"Ai cũng cần phải thay đổi mà, phải không?"
Anh gật đầu, đồng ý với cô về câu nói này. Cô gái nhỏ ngày nào chạy theo sau lưng anh, từng muốn ngủ cùng anh mà nghĩ đủ mọi cách cuối cùng cũng đã trưởng thành hơn rồi.
***
Quá trình điều chế thuốc có một chút phức tạp, khiến Chiêu Thần ngày nào cũng ở lại viện nghiên cứu, có khi còn quên cả giờ ăn trưa. Việc này tới tai của Vương Tư Ngôn, anh lập tức đến tận nơi để mang cơm cho cô, một bữa cũng không bỏ sót.
"Được rồi! Anh cứ ép em như vậy em sẽ thành heo mất!"
Cô khổ sở đẩy hộp cơm ra xa khỏi tay mình, chỉ vừa ăn có vài tiếng trước thôi mà bây giờ đã phải ăn nữa. Trước đây hay bây giờ gì thì cô cũng đều rất kén ăn, hầu như chỉ thích ăn rau củ và trái cây, anh hỏi thì lại bảo nó giảm cân rất tốt, cũng rất đẹp da. Nhưng ai mà lại quan tâm đến chuyện đó làm gì? Thứ Vương Tư Ngôn cần là nhìn thấy Chiêu Thần ăn uống đầy đủ và đủ chất, tốt nhất là nên tăng cân.
Anh bước đến dắt tay cô rời khỏi bàn làm việc rồi qua ghế ngồi xuống.
"Tăng thêm vài cân thì đã sao? Anh thà để em tròn một chút, cũng không muốn thấy em gầy trơ xương, hiểu không?"
Chiêu Thần mím môi, nhìn số thức ăn đầy ấp trên bàn mà Vương Tư Ngôn đã mang đến cho mình. Bao nhiêu đây 5 người còn ăn không hết, vậy mà anh lại nấu cho mỗi mình cô ăn. Cô liên tục lắc đầu.
"Em no lắm rồi!"
Cô vừa nói xong, còn chưa kịp nghĩ nên làm gì tiếp theo thì đã bị anh kéo lại gần, trong thoáng chốc đã ngồi gọn trên đùi anh. Hai tay anh vòng qua ôm trọn lấy vòng eo thon gọn của cô, ánh mắt này dường như khiến cô nhận ra được sự nguy hiểm.
"Em phải ăn no, thì anh mới ăn em được."
Anh nói rồi hơi khom người đến, cúi đầu xuống cắn nhẹ lên cổ của Chiêu Thần. Cô phản ứng chậm một nhịp, vừa ngửa đầu ra đã để lộ phần xương quai xanh gợi cảm khó cưỡng. Anh hôn lên môi cô, một nụ hôn thật sâu khiến cô giống như hoàn toàn bị khống chế suy nghĩ, có muốn thoát ra thì tay chân cũng đã mềm nhũn.
Đã bao lâu rồi anh không được hôn cô như thế này, không được tận hưởng thứ cảm giác ngọt ngào đến tận xương như vậy. Lưỡi của anh di chuyển rất thành thạo trong khoang miệng của Chiêu Thần, hầu như không cho cô một chút quyền chủ động. Cô thuận theo mà ôm lấy cổ của Vương Tư Ngôn, nhưng càng như vậy chỉ càng khiến cho anh dễ dàng kiểm soát, nằm ở phía trên mà áp cô ngã đầu xuống ghế.
"Đừng nghịch!"
Chiêu Thần khổ sở né tránh, nhưng anh thì lại không có ý định rút lui. Không biết là do anh không đủ may mắn, hay là do cô có chuẩn bị từ trước, mà lúc anh vừa chạm tay vào dây áo của cô thì điện thoại ngay bên cạnh đã reo lên.
Cả hai giật mình. Cô nhón người muốn ngồi dậy.
"Em nghe điện thoại đã!"
Vương Tư Ngôn không chịu, thẳng thắn lắc đầu rồi lại muốn hôn cô nhưng cô đã nhanh trí đẩy anh ra rồi bắt lấy điện thoại đang rung dữ dội trên bàn. Cô chạy sang một góc, mái tóc bị anh làm rối hết lên, dây áo bị kéo đến ngang bã vai. Anh ngồi ở đó, say sưa ngắm nhìn cô trong hình dạng này, một chút ngây ngô, một chút quyến rũ khiến anh chẳng muốn xa rời.
"Khi nào thì buổi tiệc bắt đầu ạ?"
Chiêu Thần chỉnh lại dây áo, quay lưng lại với anh, để điện thoại xuống bàn làm việc rồi bật loa ngoài lên để mình tiện đường búi lại tóc. Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói của một phụ nữ, dường như ở độ tuổi trung niên.
"Vào 7 giờ tối ngày mai. Buổi tiệc này là nơi gặp gỡ của rất nhiều giáo sư y học có tiếng tăm, rất có lợi cho con đấy!"
Đã sau bao nhiêu chuyện rồi, Vương Tư Ngôn mới được nhìn thấy cô có vẻ hào hứng và cười tươi như thế này. Cô của lúc này giống như một cái cây khô được tưới nước, bón phân, được chăm sóc từng ngày để trở nên tươi tốt, chờ ngày tái sinh. Anh mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng cùng ánh mắt thâm tình ngắm nhìn bóng lưng khí chất của Chiêu Thần.
Cô vẫn đang búi tóc, có vài sợi tóc trắng ngã xuống tấm lưng trần trông vô cùng gợi cảm và thướt tha.
"Được như vậy thì tốt quá! Cảm ơn cô đã giới thiệu cho cháu nhé! Ư..."
Không một chút đề phòng nào, nên khi Chiêu Thần đột nhiên kêu lên khiến đầu dây bên kia im lặng, còn cô thì chỉ muốn đào hố chui xuống. Vương Tư Ngôn đang ở sau lưng nghịch tóc của cô, còn chạm chóp mũi của mình lướt qua vùng da nhạy cảm ở sau gáy. Cô cau mày, nghiêng qua một bên rồi lườm anh một cái, nói khẽ.
"Anh có thôi xấu xa đi không?"
Anh nheo mắt cười, bắt lấy vòng eo của Chiêu Thần rồi ôm gọn lấy cô. Ai bảo cô biết anh đã nhẫn nhịn bao nhiêu lâu nay, vậy mà trước mặt anh còn mặc chiếc váy hở lưng như thế này, quyến rũ đến mê người như vậy. Da của cô rất trắng, dưới ánh nắng vàng nhạt ở bên ngoài rọi vào thì như phát sáng vậy, vô cùng thu hút.
"Vậy hẹn con vào tối ngày mai nhé!"
"Dạ..."
"Phải rồi. Con đưa bạn trai của con đi cùng nhé, có rất nhiều giáo sư muốn được gặp mặt cậu ấy đấy!"
Chiêu Thần ngạc nhiên rồi nhìn sang Vương Tư Ngôn, thấy anh đang cong môi cười nhún vai, có vẻ rất đắc ý. Cô còn không tin là các vị giáo sư này cũng mong chờ được gặp anh đến vậy. Dù sao bọn họ cũng có biết một chút ít về tình trạng của anh trước đây, về việc Nhục Chi Độc nằm trong cơ thể của anh. Bây giờ anh đã hoàn toàn hồi phục, cùng với sự xuất hiện của Hàn Thảo giống như một kì tích của ngành nghiên cứu y học. Chiêu Thần bây giờ, chính là trung tâm của kì tích này, là người đã đưa ngành nghiên cứu đến một bước ngoặt hoàn toàn đổi khác.
Điện thoại vừa ngắt máy, cô đã giật nảy mình lên khi phát hiện ra dây áo của mình ở sau lưng đã bị Vương Tư Ngôn không thương tình gì mà rút ra. Chiếc váy ôm bị anh kéo xuống, để lộ ra bầu ngực tròn trịa nằm bên trong chiếc áo lót màu đen. Cô đỏ mặt, lập tức đưa hai tay lên che lại rồi quay người nhìn anh.
"Đồ háo sắc! Ở ngay cửa sổ mà anh cũng làm được nữa sao?"
Anh bước đến lấn át Chiêu Thần, khom người xuống chống hai tay ở hai bên mép bàn, ép cô ngã eo ra phía sau, ưỡn ngực lên lộ ra đường cong tuyệt đẹp. Mắt anh nhìn vào đôi môi đỏ mọng của cô, rũ mi mắt, rồi lại nhìn xuống xương quai xanh, sau đó là nhìn sâu xuống nơi vô cùng mê hoặc ấy.
"Em có từng nghe qua câu này chưa?"
Cô vừa muốn nổi cáu với anh vừa thấy tò mò, đầu lông mày hơi nhíu lại, lùi sát ra phía sau dù biết rằng đây đã là giới hạn duy nhất.
"Câu gì?"
"Người có lòng, thì ở đâu cũng có thể toại nguyện."
...