Tử Tường phát hiện ra mình căn bản không thích loại con gái thế này, hơn nữa càng lúc càng chán ghét?
Nếu thật là vậy, Cố Hướng Bồi biểu thị anh thực vui sướng, mặc dù có chút không phúc hậu nhưng phúc hậu làm sao đọ lại tình yêu, vì thế, nó chẳng đáng cân tiền nào.
Nghĩ nghĩ, Cố Hướng Bồi không mở tập tin kia, có lẽ sự tình không phải không có đường sống như anh nghĩ, hẳn nên chờ thêm một khoảng thời gian.
… …
Hôm sau vẫn đi làm như thường ngày, vừa mới tới công ty, vào phòng làm việc ngồi xuống, nước còn chưa kịp uống ngụm nào thì cửa vang lên ba tiếng gõ, tiếp đó không chờ anh phản ứng, cửa đã bị đẩy ra.
Phương thức này căn bản không cần suy đoán, trong số người anh nhận thức, trừ bỏ Chương Nghi, không còn ai bất lịch sự như vậy: “Chương Nghi, cậu không thể chờ tôi nói một tiếng ‘vào đi’ được à?”
“A, không được.” Chương Nghi lắc đầu, nghênh ngang ngồi xuống trước bàn làm việc, cười hì hì nói: “Dù sao cũng đã vào rồi, cậu có nói hay không cũng vậy.”
Chương Nghi là bạn thời đại học của Cố Hướng Bồi, là giám đốc quan hệ công chúng.
“Ai, tôi chính là tới xem xem người đàn ông đau khổ của chúng ta đã xem mail chưa, tôi đang chờ câu trả lời đây a.” Chương Nghi cũng là người duy nhất biết tính hướng cùng tình cảm của Cố Hướng Bồi dành cho Hà Tử Tường, cũng vì biết anh yêu một người nhiều năm như vậy vẫn không chịu tiến công mới đặt cái biệt danh người đàn ông đau khổ kia, cứ mãi yêu thầm mà không dám biểu lộ tâm ý. Đến bây giờ thì đã biến thành không thể biểu lộ, dù sao người ta cũng đã kết hôn rồi, tuy đồng tính không sao nhưng tiêu chuẩn đạo đức thì vẫn phải có, kẻ thứ ba này kia, không tốt không tốt.