Lúc cô ngủ dậy đã là sáng hôm sau, nhưng cô không muốn gặp anh, còn nói với y tá chỉ cần để anh vào phòng thì sẽ không chịu uống thuốc. Anh hết cách, chỉ đành không vào gặp cô, cũng không muốn cả hai lại phải xảy ra mâu thuẫn.
Vương Tư Ngôn trở về nhà, nhìn những bức ảnh mà anh và Chiêu Thần đã chụp cùng nhau, lúc cô còn học Đại học, lúc cô vừa mới ra trường, lúc hai người bắt đầu yêu nhau. Thời gian đã dài đến vậy rồi, mà anh lại thấy nó giống như một cái chớp mắt, quá nhanh. Anh không kịp cùng cô tận hưởng những phút giây ngọt ngào, thì bao nhiêu biến cố lại ập đến. Sóng xô vào bờ, vùi dập đi biết bao những mong ước và khát khao mà hai người đã cùng nhau tạo thành.
Anh tựa đầu vào ghế sô pha, mệt mỏi khiến anh chán chường chẳng muốn ăn uống gì, lại bắt đầu uống rượu. Trong mắt của anh, hiện ra một hình ảnh Chiêu Thần đẹp đến nao lòng, ngồi bên bàn làm việc, làm điều mà cô thích. Mỗi khi cô được thoả mãn khát khao của mình, đáy mắt của cô lại sáng lên như những vì sao. Nó rất đẹp, đẹp đến mức anh không nỡ chạm tay vào vì sợ sẽ tan biến. Còn cô của bây giờ, chỉ là một cô gái 23 tuổi, còn rất nhiều những thứ tươi đẹp ở trước mắt nhưng đều phải bỏ lại sau lưng.
Vương Tư Ngôn uống rượu đến tận tối mịt, uống đến say mèm rồi ngủ luôn ở trên ghế. Tư Đàm vừa từ bệnh viện trở về, cậu ta ở đó trông chừng Chiêu Thần đến khi thấy cô uống thuốc đầy đủ mới yên tâm.
"Thiếu gia?"
Lay người anh mấy lần, nhưng anh bây giờ trên người toàn mùi rượu, thực chất đã không còn đủ tỉnh táo nữa. Tư Đàm khẽ thở dài, dìu anh lên phòng rồi để anh nằm ngủ. Chiêu Thần ở trong bệnh viện, đưa mắt nhìn ra cửa sổ, cô không rõ mình có đang mong Vương Tư Ngôn đến đây hay không. Lúc này cô thấy rất tủi thân, nhưng gặp anh rồi lại không biết nói gì, vì anh nhất định sẽ bảo cô bỏ đứa nhỏ.
Nhớ đến lời mà anh đã nói trước phòng khám, trong lòng cô vô cùng mâu thuẫn, rối như tơ vò. Cô biết anh là muốn tốt cho cô, nhưng cô cũng không thể vì thế mà bỏ cái thai này. Nó đang hình thành trong bụng cô, đang ngày một lớn lên, làm sao cô có thể nhẫn tâm như vậy.
***
Vương Tư Ngôn giật mình thức dậy, đầu anh đau nhức vì cơn say đêm qua, nhưng vẫn tranh thủ vào bệnh viện để hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Chiêu Thần. Lúc anh vào, thấy trước phòng của cô khá lộn xộn, y tá và bác sĩ ra vào rất đông, ai cũng hoảng hốt hết cả. Mặt anh biến sắc, chạy như bay đến đẩy cửa ra nhìn, phòng bệnh trống trơn.
"Có chuyện gì vậy?"
Anh quay sang hỏi các y tá ở gần đó, nhưng ai nấy cũng đều sợ hãi không dám trả lời. Anh phát điên thật rồi, đập mạnh tay vào cửa mà quát lớn.
"Người đâu? Tôi hỏi tại sao không trả lời?"
Một cô y tá liên tục cuối đầu, sụt sùi nước mắt nói với anh.
"Xin lỗi Vương thiếu gia. Sáng nay lúc chúng tôi đến kiểm tra, đã không thấy cô ấy đâu rồi."
"Trên... Trên bàn, chỉ có một tờ giấy mà thôi."
Vương Tư Ngôn giật mạnh lấy tờ giấy nhỏ trên tay của y tá. Chiêu Thần đã bỏ đi, vì cô sợ anh lại muốn cô phá thai, muốn cô từ bỏ sinh linh bé bỏng này. Vậy mà lúc đi, cô chỉ để lại cho anh vỏn vẹn 3 chữ.
"Đừng tìm em!"
Hai tay anh run lên từng hồi một, khuôn mặt lạnh lẽo toát ra sát khí khiến những người xung quanh không dám đến gần. Tờ giấy trong tay bị anh nhàu nát rồi ném xuống đất, anh quát lớn.
"Cút! Cút hết đi!"
Các y tá và bác sĩ lập tức rời khỏi tầm mắt của anh, chỉ còn mỗi mình anh đứng đó, nhìn vào bên trong phòng bệnh. Chiêu Thần đi rồi, cô thật sự muốn giữ lại đứa nhỏ, muốn rời khỏi anh. Vương Tư Ngôn giống như bị chính cô đâm cho mình một nhát chí mạng, bước từng bước thất thần rời khỏi bệnh viện. Cô thật sự tàn nhẫn với anh, thật sự muốn vì đứa nhỏ trong bụng mà không cần anh nữa. Một người đang mang thai, sức khỏe lại yếu như vậy có thể đi đâu được?
Anh lái xe đi khắp nơi để tìm Chiêu Thần, đến quán cà phê mà cả hai đã từng uống, đến công viên, đến trước cổng trường học, đến viện nghiên cứu mà anh đã xây cho cô nhưng đều không có dấu vết gì. Thậm chí anh đã nghĩ đến khả năng xấu nhất, chạy đến bờ biển để tìm nhưng Chiêu Thần cũng không có ở đây.
Em có thể đi đâu được chứ? Trời đất rộng mênh mông thế này, anh biết tìm em ở đâu đây?
Đầu anh sắp nổ tung rồi, không nghĩ ra được Chiêu Thần có thể đi đâu. Còn cô của lúc này, trong người không có tiền cũng không mang theo quần áo, một mình đi dọc theo đoạn đường ở bờ hồ. Cô không xác định được phương hướng nữa, cũng không biết mình sẽ đi đâu về đâu.
"Chiêu Thần?"
Cô ngoảnh đầu nhìn, hoảng hốt khi thấy Vương Tư Ngôn đã nhìn ra cô. Anh ở đoạn đường bên kia, không màng đến chuyện đang ở giờ cao điểm mà băng qua đường, suýt nữa bị xe tông trúng. Chiêu Thần kinh hãi một phen, nhưng vẫn quyết không để anh giữ chân mà bỏ chạy.
Cô không chạy nhanh được, cũng không đủ sức để chạy nhanh. Hai chân cô bây giờ rất mỏi, gót chân rất đau, hơn nữa còn đang mang thai. Vương Tư Ngôn đã nhanh chóng đuổi kịp đến, dứt khoát kéo tay cô lại rồi giữ chặt cô trong lòng.
"Đừng. Bỏ em ra."
"Em xin anh. Đừng bắt em phải bỏ con của chúng ta mà. Xin anh đó!"
Chiêu Thần bật khóc, Vương Tư Ngôn cũng không thể kìm lòng được mà nước mắt lặng lẽ rơi. Anh còn đau đớn hơn cô nhiều lần như thế. Một bên là người con gái mà anh dùng cả tâm can để yêu, một bên lại là đứa con bé bỏng chưa thành hình thành dạng. Nhưng anh không thể chọn cả hai, vì ông Trời đã bắt anh phải đưa ra lựa chọn.
Cuộc đời này chính là luôn bất công như thế. Người thì có thể phó thác cảm xúc của mình theo tự nhiên, buồn thì cứ khóc, vui thì cứ cười. Nhưng có người lại không được như thế, bao nhiêu tâm tư, uất ức đều phải chất chứa dồn nén trong lòng.
Vương Tư Ngôn đột nhiên buông tay ra, rồi không hiểu tại sao anh lại từ từ hạ đầu gối xuống, quỳ trước mặt Chiêu Thần. Cô đứng đó nhìn đỉnh đầu của anh mà mặt đầm đìa nước mắt, còn anh thì gục đầu vào tay cô, van nài.
"Anh xin em! Anh quỳ xuống đây để xin em! Nếu như em xảy chuyện gì thì anh sẽ chết mất!"
"Anh xin em! Có thể vì anh một lần này nữa thôi, được không?"
...