Qua lời kể của thầy Trịnh, Mạc Hàm đã hiểu đại khái được tình hình, nguyên do của sự việc là do Trần Lập Hữu đã hôn một cái lên má Tiểu Mật Phong ngay trước mặt Mạc Tiểu Dương, Mạc Tiểu Dương nổi giận liền xông lên đánh Trần Lập Hữu một trận.
Mạc Hàm nghe xong, lúng túng giải thích: “Các em ấy vẫn còn nhỏ tuổi, ý thức giới tính vẫn còn mơ hồ, chuyện này không thể chỉ trách…”
Thầy Trịnh bình tĩnh lắc đầu: “Tôi không muốn nói đến vấn đề này.”
Mạc Hàm sững sờ: “… Vậy là chuyện gì?”
Thầy Trịnh suy nghĩ mấy giây, sau đó bắt đầu nói: “Có thể cô vẫn chưa rõ lắm về hoàn cảnh gia đình của Trần Lập Hữu, ba mẹ của em ấy đi làm xa, em ấy ở nhà, chủ yếu được ông bà nội nuôi dưỡng. Người già chăm sóc trẻ nhỏ thường có nhiều sơ sót, hồi còn nhỏ Trần Lập Hữu bị sốt cao không được chữa trị kịp thời, đã ảnh hưởng tới trí tuệ, bây giờ nhiều hành động của em ấy không được bình thường như những bạn bè cùng trang lứa, bao gồm cả việc quá thân mật với các bạn nữ trong lớp. Vấn đề này chúng tôi đã liên hệ với phụ huynh của em ấy, đang tìm phương hướng giải quyết.”
Mạc Hàm lẳng lặng nghe, gật nhẹ đầu.
Thầy Trịnh lại nói tiếp: “Gần đây, theo yêu cầu của Bộ Giáo Dục, trường chúng tôi mỗi năm đều cho học sinh học cách phòng tránh bệnh AIDS, cũng không hiểu tại sao lớp chúng tôi lại bị ảnh hưởng. Hai ngày trước tôi nhận được điện thoại của mẹ Trần Lập Hữu, nói là ở trường Trần Lập Hữu bị bạn bè xa lánh cô lập, mọi người ai cũng cười nhạo em ấy nhiễm bệnh AIDS, không ai dám đến gần. Tôi liền gọi mấy em học sinh lên hỏi chuyện, mới biết rằng quả thật có chuyện này, hơn nữa mọi người đều nói chính Mạc Tiểu Dương là người loan tin.”
“…” Mạc Hàm mở to hai mắt, không dám tin nhìn về phía vóc dáng nho nhỏ đang đứng ngoài cửa kia.
Một lúc sau cô mới thu hồi tầm mắt, cảm xúc trong lòng ngổn ngang, nhưng vẫn cố gắng muốn thanh minh giúp Mạc Tiểu Dương: “Thầy Trịnh, thầy chắc chắn lời bọn họ nói là sự thật sao? Mạc Tiểu Dương không phải là đứa trẻ hư hỏng như vậy…”
Thầy Trịnh gật đầu vô cùng quả quyết: “Sau khi về nhà cô có thể hỏi Mạc Tiểu Dương, rồi sẽ rõ ngay thôi.”
“…”
Thầy giáo Trịnh không hề có ý muốn trách móc bất cứ ai, anh ta thở dài, chậm rãi nói: “Đám con nít này quả thực vẫn còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện vẫn chưa biết phân biệt đúng sai, thường chỉ là vô tình mới nói ra những câu khiến người khác tổn thương. Chuyện của Trần Lập Hữu chỉ là một ví dụ, nhà trường chúng tôi đã nắm chắc cơ hội này để giáo dục lại các em, không được nghe theo tin đồn bậy bạ, nếu không có lẽ cả đời này thằng bé sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn.”
Anh ta ngẩng đầu nhìn Mạc Hàm, dùng giọng nói nhờ vả nói: “Tiểu Hàm, sau này nhất định cô phải nói chuyện nghiêm túc với Mạc Tiểu Dương một lần, để em ấy ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.”
Thân làm chị không dạy được em, Mạc Hàm không còn chút mặt mũi nào. Cô thận trong gật đầu, nói: “Tôi hiểu rồi, thầy Trịnh.”
***
Trên đường trở về, từ đầu đến cuối vẻ mặt Mạc Hàm đều rất u ám, áp suất thấp bao phủ toàn thân.
Mạc Tiểu Dương không nói lời nào nắm tay Chu Viễn An, chậm chạp bước theo phía sau, không dám tỏ thái độ gì.
Vừa vào đến cửa nhà, Mạc Hàm liền cởi đôi giày cao gót, túm quần áo của Mạc Tiểu Dương lôi đến góc tường, hung dữ nói: “Đứng im ở đó cho chị! Cấm không được di chuyển.”
Bình thường rất ít khi Mạc Hàm nổi giận với cậu bé, nhưng một khi đã nổi giận thì còn kinh khủng hơn cả cọp cái, lưng Mạc Tiểu Dương dính chặt vào vách tường, cúi đầu không nói, vô cùng sợ sệt.
Mạc Hàm đứng chân trần trên mặt đất, một tay chống hông, một tay chỉ vào đầu Mạc Tiểu Dương, lớn tiếng nói: “Bây giờ em càng ngày càng trở nên cố chấp đúng không, còn học thêm trò đánh bạn, ai dạy em?”
Mạc Tiểu Dương không cam lòng, nhỏ giọng lầm bầm: “Tại vì cậu ấy hôn Tiểu Mật Phong trước…”
“Em ấy hôn Tiểu Mật Phong thì liên quan gì đến em? Thầy giáo sẽ phê bình em ấy, cần em phải ra tay sao?”
Mạc Tiểu Dương vội vàng giải thích: “Cậu ấy bị bệnh AIDS, hôn Tiểu Mật Phong sẽ khiến bạn ấy bị lây bệnh, em phải bảo vệ Tiểu Mật Phong!”
“Em có biết bệnh AIDS là cái gì không?” Mạc Hàm lạnh mắt nhìn cậu bé, xoay người cầm lấy túi xách của cậu từ tay Chu Viễn An, nhanh chóng lấy ra quyển vở cùng cái bút, vỗ mạnh lên người cậu: “Viết ra cho chị nhìn!”
Mạc Tiểu Dương nhặt quyển sổ và cái bút từ dưới đất lên, nhưng mãi vẫn không biết nên viết thế nào.
Cậu bé cắn đầu bút, cuối cùng chậm chạp viết ra ba chữ, rồi đưa cho Mạc Hàm.
Mạc Hàm nhận lấy quyển vở, hừ lạnh một tiếng, cúi đầu xuống nhìn.
Thật bất ngờ khi trên giấy viết ba chữ —— “Ai I Ết.”
Cô giận đến phát cười, nhưng lại không thể cười nổi: “Ngay cả mấy chữ này em cũng viết không đúng, làm sao mà biết đây là cái bệnh gì?”
Mạc Tiểu Dương hơi chột dạ, lắp ba lắp bắp nói: “Dù sao… Bị nước miếng của Trần Lập Hữu dính phải thì cũng sẽ bị thành giống cậu ấy, ngu si đần độn.”
Mạc Hàm trợn mắt lên nhìn cậu bé: “Ai dạy em? Bác sĩ nói như vậy sao?”
“Em… Em nghe thấy mấy anh lớp bốn nói vậy.”
“Nói bậy nói bạ!” Mạc Hàm giận không thể kìm được nữa: “Thật sai lầm khi đã có lúc chị nghĩ em là đứa trẻ hiểu chuyện, đúng là bị mù rồi!”
Mạc Tiểu Dương cắn môi, khó chịu ấm ức.
“Tối nay em không được phép ăn cơm tối, ngồi đây suy nghĩ lại thật cẩn thận cho chị!” Cuối cùng Mạc Hàm tuyên bố, không chút lưu tình: “Nghĩ không ra thì từ giờ khỏi ăn cơm luôn!”
Lúc Mạc Hàm đã hạ quyết tâm thì tuyệt đối sẽ không nương tay, nói không cho Mạc Tiểu Dương ăn cơm là thực sự không cho, nhất định phạt cậu đứng trong góc đến mười giờ tối.
Ngược lại Mạc Tiểu Dương cũng vô cùng kiên cường, một giọt nước mắt cũng không chảy, cũng không hề mở miệng xin tha thứ.
Đến thời gian đi ngủ, cậu bé lại nổi lên tính ương bướng của trẻ con, ôm gối của mình đi tìm Chu Viễn An, không muốn ngủ chung với Mạc Hàm nữa.
Hành động này không khác nào đổ thêm dầu vào lửa, Mạc Hàm một cước đá văng cửa phòng Chu Viễn An, xông thẳng tới trước mặt của Mạc Tiểu Dương, không đợi cậu bé kịp phản ứng đã kéo cậu lôi ra ngoài.
Mạc Tiểu Dương liều mạng giãy giụa, Mạc Hàm nổi điên lên tát cho cậu bé một cái, lúc này cậu mới yên tĩnh trở lại.
Hai người vừa kéo vừa đẩy ra khỏi phòng của Chu Viễn An, bước vào căn phòng đối diện, Mạc Hàm đóng cửa “Bành” một tiếng chói tai, khiến mặt đất cũng rung động theo.
Chu Viễn An đứng một bên nhìn thấy vậy liền không ngừng cau mày, nhưng khi Mạc Hàm đang nổi cơn điên thì có nói cái gì cũng sẽ không lọt, căn bản anh không thể nào xen vào được.
Mạc Hàm vứt Mạc Tiểu Dương lên trên giường, to tiếng nói: “Em biết điều thì ngoan ngoãn cho chị, không cho phép đi đâu hết! Chị không tin là không trị được em!”
Hai mắt Mạc Tiểu Dương dần dần đỏ ửng, cậu quay lưng đi không thèm để ý đến Mạc Hàm.
Mạc Hàm nhìn chằm chằm vào cậu bé, chợt thấy miệng đắng lưỡi khô, đành phải bước ra phòng khách rót một cốc nước, uống vào để hạ hoả.
Sau khi uống nước, cô lại ra ngoài lan can hóng gió đêm một lúc lâu.
Cô ngẩn người nhìn về phía chân trời mờ ảo, suy nghĩ trong đầu giống như cả bầu trời sao kia, hỗn độn rối rắm.
Nếu như sao băng thật sự có thể thực hiện điều ước, thì đáng lẽ ra trên thế gian này sẽ phải không còn những vui buồn tan hợp mới đúng chứ?
Lúc quay trở vào, đẩy cửa ra, cô thấy Mạc Tiểu Dương đang ngồi nghiêm chỉnh trên giường, cầm điện thoại của cô trong tay, không biết là gọi điện cho ai.
Mạc Hàm bước nhanh tới phía sau lưng cậu, đoạt lấy điện thoại.
Điện thoại vẫn chưa kết nối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy tên người được lưu trong danh bạ —— “Dương Linh.”
Vừa nhìn thấy hai chữ kia, ngọn lửa vất vả lắm mới dịu lại được trong lòng Mạc Hàm lại bùng lên trong nháy mắt, cô lạnh mặt hỏi: “Em gọi điện thoại cho bà ta làm gì?”
Mạc Tiểu Dương ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt thoáng chút bối rối, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Mạc Hàm quát lên: “Chị hỏi em có nghe thấy không?”
Mạc Tiểu Dương mím môi, rầu rĩ nói ra ba chữ: “Em nhớ mẹ.”
Mạc Hàm khinh thường: “Em nghĩ rằng bà ta vẫn còn là mẹ em sao? Bà ta sẽ quan tâm tới sống chết của em sao?”
Mạc Tiểu Dương gắt gao cắn môi dưới, hai nắm tay nhỏ nắm chặt đến mức khớp xương trắng bệch.
Mạc Hàm cầm điện thoại lên xem, ngay lập tức xoá luôn cái tên “Dương Linh” ra khỏi danh bạ, phải ngăn ngừa hậu hoạ: “Từ nay về sau chị cấm em lén lút gọi điện thoại cho bà ta, để chị phát hiện lần nào sẽ mắng em lần đó.”
“Vậy xung quanh em còn ai?” Không biết đã bị điều gì kích thích, Mạc Tiểu Dương đột nhiên bùng nổ, như một con mèo nhỏ xù lông rống to với cô: “Chị không nhận bà ấy làm mẹ thì chị vẫn còn ba chị! Còn em? Em không có một ai cả!”
Mạc Hàm sửng sốt, không dám tin vào những lời mình vừa nghe được.
Cô bước tới trước mặt Mạc Tiểu Dương, hai mắt mở to, hỏi: “Mạc Tiểu Dương, ý của em là gì? Thế nào gọi là ‘ba chị’?”
Mạc Tiểu Dương nói: “Ba chị chính là ba chị!”
Mạc Hàm giận quá hoá cười: “Được được, rất tốt, Mạc Hạo đã nuôi em lớn đến ngần này, vậy mà bây giờ em lại không nhận ông ấy đúng không?”
“Là do ông ấy không nhận em trước!” Mạc Tiểu Dương gào lên: “Dù sao em cũng không phải do ông ấy sinh ra, không muốn nhận nữa là bỏ rơi luôn.”
Lại một lần nữa trong tối nay bị Mạc Tiểu Dương khiêu chiến đến giới hạn cuối cùng của mình, Mạc Hàm giận đến á khẩu.
Cô không ngừng lắc đầu, tự nói với bản thân: “Em là một con sói mắt trắng, đúng là một con sói mắt trắng, chị vẫn còn đang muốn sau này em sẽ đối tốt với chị đây, thật đúng là người ngốc nằm mơ, bây giờ cũng muốn bỏ rơi em rồi.”
“Được thôi! Rời khỏi chị cũng không phải là em không thể sống được!” Mạc Tiểu Dương vẫn mạnh miệng: “Ba mẹ em không muốn em, chị cũng không phải là chị ruột của em, còn lo cho em làm gì!”
Mạc Hàm hít sâu một hơi, ánh mắt cứng đờ nhìn chằm chằm vào cậu: “Em nói cái gì? Em nhắc lại một lần nữa cho chị!”
Mạc Tiểu Dương dùng hết sức bình sinh rống to: “Em nói là em không cần chị phải lo cho em nữa ——!”
Mạc Hàm gật đầu một cái, cơn giận lên cao đến đỉnh điểm, cô chỉ tay ra hướng cửa phòng, đầu ngón tay không ngừng run rẩy: “Em đi ngay cho chị, sau này không cho bước chân vào cửa nhà này nữa! Bà đây không thèm nuôi em!”
Mạc Tiểu Dương bình tĩnh nhìn cô, khẽ nhếch môi, không cử động.
Mạc Hàm nói: “Ngây ngẩn cái gì? Cút đi!”
Mạc Tiểu Dương quật cường hít hít nước mũi, mấy giây sau mới nhảy từ trên giường xuống, giày cũng chẳng buồn đi cứ thế bỏ ra ngoài.
***
Động tĩnh cách vách lớn đến như vậy, Chu Viễn An không thể không nghe thấy.
Mạc Tiểu Dương bỏ nhà ra đi.
Dường như tất cả trẻ con trong thời kỳ phản nghịch đều trải qua chuyện này, nhưng mà lại xảy ra quá sớm với Mạc Tiểu Dương.
Nửa tiếng trước, Chu Viễn An thay quần áo muốn ra ngoài tìm Mạc Tiểu Dương, nhưng còn chưa bước chân ra khỏi phòng đã bị Mạc Hàm ngăn lại.
Bây giờ, người con gái này ngang nhiên chiếm giường của anh, nằm ì ở phía trên không chịu đi, lại còn rất thoải mái mà ngủ.
Chu Viễn An nhìn cô một hồi, thấy cô không có động tĩnh gì, liền bước mấy bước ra phía cửa, nhẹ nhàng sờ vào tay nắm.
Mạc Hàm mở một con mắt ra, lạnh lùng hỏi: “Đi đâu đó?”
“…” Chu Viễn An từ từ thu tay về.
Anh xoay người, nhìn Mạc Hàm mấy giây, vẫn quyết định thử khuyên cô một lần: “Bây giờ là mười một giờ.”
Mạc Hàm nhàn nhạt nói: “Ừ.”
“Mạc Tiểu Dương đang ở bên ngoài một mình.”
“Ừ.”
“Nếu như gặp phải kẻ xấu…”
Mạc Hàm vẫn không hề lay chuyển: “Vậy thì để cho kẻ xấu bắt nó luôn đi.”
Chu Viễn An: “…”
Anh không biết phải biểu đạt ý của mình ra sao, vì thế đành uyển chuyển nói: “Em ấy vẫn chỉ là một đứa con nít, nhưng cậu thì không phải.”
Mạc Hàm không muốn nghe anh nói đạo lý, cô vẫn không biết xấu hổ: “Tôi ư? Tại sao tôi lại không phải chứ? Ngay cả quần lót của tôi cũng đều in hình hoạt hình nha.”
Chu Viễn An: “…”
Cách này không được, anh đổi sang một phương án khác: “Nếu như cậu không muốn thì cứ ở nhà chờ, tôi đi tìm em ấy giúp cậu.”
“Không, cậu đừng có nhúng tay vào chuyện này.” Mạc Hàm ngáp một cái, bước xuống giường, xỏ dép đi ra ngoài.
Chu Viễn An đi theo sau lưng cô, nghĩ là cuối cùng cô đã bị mình tác động, nhưng hoá ra cô chỉ đi tới tủ lạnh phía trước, cầm lấy mấy lon bia, rồi lại lượn trở về phòng khách.
Hai người ngồi xuống bàn ăn, Mạc Hàm nói: “Em gái An, uống bia với tôi.”
Chu Viễn An lắc đầu: “Tôi không biết uống.”
Mạc Hàm ra lệnh: “Uống!”
“…”
Anh chần chừ trong chốc lát, rồi thuận tay cầm một lon bia trên bàn, nhấp thử một ngụm.
Thế nhưng anh vẫn nhớ kéo nắp lon, Mạc Hàm còn định lừa anh chuyện này chờ cho anh nhầm lẫn.
Đúng thật là ngu ngốc mà.
Trong bụng Mạc Hàm chứa đầy một bụng nước đắng ngắt, đã kìm nén quá lâu rồi.
Một tháng? Hai tháng? Nửa năm? Không thể đếm hết được.
Thời điểm nỗi buồn không có chỗ phát tiết, chỉ có thể mượn rượu giải sầu.
Trước kia cô rất thích khóc, hồi mới quen Lý Việt Hải, mỗi khi gặp phải những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể khiến mình phải khóc, trong túi của Lý Việt Hải luôn nhét căng phồng đủ loại khăn giấy cho cô.
Sau đó Lý Việt Hải dạy cô rất nhiều việc liên quan đến thế giới của hắn, mặc dù đều là những việc không đàng hoàng tử tế, nhưng vẫn rất có tác dụng.
Mạc Hàm trở nên kiên cường hơn, cũng không còn hay khóc nữa.
Từ đó khăn giấy của Lý Việt Hải liền thuộc về những cô gái khác.
***
Tửu lượng của Mạc Hàm thực ra cũng không tốt lắm, sau khi uống hai lon ánh mắt đã bắt đầu mơ màng, không còn quản được miệng của mình nữa.
Cô cầm lấy những ngón tay đẹp đẽ của Chu Viễn An, sờ từng ngón một như đang sờ một thứ bảo bối quý giá, sau đó mới nhẹ nhàng mở miệng: “Dương Linh là người đàn bà sinh ra tôi và Mạc Tiểu Dương, tạm thời có thể gọi là mẹ của chúng tôi.”
“Bà ấy không đi học, nhưng vẻ ngoài rất đẹp, là tình nhân trong mộng của rất nhiều đàn ông. Khi đó ba tôi cũng len lén thích bà ấy, nhưng bà ấy vốn không coi trọng ba tôi.” Mạc Hàm uống thêm một hớp, nói tiếp: “Sau đó bà ấy gặp phải rắc rối, nợ người khác rất nhiều tiền, là do ba tôi trả nợ giúp. Có lẽ bởi vì chuyện này mà bà ấy mới chịu lấy ba tôi chăng? Đến cuối cùng hai người cũng không có giấy đăng ký kết hôn đàng hoàng.”
“Sau khi tôi ra đời không lâu, bà ấy lại không chịu được cô đơn, ba tôi cảm thấy mình không xứng với bà ấy, cho nên chuyện gì cũng nghe theo bà, ngay cả bị đội nón xanh cũng nhịn. Rồi sau đó thì sao? Ha ha, bà ấy bỏ lại tôi và ba tôi, vui vẻ sung sướng ngồi lên xe của người có tiền bỏ đi.”
Chu Viễn An lấy lon bia từ trong tay cô, nhẹ giọng nói: “Đừng uống nữa.”
Mạc Hàm bất mãn quệt miệng, đoạt lại, rồi ngửa cổ lên uống ừng ực.
Khi lon bia bị uống thấy đáy, cô lau miệng qua loa, lại nói: “Người đàn bà đó biến mất mười năm, mãi cho đến khi tôi mười hai tuổi lại đột nhiên quay trở lại tìm chúng tôi, còn ôm theo một đứa con trai của bà ta với người khác, ngay cả chính bà ta cũng không biết là con của ai.”
“Bà ta nói bà ta bị bệnh, lúc phát hiện ra đã quá muộn, bé trai sơ sinh kia bú sữa của bà ta nên cũng bị lây bệnh.” Nói đến đây, Mạc Hàm vùi đầu vào mu bàn tay của Chu Viễn An, giọng nói của cô trở nên run rẩy, dường như là đang khóc: “Mạc Tiểu Dương đáng thương, tại sao từ khi sinh ra đã phải chịu như vậy…”
“Bà ta nói bà ta không nuôi nổi em ấy, nhờ ba tôi giúp đỡ, nếu như ông ấy không chịu giúp thì bà ta cũng chỉ có thể vứt Mạc Tiểu Dương xuống ruộng cho chết rét. Ngay từ lúc mới đầu tôi đã biết đây là một sai lầm, dùng đủ mọi cách để ngăn cản ba tôi, nhưng vô ích. Cuối cùng Mạc Tiểu Dương vẫn trở thành một thành viên trong nhà chúng tôi.”
Mạc Hàm ợ một cái, vẫn thấy chưa đủ, tay lại mò mẫm tìm bia ở trên bàn.
Chu Viễn An đem tất cả bia còn dư lại đẩy hết ra phía xa, cô tìm nửa ngày không thấy, cuối cùng cũng buông tha.
“Mấy tháng trước ba tôi tái hôn với một người đàn bà, bà mẹ kế đó ngay đến tôi cũng không bỏ qua, chứ đừng nói đến Mạc Tiểu Dương. Sau khi bọn họ kết hôn không được bao lâu, mẹ kế không cho phép ba tôi bỏ tiền ra nuôi Mạc Tiểu Dương nữa, bắt ông ấy phải đuổi Mạc Tiểu Dương ra khỏi nhà, ba tôi cái người không có tiền đồ đó vậy mà lại đồng ý.”
“Lúc nãy cãi nhau với Mạc Tiểu Dương, tôi tức giận tưởng như muốn khóc oà lên, cậu thử nói xem nếu sau này em ấy biết sự thật thì sẽ phản ứng thế nào? Cuối cùng thì tôi nên nói với em ấy như thế nào đây?” Mạc Hàm nói xong câu cuối cùng, giọng nói càng ngày càng nhỏ, dường như hoà vào bóng đêm yên tĩnh: “Chu Viễn An, cậu bảo tôi nên làm gì…”
“Chu Viễn An…”
“…”
“Chu Viễn An…”
“Tôi ở đây.”
Mạc Hàm mơ mơ màng màng nói: “Cậu nhanh lên, mau mau giúp tôi tìm em ấy trở về…”