Anh đứng ở trước quầy lễ tân, ánh mắt của các nữ nhân viên gần đó đều đổ dồn về góc nghiêng của anh. Bọn họ nhìn anh say mê đến mức lộ liễu, khiến Chiêu Thần chướng mắt vô cùng. Cô lập tức đứng chen vào bên cạnh anh, che khuất tầm nhìn của bọn họ. Một nhân viên lễ tân mỉm cười hỏi.
"Cho hỏi hai người chọn phòng đôi hay phòng đơn ạ?"
Vương Tư Ngôn vừa hé môi còn chưa kịp nói gì thì Chiêu Thần đã nói trước, phản ứng vô cùng nhanh nhạy.
"Phòng đôi."
Anh nhìn cô một cái, chỉ thấy cô lém lỉnh nở nụ cười tươi rồi tung tăng đi lên phòng. Không gian phòng mà họ chọn ở gần biển, chỉ cần nhìn ở bên ngoài là có thể thấy được cả một không gian tuyệt đẹp. Chiêu Thần thích thú đến vén rèm cửa ra, hít thở không khí trong lành. Anh cũng chậm rãi bước đến, âm thầm đứng ở sau lưng cô, cho hai tay vào túi quần nhìn ra phía biển, nơi có ánh hoàng hôn đang dần tàn.
Cúi đầu nhìn xuống cô gái nhỏ đang đứng rất gần mình, anh lại cảm thấy cô xa vời quá, cứ như một vì sao ở ngoài dãi ngân hà bao la. Chiêu Thần thích thú nhìn ngắm xung quanh, vừa thốt lên vừa quay đầu lại muốn tìm Vương Tư Ngôn.
"Đẹp quá đi."
"Chú Ngôn. Chú xem này... a..."
Đầu cô đập vào lồng ngực rắn rỏi của anh, hơi ấm lập tức bao trùm khiến cô như bị mê hoặc. Cảm giác này khiến người ta vừa dễ chịu vừa như bị thôi thúc, chỉ muốn ôm một cái thật lâu. Chiêu Thần không giấu nổi cảm xúc trong lòng mình, bất chợt vùi vào lòng anh mà ôm thật chặt. Vương Tư Ngôn đứng im như tượng tạc, tay anh vừa đưa ra giữa không trung đã cứng đờ không biết đặt vào đâu.
Giọng anh ồm ồm vang trên đỉnh đầu của cô.
"Làm gì vậy?"
"Ôm chú giống như lúc nhỏ ấy."
Chiêu Thần cố gắng tận hưởng cảm giác này trước khi bị anh lạnh nhạt đẩy ra. Cơ thể của anh vẫn luôn ấm áp như vậy, có mùi hương bạch đàn nhè nhẹ dễ chịu. Chỉ khác rằng cô của bây giờ đã là thiếu nữ, nên cảm giác ngây ngô lúc xưa cũng từ bao giờ biến thành thứ gọi là rung động đầu đời.
Cô mỉm cười ngọt ngào, nụ cười mà anh không cần nhìn thấy cũng có thể hình dung ra ngay lúc này.
"Thích thật."
Còn nghĩ Vương Tư Ngôn sẽ thật sự gạt cô sang một bên, nhưng hành động tiếp theo của anh thật sự khiến cô thấy bất ngờ. Anh dang tay ra ôm lấy Chiêu Thần, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, gió luồng vào kẽ tay anh, mơn trớn mái tóc mềm mại. Giọng anh nhẹ nhàng, mang theo chút sự cưng chiều mà trước nay cô rất ít khi nghe thấy được.
"Được rồi. Đừng nghịch nữa."
"Thay quần áo rồi ăn tối, còn phải nghỉ ngơi."
Lần đi biển này, anh ngoài việc muốn cô thư giãn đầu óc sau khoảng thời gian dài do thi cử ra thì còn muốn chuyên tâm điều tra một chuyện. Vẫn là liên quan đến Nhục Chi Độc, thứ luôn khiến anh phải nhọc công chỉ có mỗi mình nó.
Sau một đêm ngồi trong phòng làm việc nghiên cứu quyển sách cổ về y học, anh phát hiện ra có một loại thảo dược có thể làm thuốc để giải Nhục Chi Độc. Loại thảo dược này nằm trên vùng núi tuyết ở phía Bắc, 20 năm mới xuất hiện một lần, có màu sắc sặc sỡ khi gặp người hữu duyên. Ban đầu Vương Tư Ngôn vốn không tin vào những chuyện này, gì mà vô duyên, hữu duyên, loại thảo dược chỉ 20 năm mới có một lần. Nhưng cho đến khi anh nghe một vài người dân ở gần vùng núi ấy bàn tán trong đợt đi khảo sát, anh mới tin nó là có thật.
Hàn Thảo là một loại cây sinh trưởng vào thời tiết băng giá cực hạn, chỉ có thể dùng sau khi vừa hái khỏi núi tuyết trong vòng nửa tiếng. Nó có màu sắc rất đẹp, toả ra ánh hào quang nếu như gặp người có duyên với nó. Khi ấy thì thời gian giải độc là vô hạn.
Chiêu Thần từ phòng tắm đi ra cắt ngang suy nghĩ của Vương Tư Ngôn. Cô mặc một chiếc váy tay cọc, khoác cái áo len nhỏ ở phía ngoài. Anh nhìn cô đang mặc chiếc váy ngắn còn chưa đến đầu gối, mặt lạnh hỏi.
"Mặc gì vậy?"
Cô chớp mắt nhìn anh rồi nhìn xuống cái váy mà mình đang mặc, ngây ngô trả lời.
"Mặc váy đấy. Nó đẹp mà, phải không?"
Anh lắc đầu, đưa tay lên xoa xoa chóp mũi.
"Ngắn."
Chiêu Thần nhăn mũi đi đến chỗ của anh, còn xoay một vòng để cho anh yên tâm về nó.
"Không ngắn mà. Thời tiết ở đây mát mẻ như vậy, chú phải để tôi tận dụng nó chứ."
Vương Tư Ngôn chẳng thèm đoái hoài gì đến động tác xoay váy đó của cô, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, nói.
"Thay cái khác, hoặc quấn chăn xuống lầu."
Anh nói rồi nhìn đồng hồ trên tay, sau đó liếc cô một cái.
"Em còn 5 phút."
Chiêu Thần nghe xong lập tức cuống cuồng cả lên, hết cách với quyết định nhanh như cắt này của anh. Cô quay đầu chạy đến tủ quần áo lục lọi, vừa tìm vừa nhăn nhó.
"Tôi đi ngay này."
"Chú đợi một lát không được sao?"
Đến cuối cùng, Chiêu Thần vẫn phải chấp nhận đổi phong cách khác chỉ vì một câu nói của Vương Tư Ngôn. Cô thay lại một cái váy dài hơn, chạm đến mắt cá chân, có màu đỏ rượu tuyệt đẹp. Nghe nói hôm nay ở nhà hàng có tốt chức buổi khiêu vũ dành cho khách du lịch đến đây tham quan, nên cô cũng đã suy nghĩ hồi lâu mới chọn nó. Dù sao cũng nên cảm ơn quyết định của Vương Tư Ngôn, để cô chọn lại chiếc váy ưng ý như thế này.
Chiếc váy màu đỏ rượu tôn lên dáng người mảnh khảnh quyến rũ mà trước giờ anh chưa từng nhìn thấy. Nó không có tay, mà ôm sát ngực của Chiêu Thần nên cô mới chọn thêm một chiếc khăn lông trắng làm điểm nhấn. Anh ngồi ở đó nhìn phần váy xẻ tà lên đến tận đùi trên của Chiêu Thần mà đơ mặt.
"Chỉ cho tôi xem nó khác gì so với lúc nãy vậy?"
Cô cười ngọt ngào, cố gắng làm nũng để được anh bỏ qua.
"Nó đẹp hơn đấy. Chú không thấy tôi mặc nó rất thích hợp sao?"
Vương Tư Ngôn ngồi ở đó, mắt nhìn theo khuôn mặt của Chiêu Thần cùng với đường nét ngọc ngà trên cơ thể của cô. Anh hít một hơi, khẽ ho vài tiếng để tự trấn tĩnh mình rồi quay đầu nhìn ra cửa, nói với vẻ bất lực.
"Thật hết cách với em."
...