Cô ở bên ngoài hoàn toàn suy sụp mà ngồi thụm xuống đất. Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc anh hoàn toàn ổn định, nhìn thấy sắc mặt anh hồng hào, vậy mà chỉ trong chớp mắt lại thành ra thế này. Bác sĩ và y tá ra vào liên tục, đã là 1 giờ sáng rồi nhưng Chiêu Thần vẫn ngồi ở ngoài phòng cấp cứu. Tư Đàm lo cô không trụ nổi, lấy áo của mình choàng lên người cô.
"Tiểu thư! Chợp mắt một lát đi!"
Cô khẽ lắc đầu, lại nhìn vào bên trong. Đèn phòng cấp cứu vụt tắt, bác sĩ và y tá đồng loạt đi ra ngoài, cô liền vùng đứng dậy.
"Bác sĩ! Anh ấy thế nào rồi?"
"Đã không sao rồi, cô đừng quá lo lắng!"
Vương Tư Ngôn lại được chuyển từ phòng cấp cứu về phòng bệnh thường, nhưng vẫn cần phải theo dõi. Đã sắp đến ngày đón giao thừa, vậy mà Chiêu Thần vẫn không thể nào có được một chút bình yên, khi tâm trạng của cô cứ phải lên xuống thất thường.
Hôm sau.
Vì Vương Tư Ngôn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, nên cả Chiêu Thần và Tư Đàm cũng không buồn nghĩ đến chuyện sẽ đón giao thừa hay chuẩn bị bất kì thứ gì. Cô ngồi ở đó nhìn anh, nhìn màn đêm đang dần buông xuống mà bắt đầu thấy tủi thân. Lẽ ra trong thời khắc này cô nên vui vẻ, nên cùng anh nắm tay, cầu cho một năm mới an lành và bình an. Nhưng cô không vui nổi, cũng không thể cầu nguyện gì khác ngoài chuyện mong anh có thể tỉnh lại.
11h30 tối, Chiêu Thần uống một ít nước, chuẩn bị đến bên ghế sô pha ở cách giường bệnh của Vương Tư Ngôn vài bước để nằm xuống. Như một thói quen, trước khi ngủ cô sẽ đến hôn lên trán anh một cái, và hôm nay cũng như vậy. Cô nắm lấy tay anh, áp môi mình lên vầng trán của anh, nhắm mắt nhẹ nhàng. Vốn dĩ cô đã định buông tay anh ra rồi đi ngủ, xem ngày hôm nay chỉ như một ngày rất đỗi bình thường, mặc kệ lát nữa sẽ có tiếng pháo hoa đón giao thừa.
Đồng hồ điểm 11h58, tay của Vương Tư Ngôn đột nhiên cử động mạnh mẽ, các ngón tay bắt đầu nhúc nhích rồi nắm lấy tay của Chiêu Thần. Cô giật mình, hai mắt mở to ra nhìn bàn tay của anh rồi nhìn lên anh. Một cảm giác kích động mãnh liệt trào dâng trong trái tim khiến nước mắt cô bất giác trào ra.
"Tư... Tư Ngôn?"
Chiêu Thần nắm chặt lấy tay của anh, gọi lại một lần nữa.
"Tư Ngôn? Anh..."
Cô không nói hết câu được, vì chỉ vừa nói đến đây thôi đã thấy Vương Tư Ngôn mở mắt. Anh đưa mắt sang nhìn cô, chuyển động hơi chậm một chút nhưng rõ ràng ánh mắt ấy vẫn dịu dàng như vậy. Cô thấy mắt mình cay nồng, rồi tầm nhìn dần nhoè đi, phải dùng tay lau đi lau lại mới có thể nhìn rõ được rốt cuộc đây là mơ hay thực.
Anh hé môi, phải khó khăn một hồi lâu mới nói chuyện được.
"Xin lỗi em! Anh đã ngủ lâu quá rồi."
Chiêu Thần nghẹn ngào bật khóc, cùng lúc đó thì tiếng pháo hoa bắt đầu giòn tan trên bầu trời của Lăng Xuyên. Giao thừa đến rồi, là một đêm giao thừa đầy cảm xúc và hạnh phúc của cô. Giọng cô nghẹn lại, tay nắm chặt lấy tay anh.
"Tư Ngôn! Năm mới vui vẻ!"
Anh khẽ gật đầu, một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài thấm vào gối.
"Năm mới vui vẻ!"
Sau khi kiểm tra lại một lần nữa tình trạng sức khoẻ của Vương Tư Ngôn, bác sĩ cũng vô cùng mừng rỡ và cho rằng đây quả thực là kì tích của y học. Anh đã hoàn toàn hồi phục, hơn nữa còn không vì chấn thương ở đầu mà mất đi trí nhớ. Ông ấy nhìn anh rồi lại nhìn Chiêu Thần, bắt tay với cô.
"Chúc mừng cô! Thời gian qua cô vất vả nhiều rồi!"
"Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm!"
Ngồi ở bên mép giường, cô đến bây giờ vẫn không dám tin đây là hiện thực, không phải một giấc mơ. Cô ngồi nhìn Vương Tư Ngôn đang tựa lưng vào thành giường, đôi mắt long lanh nước. Còn anh, trải qua một giấc ngủ dài, đã từng rất sợ bản thân mình sẽ không thể nào tỉnh lại, không thể nhìn thấy cô. Nghe bác sĩ nói lúc anh hôn mê, người chịu cực khổ nhiều nhất là Chiêu Thần, vì cô đêm nào cũng khóc. Anh ở phòng cấp cứu bao nhiêu lâu thì cô cũng ở đó bấy nhiêu lâu, hầu như không ăn không ngủ.
Đặt tay mình lên mu bàn tay của cô, giọng anh nhẹ nhàng, trong ánh mắt thoáng hiện ra vẻ thương xót.
"Ngốc thật! Sao lại biến bản thân thành ra thế này hở?"
Chiêu Thần vùi mặt mình vào bàn tay anh, nó vẫn luôn ấm áp như vậy, cảm giác này an toàn đến mức đẩy lùi hết mọi lo lắng và sợ hãi của cô. Anh tỉnh lại rồi, lão Vương bây giờ cũng không thể nào làm hại anh nữa, mọi chuyện thật sự đã qua hết rồi. Mưa giông bão táp lớn thế nào, cuối cùng cũng đợi được đến ngày hào quang rực rỡ.
"Anh không sao là tốt rồi."
Hai ngày sau.
Vương Tư Ngôn xuất viện vào những ngày năm mới, đường phố bên ngoài rất náo nhiệt, có không khí xuân ngập trời. Lúc anh rời khỏi bệnh viện, các bác sĩ đã chúc mừng anh, còn tặng cho anh một bó hoa lớn mang về nhà. Chiêu Thần sau khi đưa anh về, cô phải quay vào đó để lấy đồ nên để anh vào nhà trước.
Nhìn qua một lượt, mọi thứ trong nhà không có gì thay đổi, chỉ khác là không có trang trí gì, cũng không có hoa. Có lẽ trong khoảng thời gian anh nằm mê man bất tận trên giường, cả Chiêu Thần và Tư Đàm đều chạy đôn chạy đáo nên không còn tâm trí để chuẩn bị. Chiếc điện thoại trên bàn thu hút sự chú ý của Vương Tư Ngôn, anh chậm rãi bước đến cầm nó lên, bên trên màn hình hiển thị 136 cuộc gọi nhỡ cùng với 100 tin nhắn, tất cả đều là của Chiêu Thần. Anh cau mày, trái tim đột nhiên cảm thấy nhói đau, mở lên nghe từng cuộc gọi.
"Tư Ngôn! Anh đừng ngủ nữa! Anh ngủ lâu lắm rồi, đã đủ rồi."
"Tư Ngôn! Sắp vào đông rồi, anh không định tỉnh lại để ôm em sao? Anh không cần em nữa sao?"
"Tư Ngôn! Em nhớ anh."
"Tư Ngôn... Tư Ngôn..."
Từng câu từng chữ mà Chiêu Thần nói ra, tất cả đều đang in sâu vào tâm trí của anh, in sâu vào trái tim anh khiến nó không ngừng thổn thức. Hoá ra trong lúc anh nằm hôn mê ở trên giường, đối với cô mà nói lại chính là chuỗi ngày dài đau khổ.
Anh ngủ lâu đến như vậy, thật sự đã làm cô gái nhỏ của anh đủ đau lòng rồi...