Chiêu Thần vừa dìu Vương Tư Ngôn ngồi xuống thì liền nhìn xung quanh, cô muốn tìm lọ thuốc giúp anh. Nhưng cô vừa mới quay lưng đi, thì anh đã giữ tay cô lại, trên mặt vẫn còn nét mệt mỏi, đôi môi tái nhợt.
"Đừng đi."
Cô dừng bước lại nhìn anh, sau đó mới nói.
"Anh phải uống thuốc trước đã."
"Có uống cũng vô dụng thôi."
Chiêu Thần cau mày, câu này của Vương Tư Ngôn khiến cô cảm thấy như vừa nghe một tiếng sấm vang dội. Cô ngồi ngay xuống bên cạnh anh, nhìn anh nhưng anh lại né tránh.
"Anh vừa nói gì vậy? Vô dụng? Tại sao lại vô dụng?"
Anh thấy cổ họng của mình dường như có thứ gì đó rất khó nuốt trôi, cũng rất khó mở lời. Nhục Chi Độc như đã hoà làm một với cơ thể của anh, nên bây giờ dù cô có ở bên cạnh anh hay cho anh dùng thuốc, cũng chỉ có thể duy trì tạm thời sự sống và làm giảm cơn đau. Thứ duy nhất bây giờ có thể chấm dứt tất cả, chỉ là có thể là Hàn Thảo.
Nhưng tìm ở đâu ra Hàn Thảo? Làm thế nào mới gọi là người hữu duyên? Nghĩ đến đây thôi anh đã cảm thấy hi vọng này quá mong manh và xa vời.
Vương Tư Ngôn hít thở nặng nhọc.
"Hay là bỏ đi. Em đừng tìm hiểu về cách giải Nhục Chi Độc nữa, sẽ chẳng bao giờ có tác dụng đâu."
Chiêu Thần nghe những lời này của anh mà thấy lòng mình nặng nề hơn hẳn. Cô cố gắng chăm chỉ để trở thành nhà nghiên cứu cũng là vì muốn giúp anh, vậy mà bây giờ anh lại muốn cô từ bỏ.
"Anh đừng nói những lời như thế có được không? Em đã cố gắng đi đến chặng đường này, làm sao có thể từ bỏ?"
Vương Tư Ngôn nhìn cô, ánh mắt kiên định ấy khiến trái tim cô như co thắt lại.
"Anh nói thật. Nghe anh, đừng làm nữa. Nhục Chi Độc sẽ chẳng bao giờ trị dứt điểm được đâu."
"Anh đã từng nói em ở bên cạnh anh tương lai sẽ chịu cực khổ, nên mới đắn đo mãi mà không thể thổ lộ tình cảm của mình. Nhưng tới thời điểm này anh mới thấy quyết định đó là đúng, anh không hề hối hận."
Chiêu Thần hé môi, nhưng môi cô lại run lên bần bật vì nghẹn ngào nước mắt. Đầu cô đột nhiên hiện lên những hình ảnh mình đã ở bên anh suốt một chặng đường dài. Từ lúc mới bước chân vào căn nhà này với mặt mũi lấm lem trên người đầy thương tích. Cô được anh chăm sóc, được anh dạy dỗ và có được mọi thứ đầy đủ như ngày hôm nay.
Vương Tư Ngôn chưa từng bạc đãi cô, càng chưa từng có ý muốn lợi dụng cô mà thật sự đối tốt với cô. Một người như anh, lẽ ra nên có một tuổi thơ êm đềm và tươi đẹp thay vì gặp quá nhiều biến cố và sóng gió của cuộc đời. Chiêu Thần nhìn anh, nhưng lại không thể nhìn rõ vì mắt đã nhoè hết.
"Anh... Từ đầu đến cuối, vẫn luôn nghĩ cho em nhiều như vậy. Tại sao lại không thể để em vì anh một lần nào hết?"
Anh hơi cong khoé môi, đưa tay lên lau đi bệt nước mắt trên mặt cô, giọng nhẹ nhàng.
"Sao lại khóc rồi? Lúc nãy ở nhà ông ta em ngoan cường như vậy, bây giờ chưa gì đã mít ướt rồi sao?"
"Anh ở đây đi, em đi lấy thuốc."
Vương Tư Ngôn bất ngờ dang tay ra, kéo Chiêu Thần ngồi vào lòng mình rồi ôm cô thật chặt. Cô hơi bất ngờ, bị hơi ấm này làm cho mềm nhũn nhưng vẫn muốn lo cho sức khoẻ của anh trước. Mỗi khi qua cơn đau do Nhục Chi Độc hành hạ, sẽ khó tránh khỏi mệt mỏi. Cô không muốn thấy anh như vậy, không muốn thấy anh chịu dày vò chút nào.
Giữ cánh tay anh, Chiêu Thần nhón người lên muốn ngồi dậy, nhưng anh lại càng ôm chặt hơn.
"Anh không sao rồi. Không cần thuốc."
"Anh bảo em lì, mà anh còn lì hơn cả em."
Anh vùi đầu vào vai cô, hôn một cái.
"Thật đấy. Anh không sao."
Tối hôm đó, Anh không ngủ được.
Lúc ở phòng của Chiêu Thần, cô cứ muốn anh phải ngủ cùng cô rồi để gối ở giữa như lúc trước, nhưng anh lại sợ cô ngủ không ngon giấc. Sau khi đợi cô ngủ rồi anh mới rời khỏi mà quay về phòng mình. Trong căn phòng có một tấm ảnh chụp chung của hai người, cùng với cái lọ thủy tinh mà trước đây cô dùng để bắt đom đóm. Đến bây giờ, anh vẫn còn giữ nó, vì đó là lần mà anh không bao giờ quên được.
Chính lần ấy, anh đã dùng roi mây đánh cô, để cô giận dỗi rồi bệnh liệt giường suốt mấy ngày. Vài hôm sau cô lại đi cùng Tạ Quang rồi say rượu, nhờ vậy anh mới nghe được cô nói những lời thật lòng. Anh ngồi trên giường, lồng ngực nhói lên những cơn đau, không dữ dội nhưng lại dai dẳng âm ỉ. Nó khiến anh thấy sức lực của mình như dần bị rút cạn, khó chịu vô cùng.
Anh không muốn ngủ cùng Chiêu Thần, cũng chính là vì sợ cô nhìn thấy anh trong bộ dạng như bây giờ. Từ lâu anh đã từ bỏ suy nghĩ giải Nhục Chi Độc, vì chỉ có cô bây giờ mới là điều anh quan trọng nhất.
Đời người có mấy lần tìm được hạnh phúc, ai biết trước được mình sẽ sống đến bao lâu? Thay vì cố gắng tìm kiếm những thứ xa xôi, tại sao không nắm bắt những gì ở ngay tầm mắt.
Hôm sau Chiêu Thần thức dậy, Vương Tư Ngôn đã không có ở nhà, cô gọi điện hỏi Tư Đàm thì cậu ta bảo vừa đưa anh ra ngoài có việc, trưa sẽ về. Cô không tiện hỏi anh, vì nếu là chuyện không thể nói thì dù có cạy miệng anh ra cũng không có tác dụng. Anh đi cùng Tư Đàm đến mộ của mẹ mình, nơi này trước đây bị bỏ hoang, cỏ mọc um tùm vì lão Vương cấm tuyệt đối không cho ai dọn dẹp.
"Thiếu gia. Đây là hoa và trái cây đã chuẩn bị sẵn."
Vương Tư Ngôn cầm bó hoa đặt bên mộ của mẹ, chậm rãi ngồi xuống, đưa tay vén mấy sợi cỏ dài mọc bên cạnh.
"Mẹ. Con đến rồi."
"Mấy năm trước con bị Nhục Chi Độc dày vò nhiều quá, nên không tài nào đến được. Nhưng bây giờ mẹ yên tâm, con không sao nữa."
Tư Đàm đứng ở sau lưng anh, đột nhiên cảm thấy chạnh lòng. Cậu ta thừa hiểu anh là người sống rất tình cảm, chẳng qua là vì bị đối xử quá bất công, vì bản thân trải qua quá nhiều chuyện nên mới mang vẻ ngoài lạnh lùng khó gần như vậy. Vương Tư Ngôn khẽ thở dài, tay chạm lên di ảnh của mẹ mình.
"Con không biết mình có thể sống được đến bao giờ. Nhưng mẹ biết không, con đã gặp được một cô gái, một người đã khiến cho con từng rất muốn chết lại khát khao được sống."
"Mẹ. Nếu như con xảy ra chuyện gì, có phải cô ấy sẽ rất đau lòng không?"
...