Anh lúc này đã được Tư Đàm đưa vào bệnh viện trong tình trạng hôn mê, trên người toàn là máu. Bác sĩ ban đầu có hỏi cậu ta nguyên nhân anh trúng đạn là gì, vì một phần lo lắng anh là người của giới ngầm, nếu dính dán tới một băng đảng nào đó thì họ lại bị liên lụy. Nhưng dù sao trách nhiệm cao cả vẫn trên hàng đầu, sau khi thấy thái độ lúng túng của Tư Đàm, bọn họ cũng không hỏi nhiều nữa mà bắt đầu chuyên môn. Viên đạn không đi vào chỗ hiểm, chỉ là mất nhiều máu nên mới khiến Vương Tư Ngôn mất sức mà ngất đi.
Lúc anh được chuyển qua phòng hồi sức thì đã là 21 giờ, điện thoại của anh bị rơi xuống đất, va đập mạnh nên đã tự động ngắt nguồn. Chiêu Thần không nhịn được, cuối cùng cũng vứt bỏ hết mấy suy nghĩ vớ vẩn trong đầu mà gọi cho anh. Nhưng đầu dây bên kia là thuê bao, đã gọi mấy lần rồi cũng đều là như vậy.
Cô cảm thấy không đúng lắm, nên đánh liều gọi cho Tư Đàm. Cậu ta đang ngồi bên cạnh giường bệnh, điện thoại trong túi áo rung lên lập tức khiến cậu ta toát hết mồ hôi. Khi nhìn thấy người gọi đến là Chiêu Thần, dây thần kinh của Tư Đàm như căng chặt ra, cố gắng lấy lại bình tĩnh, hít thở vài hơi để không bị lộ ra sơ hở gì.
"Tiểu thư. Tôi nghe đây ạ."
"Tôi không gọi được cho chú Ngôn. Chú ấy có ở chỗ của anh không?"
Cậu ta liếc mắt nhìn, Vương Tư Ngôn vẫn còn đang hôn mê, sắc môi nhợt nhạt trắng bệch. Nén sự bất an trong lòng xuống, cậu ta nuốt nước bọt.
"Không có. Nhưng lúc chiều thiếu gia đã ra ngoài rồi, nghe nói khoảng mấy ngày mới quay về."
Chiêu Thần cau mày.
"Ra ngoài mấy ngày sao? Đi đâu vậy?"
"Đây là chuyện riêng của thiếu gia nên tôi không tiện hỏi lắm. Mong tiểu thư thông cảm."
Cô nhìn đồng hồ đeo tay rồi nhìn ra bên ngoài, thời gian này nếu muốn đón taxi về nhà cũng khó. Mà người như Vương Tư Ngôn, nhất định sẽ không nói dối cô mấy chuyện cỏn con này. Hơn nữa giữa cô và anh cũng không có quan hệ gì khác ngoài quan hệ của người giám hộ và người được nuôi dưỡng. Chiêu Thần khẽ thở dài, không nói gì nữa rồi ngắt máy, đành chấp nhận ngủ ở lại kí túc xá của trường. Dù sao bây giờ cô về nhà cũng chỉ có cô và người giúp việc, chỉ càng khiến bản thân thêm tẻ nhạt mà thôi.
Đến trưa hôm sau, Vương Tư Ngôn mới bắt đầu tỉnh lại. Lúc này Tư Đàm vừa mua cháo nóng ở căn tin của bệnh viện đi vào, nhìn thấy anh mở mắt thì suýt nữa quên mất đây là bệnh viện mà hét lên.
"Thiếu gia. Cậu tỉnh rồi sao?"
Cậu ta nhanh chân chạy đến đỡ anh ngồi dậy, còn chu đáo lót thêm một cái gối mềm phía sau lưng anh. Vương Tư Ngôn dựa đầu vào tường mệt mỏi, vết thương ở ngực đau giống như sắp nứt ra. Anh trầm ngâm hồi lâu, mới quay sang hỏi Tư Đàm.
"Chiêu Thần có tìm tôi không?"
"Dạ có."
Anh nhìn cậu ta, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa thoáng có chút lo lắng. Nhưng vài giây sau, khi nghe cậu ta trả lời thì liền thở phào một hơi như trút hết gánh nặng.
"Thiếu gia yên tâm. Tôi đã làm theo những gì cậu nói, nên tiểu thư không có chút nghi ngờ nào hết."
Anh gật đầu, nhận lấy hộp cháo trên tay của Tư Đàm, cố gắng nuốt trôi vài thìa. Bước đi này của người đó đúng là suýt nữa khiến anh mất mạng. Nhưng như vậy cũng không đúng, đây cũng chỉ xem như là một lời cảnh cáo, nhắc nhở anh nên biết đâu là giới hạn của mình. Còn nếu như muốn lấy mạng anh, người đó có thừa khả năng và có rất nhiều cách.
Đến chiều hôm sau, Vương Tư Ngôn đã vội vã xuất viện về nhà, vết thương chưa lành lại hẳn, bác sĩ đã khuyên anh nếu muốn xuất viện thì nhất cử nhất động đều phải nhẹ nhàng. Anh gật đầu qua loa rồi cùng Tư Đàm rời khỏi bệnh viện. Anh không muốn ở lại nơi này quá lâu, một phần vì cảm thấy trong này quá ngột ngạt, không quen với mùi của thuốc sát trùng, một phần vì sợ Chiêu Thần sẽ nghĩ lung tung.
Cô bé này rất hay suy đoán, mà phần trăm đoán đúng lại rất cao. Nếu như cô thấy anh thành ra bộ dạng này, nhất định sẽ làm mọi chuyện thêm rối rắm.
Lúc Vương Tư Ngôn và Tư Đàm về nhà thì trời cũng vừa chập tối, bên trong nhà chỉ có duy nhất phòng khách sáng đèn, chứng tỏ Chiêu Thần vẫn ở trường. Anh bảo Tư Đàm lái xe vào bên trong, còn mình lấy điện thoại ra xem lại. Mặt kính bị vỡ một góc, điện thoại cũng chưa khởi động nguồn.
Từ xa có một chiếc xe máy chạy đến, nó đã khá cũ, có màu xanh đen. Người ngồi trước là Tạ Quang, còn ngồi sau không ai khác chính là Chiêu Thần. Mặt Vương Tư Ngôn một màu xám xịt, nhìn cô ngồi lắc lư ở sau lưng cậu ta, hình như đã uống say mất rồi. Tay chân cô quơ quào lung tung, còn cười nói lớn tiếng.
"Đến nhà chưa? Đã đến chưa?"
Tạ Quang nhìn thấy Vương Tư Ngôn thì lập tức dừng xe, hai người nhìn nhau. Nhưng ánh mặt của một cậu thiếu niên vừa lớn như cậu ta, vốn không đủ để đấu lại với đôi mắt đã từng nhìn rõ sự đời như anh. Chiêu Thần bấy giờ đã uống say, cô cũng không nghĩ rằng mình sẽ say đến mức quên trời quên đất như vậy.
"Chú về rồi à?"
Cô đứng loạng choạng không vững, phải nhờ đến sự giúp đỡ của Tạ Quang. Hôm nay lớp bọn họ có tổ chức buổi tiệc chia tay, nên Chiêu Thần đã cùng tham gia và có uống một chút. Tửu lượng của cô rất tệ, vậy nên chỉ vừa uống chừng hai chai là đã say khướt. Vương Tư Ngôn nhìn cô chằm chằm, đôi mắt tối sầm khiến anh như toát ra sát khí.
Đối diện với Tạ Quang, anh không chút nương tình mà gạt tay cậu ta ra rồi kéo Chiêu Thần về phía mình. Giọng anh trầm xuống, như đang cố gắng kìm nén sự khó chịu.
"Ai cho em uống rượu?"
Cô dùng sức gạt tay anh ra.
"Chú uống được thì tại sao tôi lại không chứ?"
Lần này Vương Tư Ngôn có vẻ đã rất giận, chỉ là đang cố không tỏ ra mất bình tĩnh. Anh nhìn bộ dạng ngả nghiêng của Chiêu Thần bây giờ mà thấy ruột gan như nóng cả lên. Nắm chặt lấy cổ tay cô, anh lớn tiếng hỏi.
"Tôi hỏi ai cho phép em uống rượu? Ai cho phép em đi với cậu ta đến bây giờ mới về?"
...