"Hả?"
Anh ta chợt nhận ra, con tim mình dường như vừa lỗi nhịp, nên thôi không nói đến nữa, xua tay rồi quay lưng đi. Thống nhất sẽ không ở lại viện nghiên cứu, nên buổi chiều vừa xong việc thì Chiêu Thần liền nhờ anh ta đưa cô ra khỏi rừng. Lúc vừa ra khỏi đó, cô đã thấy chiếc xe Maserati màu đen quen thuộc, cùng với dáng vóc của Vương Tư Ngôn. Xem ra lần này, cô có muốn để cả hai người họ không chạm mặt nhau cũng rất khó khăn.
Bước xuống xe, Tiêu Đình cũng đang đứng ở sau lưng Chiêu Thần, cùng lúc nhìn anh quay đầu lại. Hai người đàn ông nhìn nhau, chính giữa là người phụ nữ mà ai cũng phải lòng.
Cô đột nhiên cảm thấy bầu không khí này căng thẳng quá, giống như sắp xảy ra chiến tranh đến nơi vậy. Nở một nụ cười hơi gượng, cô bước về phía Vương Tư Ngôn. Nào ngờ Chiêu Thần còn chưa nói gì, thì không biết Tiêu Đình ở đâu từ sau lưng bước đến, chìa tay ra, nhìn anh rất thân thiện.
"Chào anh. Tôi là Tiêu Đình. Là giáo sư..."
"Tôi không có hứng thú nghe cậu giới thiệu."
Vương Tư Ngôn bất ngờ cắt ngang, lập tức khiến nụ cười trên môi anh trở nên méo mó. Anh ta hơi nhếch môi, tay từ từ hạ xuống rồi nhìn sang Chiêu Thần.
"Người đàn ông có tấm lòng Bồ Tát này của cô, đúng thật là chẳng xem ai ra gì nhỉ?"
Cô đứng ở đó có vẻ khó xử. Một người cao ngạo lại rất hay nói thẳng như Tiêu Đình mà gặp phải Vương Tư Ngôn, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Nhưng không hiểu sao, khi anh ta nói như vậy cô vẫn chưa thấy anh phản ứng gì. Anh nhìn anh ta, đôi mắt màu nâu đen tối lại khiến đôi lông mày rậm kia có phần trở nên rất sắc, rất khó chịu.
Rồi anh bỗng nhiên đưa tay lên, choàng lấy vai của Chiêu Thần rồi kéo cô đứng sát vào người mình, trông rất thân mật và ân cần.
"Tại sao tôi phải nhìn thái độ của người khác? Tôi chỉ quan tâm cô ấy nghĩ gì thôi."
Tiêu Đình cười nhạt, cảm thấy Vương Tư Ngôn cũng không phải là người dễ đối phó. Anh sống cũng đã nhiều năm rồi, không phải chưa từng gặp qua kiểu người như anh ta. Chỉ là trước nay chưa từng tiếp xúc, bây giờ lại gặp đúng người đang muốn cạnh tranh với mình.
Vương Tư Ngôn nhìn Tiêu Đình nhếch môi.
"Nếu có làm cậu thấy mất mặt, thì thật đáng tiếc quá."
Anh nói rồi nắm tay Chiêu Thần dắt cô đi vào xe. Chiếc xe rời đi, để lại Tiêu Đình đứng ở đó, bàn tay siết chặt hình nắm đấm.
Trên đường về khách sạn, thấy Vương Tư Ngôn không nói gì, cô cảm thấy cứ như mình vừa làm chuyện có lỗi vậy. Suy nghĩ mấy lần, cuối cùng vẫn không ngồi yên được mà buộc miệng hỏi anh.
"Anh đang ghen à?"
Anh nhìn sang cô một cái rồi lại nhìn đường ở phía trước, xe đi ngang qua một khu chợ chiều khá đông, nên anh giảm tốc độ lại. Anh hỏi ngược lại cô.
"Anh cần phải ghen với hạng người mặt còn búng ra sữa đó sao?"
Chiêu Thần phì cười, ngồi ngã người ra ghế để thoải mái hơn một chút. Vương Tư Ngôn mới bổ sung thêm.
"Mặt của anh cũng không đến nỗi nào. Vẫn còn búng ra sữa được giống cậu ta đấy."
Câu này của anh càng khiến tâm trạng cô thêm tốt, bật cười đến ôm bụng, nghiêng đầu hỏi.
"Vậy sao? Là sữa gì vậy?"
Anh hơi im lặng một chút, rồi lại nhìn sang Chiêu Thần. Cái nhìn này mê hoặc đến lạ, nhanh chóng khiến cô ngẩn ra vài giây, cho đến khi nghe được câu trả lời.
"Sữa của em."
Không hiểu nghĩ gì trong đầu, mà sau khi nghe xong mặt Chiêu Thần đỏ ửng, không dám hỏi lung tung nữa.
Thời gian công tác ở viện nghiên cứu chỉ còn có hai ngày, vậy mà cô và Tiêu Đình vẫn chưa thể tìm ra được những biện pháp giải độc hiệu quả. Cho đến khi nghe anh ta vô tình nhắc đến một loại cây thảo dược sống trên núi tuyết, hữu duyên vô thực. Chiêu Thần không tin, vì trên đời này làm gì có loại cây như thế, chẳng khác nào giống như bảo cô xuống biển dò kim.
Nhưng đến nước này, anh ta cũng chỉ có thể cho cô biết được bấy nhiêu đó chuyện quan trọng. Ban đầu Tiêu Đình không muốn nói, không phải vì thấy Chiêu Thần vất vả mà không quan tâm. Là vì anh ta không thích Vương Tư Ngôn, không thích anh có được sự quan tâm đặc biệt này từ cô. Hàn Thảo không phải là loại thảo dược dễ sinh trưởng, nếu thật sự hái được nó từ núi tuyết trở về mà không biết cách bảo quản, vậy cũng xem như phí công vô ích.
"Tôi nghĩ cô nên bỏ cuộc đi, vì ngay từ đầu những người trúng phải Nhục Chi Độc đều không sống quá 10 năm."
"Anh ta sống đến bây giờ đã là kì tích lắm rồi."
Chiêu Thần nhìn vẻ mặt bình thản của Tiêu Đình đang ngồi ngay trước mặt, trừng mắt nhìn anh ta. Ánh mắt này của cô khiến Tiêu Đình cảm thấy có chút buồn cười.
"Sao vậy? Định ăn tươi nuốt sống tôi à?"
Anh ta khom người, chống tay xuống mép bàn rồi nhìn thẳng vào mắt của cô. Cô bị ánh nhìn này làm cho xao lãng, lập tức đảo tròng mắt đi nơi khác.
"Sách cổ có ghi chép rằng Hàn Thảo sinh trưởng ở núi tuyết, và nơi đó có tuyết quanh năm. Bây giờ đang là mùa thu, thử hỏi cô một khối tuyết còn không thấy nói gì đến cả núi."
Chiêu Thần nhìn Tiêu Đình, ngắt ngang.
"Nhưng phải có căn cứ thì trong sách mới ghi chép như vậy. Cho dù là khó tìm đến mấy thì tôi cũng phải tìm cho ra."
Anh ta bật cười, tuột xuống khỏi bàn rồi đứng nhìn cô vỗ tay tán thưởng. Hành động kì lạ này khiến cô nhăn mày, không rõ anh ta lại muốn nói gì. Tiêu Đình có thể thấy được, trong mắt Chiêu Thần thì Vương Tư Ngôn là người rất quan trọng. Nhưng cô lại không thấy được, kể từ giây phút cùng cô vượt qua sinh tử cùng con sói trong bìa rừng, cô đối với Tiêu Đình cũng vô cùng quan trọng.
"Đúng là tình yêu cao cả. Nhưng nếu là tôi, tôi nhất định sẽ không để người con gái tôi yêu vì mình mà liều mạng như vậy."
Chiêu Thần không nhìn anh ta mà nhìn vào trong quyển sách, lạnh nhạt nói.
"Chuyện đó tôi không nói với anh ấy, nên không thể tính là anh ấy vô tâm, thiếu trách nhiệm."
Không biết như thế nào, mà Tiêu Đình phải im lặng suy nghĩ một lúc lâu mới lên tiếng nói với cô.
"Cùng lắm thì tôi đi với cô. Dù sao thì tôi cũng rõ về Hàn Thảo hơn, đỡ mất công cô lại hái phải cỏ dại đem về nhà."
...