Anh tin tưởng Tử Tường, tin tưởng năng lực của cậu.
Buổi chiều, thư kí báo với Cố Hướng Bồi, Chiêm Lịch đã thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty, Cố Hướng Bồi đang ký tên vào một phần văn kiện, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, bất quá cơ thể căng cứng thoáng chốc bình ổn lại, bình tĩnh ký tên rồi đưa qua cho thư kí: “Tôi biết rồi.”
Hôm sau, tất cả nhân viên trong công ty lúc mở máy tình đều nhận được một phần thông báo, tuyên bố Hà Tử Tường chính thức trở thành trưởng phòng.
Hà Tử Tường vừa vào công ty thì tất cả đồng nghiệp trong phòng liền vây tới trêu đùa: khao đi, khao đi, trưởng phòng khao anh em đi!
Hà Tử Tường sảng khoái vung tay: “Tốt, mọi người cứ bàn xem muốn đi đâu, tan tầm nói cho tôi biết là được.” Sau đó tiến vào phòng làm việc của trưởng phòng Lưu, sau này nó chính là phòng làm việc của cậu, cậu cần cùng đối phương chuyển giao công việc.
Cuối cùng mọi người nhất trí trước tiên sẽ đi dùng cơm, sau đó tới karaoke. Hà Tử Tường không chút dị nghị, thăng chức cũng nên khao mọi người một bữa.
Ăn uống no đủ, cả đám người tiến vào phòng karaoke đã đặt trước, bắt đầu ồn nào tranh giành micro, thay phiên ca hát, những người khác thì ngồi nghe, chơi xúc xắc hoặc uống rượu.
Hà Tử Tường không hát, cũng không gia nhập đám người chơi xúc xắc, một mình ngồi ở một góc sô pha, tay cầm một ly cocktail, chậm rãi thưởng thức.
“Tử Tường.” Nghe thấy có người gọi tên mình, Hà Tử Tường quay đầu, nhìn thấy Nhạc Thanh Vân ngồi xuống bên cạnh: “Sao ngồi có một mình vậy, qua chơi cùng mọi người đi?”
Hà Tử Tường mỉm cười, hỏi ngược lại: “Còn cậu, sao cũng chui vào đây?”
Nhạc Thanh Vân nghe vậy liền mỉm cười ngượng ngùng, chỉ im lặng ngẩng đầu nhìn nhóm đồng nghiệp đang vui vẻ quậy phá.
Hà Tử Tường cũng không nói gì, theo tầm mắt Nhạc Thanh Vân nhìn đám người tranh giành micro bên kia, không chút để ý xem đó là bài hát của ai, chỉ cần giật được micro liền bắt đầu rống, không rống, sao có thể chứ, bọn họ chính là một đám cuồng hát.
“Tôi không ngờ Chiêm Lịch lại bị đuổi việc.” Đột nhiên, âm thanh mơ hồ của Nhạc Thanh Vân len lỏi giữa mớ hỗn âm ồn ào của phòng karaoke rành mạch truyền vào tai Hà Tử Tường.
“Tôi nhớ rõ lúc mới vào công ty, khi đó thấy gì cũng ngại, cơ bản chẳng biết nên làm gì.” Nhạc Thanh Vân so với Hà Tử Tường vào muộn hơn một tháng, nhưng giống như Chiêm Lịch cùng Hà Tử Tường, đều là sinh viên tốt nghiệp khóa này, chẳng qua Hà Tử Tường cùng Chiêm Lịch có người quen trong công ty, mà Nhạc Thanh Vân thì không.
“Khi đó, Chiêm Lịch là người đầu tiên nói chuyện với tôi, thái độ thực thân thiện, tôi cảm thấy cậu ta là người tốt, thật không ngờ…. giờ thấy cậu ta có kết cục như vậy, tôi có chút mờ mịt, chút đáng tiếc, lại có chút hả giận, dù sao cũng là đúng người đúng tội, bất quá cũng có chút….” Nhạc Thanh Vân có chút rối rắm nói ra cảm nhận trong lòng, câu trước chẳng liên quan gì câu sau, bất quá Hà Tử Tường vẫn lí giải được, có lẽ Chiêm Lịch tiếp cận Nhạc Thanh Vân vì có mục đích riêng, thế nhưng dù sao cũng là người đầu tiên đã ra tay giúp đỡ.
Đại khái chính là tình tiết chim non mới nở gặp ai liền tưởng là mẹ, trong những tình huống đặc biệt có một nhân vật đặc biệt xuất hiện thì nó sẽ trở thành ký ức đặc biệt. Kỳ thật, Cố Hướng Bồi đối với cậu không phải cũng vậy sao. Hà Tử Tường có chút hoang mang, nhưng vẫn nhớ rõ, đời trước khi biết Cố Hướng Bồi phải xuất ngoại, tâm tình cậu không phải chỉ mất mác, chính xác hơn là tịch mịch, cô độc. Vĩnh viễn không còn một người luôn thấu hiểu, luôn quan tâm an ủi cậu nữa.
Nhạc Thanh Vân lẩm nhẩm, mình tận mắt nhìn thấy Chiêm Lịch bị đuổi đi, à không, không phải tận mắt, chính là lại nhớ rõ bóng dáng cô độc hiu quạnh khi cậu ta ôm thùng đồ đạc.
Mỗi lần hội họp sẽ thấy bóng dáng vui vẻ hăng hái của cậu ta, thế nhưng hôm nay lại im lặng nghiêm nghị, không phài vì Hà Tử Tường thăng chức làm mọi người có chút câu nệ, mà vì Chiêm Lịch bị đuổi việc hôm qua, haiz, sau này không còn nhìn thấy cậu ta nữa rồi.
Nhạc Thanh Vân kì thực không thể nói rõ cảm giác của mình, chỉ là có chút tiếc nuối thay Chiêm Lịch, hơn nữa lãnh đạo thay đổi, sau này thực không biết nên ở cùng Hà Tử Tường thế nào, quả thực là mờ mịt… Được rồi, kỳ thực trong lòng cậu vốn đã hỗn loạn, cũng không biết bản thân muốn nói gì, chỉ là muốn tâm sự, nói ra được cảm giác sẽ tốt hơn nhiều.
Hà Tử Tường lẳng lặng đóng vai người nghe, nghe Nhạc Thanh Vân tâm sự, cậu không tính toán mở miệng mà cũng không cần, Nhạc Thanh Vân vốn không phải muốn tìm kiếm an ủi, cậu ta chỉ xem cậu là một gốc cây mà thôi. Thế nên Hà Tử Tường cứ im lặng ngồi đó, thỉnh thoảng đưa một ly cocktail qua cho Nhạc Thanh Vân hớp ngụm rượu thông cổ rồi nói tiếp.
Sau nửa tiếng kể lể, Nhạc Thanh Vân đã khôi phục bình thường, đang định mỉm cười cám ơn Hà Tử Tường thì bị nhóm đồng nghiệp nghiện karaoke phát hiện hai người trốn trong góc phòng nói chuyện phiếm, lập tức bị lôi ra, nhét micro, ép hát.
Hà Tử Tường bất đắc dĩ bật cười, nhìn bài hát trên màn hình, ‘quật cường’ của Ngũ Nguyệt Thiên, vừa vặn cũng là bài cậu muốn hát.
“Cậu biết hát không?” Hà Tử Tường vốn định hỏi Nhạc Thanh Vân, không ngờ lại bị đối phương hỏi trước.
“Ừ, biết.” Hà Tử Tường gật gật đầu: “Thế cùng hát đi.”
“Ok.”
Trong bài này có một câu mà Hà Tử Tường rất thích ‘lúc này đây tôi sẽ vì tôi mà điên cuồng, lúc này đây tôi sẽ vì tôi mà quật cường’, lần này, nhờ cơ hội trời xanh ban cho, cậu hẳn phải quật cường chống chọi, phải kiên quyết bảo vệ nhân sinh của mình, có lẽ có vài hành động trong mắt người xung quanh là điên cuồng, là không có nhân tính, nhưng chỉ cần cậu hiểu rõ, tất cả là vì bản thân là đủ rồi.
… …
Có câu ‘tân quan thượng nhâm tam bả hỏa’, bất quá Hà Tử Tường không cần dùng thủ đoạn này để thu phục đồng nghiệp, nhiều khi, thực lực có thể giải quyết rất nhiều chuyện.
Hà Tử Tường có thể dùng thực lực để giải quyết nan đề trong công việc, nhưng xét về mặt cuộc sống, hôn nhân của cậu quả thực hỏng bét.
Hà Tử Tường rõ ràng cảm giác được gần nhất Giang Lâm Nhi ngày càng ra ngoài thường xuyên hơn, không phải cậu cố ý chú ý hành tung của cô ta, chẳng qua số lần cậu tan tầm về nhà mà Giang Lâm Nhi vẫn chưa về ngày càng nhiều, cũng ngày càng muộn hơn. Ngay cả bà Hà cũng bắt đầu nghi ngờ, bạn bè thân thiết cỡ nào cũng không có khả năng mỗi ngày tụ lại đi dạo nói chuyện a.
Hơn nữa thái độ của con trai cùng con dâu bà độ này cũng có chút bất thường, bà Hà có chút lo lắng, vì thế ngày nọ, bà ẩn ý nhắc nhở con trai: “Tử Tường à, qua hai ngày nữa con dành thời gian bồi Lâm Nhi tới bệnh viện kiểm tra đi.”
Hà Tử Tường dừng lại động tác ăn cơm, nhìn Giang Lâm Nhi đang im lặng cúi đầu ăn cơm ở bên cạnh, thản nhiên nói: “Dạ, mẹ.”
Bà Hà không biết Giang Lâm Nhi xảy ra chuyện gì, nhưng Hà Tử Tường biết, từ sau lần nhìn thấy Lâm Tuấn xuất hiện trong nhà mình, Hà Tử Tường liền nhờ thám tử tư theo dõi Lâm Tuấn, cậu muốn biết, người này rốt cuộc đánh chủ ý gì.
Nào ngờ, ý đồ của gã ta còn chưa rõ, lại phát hiện Giang Lâm Nhi thường xuyên gặp gỡ Lâm Tuấn, hai người tán gẫu thực vui vẻ, thường xuyên nói chuyện tới quên cả thời gian, đây cũng là nguyên nhân dạo này cô ta về nhà muộn.
Nói thật, hiện giờ nghe thấy tin này, tâm tình Hà Tử Tường không còn phập phồng quá lớn, điều cậu muốn biết nhất bây giờ là Lâm Tuấn rốt cuộc ôm mục đích gì tiếp cận Giang Lâm Nhi, hoặc rõ hơn là tiếp cận cậu!?
Trong số tư liệu thám tử tư gửi qua, có một câu làm Hà Tử Tường chú ý, hôm qua Lâm Tuấn hỏi Giang Lâm Nhi: Lâm Nhi, chồng cậu có thường liên lạc với Lý Duệ không?
Giang Lâm Nhi có chút ấn tượng với Lý Duệ nhưng căn bản không quen biết, hơn nữa Hà Tử Tường hằng ngày làm gì căn bản không hề nói với cô, cô nào biết được, vì thế liền trả lời là không biết.
Sau đó, Lâm Tuấn lộ ra biểu tình khó xử, bộ dáng muốn nói lại thôi, Giang Lâm Nhi tự nhiên hỏi ngược lại: “Xảy ra chuyện gì?”
Tiếp sau đó, Lâm Tuấn tâm sự với Giang Lâm Nhi tình trạng của mình, nào là hiện giờ muốn nhận một ít công trình, nào là dưới tay có bao nhiêu công nhân, nào là vì mình không phải người ở đây nên bị chén ép xa lánh, nào là không có công trình, công nhân đều không có việc làm này nọ. Một lần vô tình, gã nghe thấy gần nhất tập đoàn Chấn Hưng đang khởi công xây dựng một khu biệt tự sa hoa, mà Hà Tử Tường có giao tình không tệ với Lý Duệ, muốn hỏi thử xem Hà Tử Tường có thể nói giúp một tiếng với Lý Duệ hay không.
Cả buổi, Lâm Tuấn một mực nói chuyện này không phải vì bản thân gã, mà là vì nhóm công nhân, những người này vì tin tưởng gã mà từ bỏ quê nhà lên đây, không ngờ hiện giờ lại vì thế mà hại bọn họ không kiếm được thu nhập, gã không có cơm ăn thì cũng không sao, nhưng không thể nào để nhóm đồng hương theo mình chịu khổ.
Nếu được, Hà Tử Tường có thể hỏi Lý Duệ thử xem có công trình nào giao cho công ty bọn họ hay không. Lâm Tuấn còn nói, công trình lớn nhỏ gì cũng được, bản thân gã không có tiền cũng không sao, chỉ mong những người công nhân nghèo khổ kia có thể kiếm được chút tiền, qua mấy tháng nữa có thể mang tiền về nhà đón tết. Cuối cùng, Lâm Tuấn còn cường điệu, nếu Hà Tử Tường thật sự không tiện thì cũng không sao cả, quên đi.
Hà Tử Tường nhìn báo cáo, cảm thấy tài ăn nói của Lâm Tuấn này thực xuất sắc, mấy chuyện nhờ vã thế này cũng có thể nói thành đường hoàng như vậy, Giang Lâm Nhi muốn không xiêu lòng cũng khó.
Quả nhiên, Giang Lâm Nhi vừa nghe xong liền son sắt vỗ ngực cam đoan, nói mình chắc chắn sẽ thuyết phục Hà Tử Tường đi tìm Lý Duệ.
Hà Tử Tường cười lạnh, hiện giờ cậu đã biết Lâm Tuấn đang tính toán gì, cũng biết gã ta hoàn toàn không có chút thật lòng nào với Giang Lâm Nhi.