Tiêu Đình bắt đầu rời khỏi viện nghiên cứu, tay cầm đèn pin để đi tìm Chiêu Thần. Khu rừng này đêm xuống rất lạnh, không những vậy còn có thú dữ, anh ta phải nhanh chóng tìm cô cho bằng được. Lúc đồng hồ trên điện thoại hiển thị 19h00, cũng là lúc khu rừng này bị màn đêm bao phủ. Chiêu Thần cầm điện thoại dò tìm đường đi mà cả người run bần bật, vừa lạnh vừa sợ hãi. Cô tự ôm lấy vai mình, một chút lơ là cũng không dám để lộ trên khuôn mặt, cực kỳ cảnh giác.
Một thứ gì đó xẹt qua, làm bụi cỏ ở trước mặt lung lay, Chiêu Thần sợ đến mức mặt mũi biến sắc mà lùi lại. Môi cô run lên, đưa chiếc điện thoại về phía trước để dò xem đó là thứ gì. Một con sói từ trong bụi rậm bước ra, tuy không quá lớn nhưng trông có vẻ rất dữ tợn. Những lúc như thế này, cô càng phải thật bình tĩnh, vì địa hình nơi này cô vốn dĩ không thông thạo, có chạy cũng không so bì được với vận tốc của nó.
Chiêu Thần lùi lại từng bước, từng bước thật cẩn thận, nhưng chú sói này cứ vậy mà tiến lên. Rồi đột nhiên nó như mất kiên nhẫn, không muốn chơi trò vờn mồi với cô nữa mà bất ngờ tăng tốc phóng đến. Cô hoảng hồn hét toáng lên.
"Á."
Nhưng trong giây phút tưởng chừng như mình bị con sói ấy vồ phải, thì Tiêu Đình xuất hiện. Anh ta cầm một cây củi lớn ném với lực rất mạnh về phía của nó, đứng chắn trước mặt Chiêu Thần. Sói là một loài động vật hiếu chiến, khi có người tấn công khiêu khích, nó đương nhiên muốn đối đầu đến cùng. Cô đứng ở sau lưng anh ta, tay bất giác bấu vào lưng áo đã ướt sũng mồ hôi ấy.
"Sao bây giờ anh mới đến vậy? Tôi... Tôi không tìm được đường ra."
Anh ta nói với vẻ trách móc, nhưng vẫn không quên cảnh giác với con sói ở trước mặt.
"Còn không phải do cô? Đột nhiên cô đi lung tung làm gì, cô nghĩ mình là người ở đây sao?"
"Là do anh đấy. Ai bảo anh lại đi xây viện nghiên cứu ở nơi thế này?"
Hai người cãi nhau qua lại, trong lúc mất cảnh giác để con sói có cơ hội lao tới, mà Tiêu Đình cũng rất nhanh mắt nên đã kịp kéo Chiêu Thần né sang một bên. Anh ta ôm lấy eo cô, kéo một cái khiến cô không trở tay kịp mà ngã cả người vào lòng anh ta, tóc bị thổi bay.
Hơi thở của Tiêu Đình rất nhanh, có lẽ là vì hồi hộp, cũng có lẽ là vì sợ. Anh ta giữ chặt khúc củi cứng trong tay, nhưng nó nhỏ hơn so với lúc trước, nói với Chiêu Thần.
"Cô chạy trước đi."
Cô hoảng hốt bấu vào tay áo của anh ta.
"Anh điên sao? Còn anh ở đây làm gì?"
"Đi hướng ngược lại, cứ như vậy chừng 10 phút nữa thì sẽ trở lại viện nghiên cứu. Ở đây tôi lo được."
Chiêu Thần đánh vào vai Tiêu Đình, cô cũng không muốn anh ta phải mạo hiểm. Dù sao chuyện này cũng là do cô mà ra, nếu có bất trắc gì cũng nên để cô ở đây gánh chịu.
"Lo cái gì? Anh nghĩ nó là con thú cưng nói một hai câu thì nghe lời sao?"
Con sói ấy lại một lần nữa xông đến, nhưng nó đã chuyển mục tiêu sang Tiêu Đình, vì anh ta là người đã cầm cây công kích nó. Con sói ban đầu không có ý định tấn công, bị anh ta doạ cho kinh sợ nên đã quyết định hung dữ hơn lúc trước. Cú vồ này khiến Tiêu Đình ngã ra, cánh tay mặc áo sơ mi bị cào rách rướm máu. Chiêu Thần chạy đến, kéo tay anh ta đứng dậy.
"Chạy đi."
Anh ta bị cô kéo đi, phản ứng không kịp nhưng vẫn cố gượng dậy mà chạy. Hai người cứ như vậy chạy về phía ngược lại, cuối cùng cũng thấy được viện nghiên cứu đang sáng đèn ở trước mắt. Tiêu Đình chạy sau lưng cô, khoảng cách của anh ta rất gần với con sói đang hung hăng đuổi theo. Không do dự gì, anh ta cầm cây củi ném mạnh vào mặt nó, khiến nó bị quật ngã. Thời khắc sinh tử đã qua, lúc vừa đến cửa viện nghiên cứu thì cả hai đã mệt đến mức không nói nổi, thở hồng hộc.
Chiêu Thần quay đầu lại nhìn, thấy mặt của Tiêu Đình tái nhợt, máu trên cánh tay anh ta chảy ròng ròng làm cô phát hoảng.
"Tiêu Đình. Anh bị thương rồi đây này."
Sau khi tắm rửa, Tiêu Đình ngồi bên ghế ở gần cửa ra vào nhìn cánh tay mình bị móng vuốt của con sói cào cấu. Vết thương này không nhẹ, rất sâu, nếu không rửa sạch sẽ rất dễ bị nhiễm trùng. Chiêu Thần mang dụng cụ y tế ra ngồi bên cạnh anh ta, nhìn vết thương đó mà vô cùng áy náy.
"Tôi... Tôi xin lỗi. Là lỗi do tôi."
Anh ta nhìn chằm chằm vào cô, trầm giọng.
"Ừ. Thì là lỗi của cô mà."
Cô nhìn anh ta, có chút ngẩn ra, đã bị thương đến độ này rồi mà vẫn còn miệng lưỡi sắt đá như vậy. Không nói đến chuyện đó nữa, cô cho thuốc sát trùng vào bông gòn rồi từ từ đưa đến gần vết thương, nhắc nhở.
"Sẽ đau đấy."
Tiêu Đình quay mặt nhìn ra ngoài, cộc lốc nói.
"Nhanh đi."
Chiêu Thần hít một hơi rồi ấn xuống, cơn đau như thấu vào xương tủy khiến Tiêu Đình dù đã gồng mình lên vẫn khó tránh khỏi. Anh ta rít một tiếng, cắn chặt răng, đôi lông mày nhíu lại. Vết thương này là vì cứu cô mà ra, cô đương nhiên cũng không muốn anh ta vì cô mà gặp nguy hiểm hay có cơ hội để kể công gì.
"Dù sao cũng cảm ơn anh. Cảm ơn đã cứu tôi."
Tiêu Đình đứng dậy, đi đến rót nước.
"Ừ. Dù sao tôi cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi, thấy chết không cứu."
...