Trong trí nhớ thời thơ bé của Mạc Hàm, có một quả phụ họ Phong sống cùng thôn với cô, ngày nào trên đường đi học Mạc Hàm cũng thấy bà ấy ngồi ở giữa đường, kêu trời trách đất, gặp ai đi qua là xông đến vừa đánh vừa chửi.
Mọi người trong làng nói là chồng bà ấy đã chết nên tinh thần bà ấy trở nên không bình thường, mỗi lần nhắc đến bà ấy thì mọi người đều vừa thương hại lại vừa ghét bỏ. Dần dà cái nhìn của Mạc Hàm cũng thay đổi giống với đa số mọi người, mỗi lần nhìn thấy bà quả phụ họ Phong đó thì đều đi đường vòng thật xa.
Từ trước đến giờ, chưa bao giờ cô nghĩ là sẽ có một ngày mình cũng sẽ trở thành cái dáng vẻ điên điên khùng khùng như vậy.
Sau khi cảnh sát nhận được điện thoại thì nhanh chóng chạy đến hiện trường, khống chế được Mạc Hàm đang trong cơn suy sụp.
Hai cảnh sát đè hai bả vai cô lại, cưỡng chế dẫn cô đi. Mạc Hàm không ngừng giãy giụa, vừa chửi bậy vừa rơi lệ, giống như một con dã thú đang nổi điên, hung ác dữ tợn.
“Các người đều là lũ đầu heo! Tại sao lại bắt tôi? Tôi đã làm sai cái gì?! Muốn bắt thì phải bắt con tiện nhân Lâm Đoá Nhi kia mới đúng!”
“Thả tôi ra! Các người thả tôi ra!”
“Nhất định là các người đã nhận tiền của cô ta! Tôi phải kiện các người! Tôi phải vạch trần lũ người bất lương ngu đần như các người!”
Cô chửi ầm lên suốt cả quãng đường bị áp giải ra xe cảnh sát, người đi đường đều quay lại nhìn cô như đang nhìn một con quái vật, dù đi qua cả chục mét thì vẫn cố ngoái đầu lại nhìn.
Mạc Hàm không buồn để ý đến ánh mắt của người khác.
Khi con người ta bị dồn đến bước đường cùng thì mới có thể hiểu được cái cảm giác ấy, người khác cười ta quá cuồng si, ta lại cười người khác nhìn không thấu.
Mấy cảnh sát đều đã quen nhìn cái tình cảnh trước mắt này, vẫn công chính nghiêm minh như cũ, không hề bị lay động.
Hai tay Mạc Hàm bị còng lại bằng chiếc còng tay lạnh ngắt, hai cảnh sát ngồi hai bên kẹp chặt cô ở giữa, dù có mọc cánh cũng không thể thoát nổi.
Sau khi phản kháng mệt mỏi, cô dần dần an tĩnh lại, nước mắt mặn chát chảy dọc theo khoé mắt, thấm ướt cả khuôn mặt.
“Các người phạt tiền tôi đi, phạt bao nhiêu cũng được, chỉ van xin các người đừng bắt giam tôi, em trai tôi vẫn còn đang chờ tôi ở bệnh viện, em ấy bị bệnh, không thể không có tôi…”
Cô túm chặt lấy cánh tay của một người cảnh sát, càng khóc càng to: “Van xin anh thả tôi ra, tôi xin thề là sẽ không gây chuyện nữa, làm ơn hãy cho tôi thêm một cơ hội.”
Nếu như bình thường, gặp phải nghi phạm chống đối như vậy thì cảnh sát đã sớm dùng vũ lực rồi. Nhưng đối phương bây giờ lại là một cô gái trẻ đẹp, tay chân gầy nhom nhìn qua có vẻ như trói gà không chặt, lại còn vừa khóc vừa gào thê thảm như vậy, cuối cùng chẳng ai có thể xuống tay.
Một người cảnh sát hù doạ cô: “Muốn nói gì thì về đồn nói sau, cô còn khóc lóc ầm ĩ nữa thì sẽ nhốt cô mười lăm ngày!”
Phương pháp uy hiếp này quả thực rất hữu hiệu, mặc dù Mạc Hàm vẫn không kìm được tiếng nức nở, nhưng âm lượng cũng đã giảm đi rất nhiều.
Mười phút sau xe cảnh sát dừng ở trước cửa đồn công an, lúc xuống xe Mạc Hàm hơi lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống. Có thứ gì đó rơi ra khỏi túi của cô, nằm trên mặt đất.
Cô định thần lại, nhìn kỹ thì hoá ra là chiếc bùa hộ mạng mà Chu Viễn An đã xin cho cô, nó rơi đúng vào miệng cống nước, gần như sắp sửa rơi xuống đến nơi.
Cô vội vàng cúi người xuống nhặt, nhưng chiếc bùa lại đi trước cô một bước, hoàn toàn rơi xuống lỗ cống, thoắt cái đã biến mất tăm.
Tay Mạc Hàm treo giữa không trung, từ ánh mắt cho đến vẻ mặt đều như chìm vào đống tro tàn.
Chỉ trong một buổi tối thôi mà bao nhiêu đả kích cùng ùn ùn kéo đến, cô gần như chết lặng, tê liệt đứng tại chỗ nhìn vào miệng cống đen xì, mãi vẫn không có phản ứng.
Cuối cùng cảnh sát phải dùng sức đẩy cô một cái, mắng: “Ngẩn người cái gì, đi mau!”
***
Đây là lần thứ sáu trong tháng này Chu Viễn An xin nghỉ nhưng bị tổ trưởng đuổi về.
Công việc này của bọn họ thường xuyên phải thay đổi, hầu như không hề có ngày nghỉ, thậm chí cả hai ngày cuối tuần cũng vẫn bị bóc lột.
Chu Viễn An vừa vào tổ thì phải tiếp nhận một hạng mục lớn, ngày nào cũng phải tăng ca để vẽ bản thiết kế, buổi tối thì phải đi tiếp rượu khách hàng, việc ăn ngủ mỗi ngày đều phải tranh thủ từng tí một.
“Khách hàng là thượng đế” – những lời này cũng chưa hẳn là đúng, phải nói khách hàng là những người mà thượng đế phái tới để hành hạ mấy người kiến trúc sư bọn họ mới chính xác.
Những bản vẽ của Chu Viễn An hầu như vẫn mang đậm phong cách trưng bày, rất khó để có thể tìm được tiếng nói chung với khách hàng. Có khách hàng khó tính, toàn bộ ý tưởng đều dựa vào tâm tình, yêu cầu mỗi ngày đổi một người, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Nhưng tất cả những gì bỏ ra thì đều được hồi báo xứng đáng, trong viện khoa học kỹ thuật, chỉ cần là một kiến trúc sư tài năng thì tiền lương mỗi năm ít nhất cũng phải từ ba trăm nghìn trở lên. Trong hoàn cảnh công việc áp lực cường độ cao như vậy, bất kể người mới hay người cũ thì cũng đều không dám lơ là chút nào.
Tổ của Chu Viễn An đều là những người tuổi còn trẻ, lai lịch còn thấp, có người vừa mới tốt nghiệp nhưng do thường xuyên phải thức khuya nên tóc rụng rất nhiều, rất là lo lắng.
Mỗi tổ đều được phân công công việc rõ ràng, Chu Viễn An vừa đến đã bị giao cho trọng trách nặng nề. Vì ngoại hình của anh nổi bật, nên anh luôn phải chịu trách nhiệm diễn thuyết hàng tuần, cũng là phần quan trọng nhất.
Tháng này công việc bận rộn, từ lúc Chu Viễn An vào tổ đến nay chưa từng thấy ai xin nghỉ. Sau khi Mạc Hàm xảy ra chuyện, anh chạy đi xin nghỉ mấy lần thì bị tổ trưởng phê bình gay gắt.
Dù sao đây cũng là công việc liên quan đến cả tập thể, là trách nhiệm cá nhân và cũng là danh dự của tổ, chỉ cần thiếu một thành viên thì guồng máy sẽ không thể vận hành. Chu Viễn An không muốn kéo chân những người khác, cuối cùng đành phải gạt bỏ mọi tạp niệm, toàn tâm toàn ý tập trung vào công tác.
Không hiểu sao mấy lần xin nghỉ lại bị truyền đến tai ba Chu, ông liền gọi điện thoại đến hung hăng giáo huấn Chu Viễn An.
Sau khi ba Chu nói cho một trận thì lại đến phiên mẹ Cảnh nghe điện thoại, bà tận tình khuyên bảo: “Con trai à, đàn ông phải lấy sự nghiệp làm trọng. Con có biết phải khó khăn thế nào mới lấy được cơ hội thực tiễn như thế này không? Cả ngành kiến trúc chỉ có mình con đủ tư cách. Bao nhiêu sinh viên ưu tú cố ý đến tặng quà giáo sư Lâm nhưng ông ấy cũng mặc kệ, chỉ muốn bồi đắp mình con, thế thôi đã thấy là ông ấy coi trọng con đến mức nào, con đừng nên làm ba mẹ và giáo sư thất vọng.”
Chu Viễn An uể oải đáp lại một tiếng: “Mẹ, con biết rồi.”
Mẹ Cảnh nói tiếp: “Thế nên đừng xin nghỉ nữa, xin nhiều quá sẽ ảnh hưởng không tốt, hơn nữa lại khiến mọi người hoài nghi về năng lực của con.”
“Vâng.”
“Mẹ và ba con cũng nhiều tuổi rồi, sau này cố gắng nghe lời, đừng để ba mẹ phải bận tâm vì con nữa.”
“Dạ…”
Sau khi kết thúc cuộc đối thoại mệt mỏi, Chu Viễn An lại theo thói quen gọi cho Mạc Hàm, không ngoài ý muốn vẫn chỉ nghe được thông báo tắt máy lạnh như băng.
Anh khẽ thở dài, cất điện thoại đi, quay trở về phòng làm việc tiếp tục xử lý những công việc còn dang dở.
Ở thành phố này mùa hè khô ráo lạ thường, nửa đêm lúc Chu Viễn An tỉnh dậy uống nước thì bất ngờ thấy cửa sổ nhà trọ mở toang.
Anh đi đến bên cửa, gió lớn thổi vù vù, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình anh đang mặc cũng bị thổi phồng lên. Ngay sau đó anh nhìn thấy tổ trưởng đang đứng ở bên ngoài hành lang, lẳng lặng nhìn ánh trăng soi bóng trên mặt sông, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Trong bóng tối có một đốm lửa đỏ như ẩn như hiện, tầm mắt Chu Viễn An nhanh chóng lướt qua mép của tổ trưởng, nhận ra đó là nhãn hiệu mà Mạc Hàm hay hút.
Anh đi đến sau lưng tổ trưởng gọi một tiếng: “Vẫn chưa ngủ sao?”
Tổ trưởng quay đầu lại liếc anh, không hề tỏ ra ngạc nhiên: “Quá áp lực, mất ngủ.”
Sau khi hút xong điếu thuốc, anh ta ném tàn thuốc vào gạt tàn, mở miệng mắng: “Làm nghề này đúng là quá mệt mỏi, mẹ nó, tổn thọ mười năm là ít.”
Chu Viễn An không hùa theo, tổ trưởng liền đốt thêm điếu thuốc thứ hai, hỏi anh: “Có muốn hút không?”
Chu Viễn An lắc đầu, từ chối: “Tôi không hút thuốc lá.”
“Ha.” Tổ trường coi thường: “Trong tổ cũng có mấy người lúc mới vào đều nói không hút thuốc, bây giờ cả đám tên nào cũng phải đốt ít nhất hai bao một ngày.”
“…”
Tổ trưởng vỗ vỗ bả vai anh: “Tôi thấy dạo gần đây cậu luôn u sầu không vui, giống y như Lâm muội muội (*) vậy. Thứ này rất có tác dụng trong việc giảm bớt áp lực, có muốn thử một lần không?”
(*) Lâm muội muội: Lâm Đại Ngọc – 林黛玉: nhân vật trong phim Hồng Lâu Mộng. Là một nhân vật lúc nào cũng u sầu.
Chu Viễn An nhếch môi, cúi đầu như suy ngẫm gì đó, mấy giây sau giơ tay nhận lấy điếu thuốc.
Lần đầu tiên thường rất khó khăn trong việc điều hoà hơi thở, thế nhưng anh không hề bị sặc, hút vào thở ra rất có quy luật, mùi vị không tốt lắm nhưng cũng không coi là tệ.
Chu Viễn An đứng trong gió, vạt áo sơ mi trắng bay bay.
Khi đàn ông hút thuốc thường mang theo cảm giác trầm ổn, tang thương giữa những thăng trầm của cuộc đời, nhìn qua thì có vẻ như không hề có chút liên hệ nào với Chu Viễn An. Giờ phút này, khi điếu thuốc đang kẹp giữa những ngón tay mảnh khảnh của anh thì lại cảm thấy vô cùng tự nhiên, giống như một thứ đồ trang sức vô hình.
Làn khói trong miệng anh dường như vô sắc vô vị, lan toả khắp nơi.
Như là làn khói xanh bốc lên từ ngôi đền sâu trong núi, cũng như là màn sương sớm vương vất trên bờ vai của con người cô độc lẻ loi cách xa hàng nghìn dặm.
Mọi người thường nói chuyện cũ như mây khói, nhưng nào có dễ dàng như vậy.
Trong bóng đêm mờ mịt, điếu thuốc kia dần dần cháy hết, chỉ khiến đêm dài đằng đẵng càng thêm cô đơn.
Sau khi anh hút xong, tổ trưởng nghiêng đầu hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
Chu Viễn An nhàn nhạt nói: “Tạm được.”
Tổ trưởng cười cười.
Một lát sau, tổ trưởng nói: “Tôi thấy dạo gần đây khi vẽ bản thiết kế cậu luôn để xảy ra những lỗi nhỏ nhặt, không giống với tác phong bình thường của cậu… Không phải tại vì tôi không cho cậu nghỉ đó chứ?”
Chu Viễn An mấp máy môi, muốn nói lại thôi.
Tổ trưởng hỏi: “Có chuyện gì mà gấp như vậy?”
Chu Viễn An không trả lời.
“Nhớ bạn gái sao?” Tổ trưởng không hổ danh là người từng trải, đoán một phát trúng ngay.
Chu Viễn An ngậm miệng, coi như là ngầm thừa nhận.
Tổ trưởng im lặng quan sát một hồi, cảm thấy mình đoán không sai.
Anh ta bèn an ủi: “Cũng chỉ hai tháng thôi mà, cố nhịn một chút, rồi sẽ qua thôi. Nếu như không thể nhịn được thì có thể gọi điện thoại.”
Chu Viễn An cất giọng đều đều: “Gần đây cô ấy tương đối khó khăn, tôi muốn trở về giúp đỡ. Điện thoại thì không gọi được, không biết có phải là hờn dỗi hay không.”
Rất nhiều thời điểm, một lời thăm hỏi từ xa không thể nào thay thế một cái ôm, chỉ có sự tiếp xúc gần gũi mới có thể xoá bỏ đi khoảng cách.
Đối với chuyện này tổ trưởng lại nghĩ đơn giản: “Không phải lo lắng nhiều, thật ra thì phụ nữ kiên cường hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta.”
Anh ta bắt đầu trải lòng, nhớ lại hoàn cảnh của mình: “Hồi học đại học tôi cũng có một người bạn gái, là mối tình đầu của tôi, khi đó vì cô ấy mà tôi đã bỏ qua rất nhiều thứ: hội sinh viên, hội nghiên cứu, cơ hội thực tập ở công ty 4A… Nhiều vô cùng đếm không xuể.”
“Cô ấy thường xuyên đem chuyện chia tay của cô ấy và bạn trai cũ ra doạ tôi, nói là hắn ta quá coi trọng sự nghiệp, đối xử với cô ấy lúc lạnh lúc nóng, cuối cùng dẫn đến chia tay. Cho nên khi làm bất cứ chuyện gì tôi cũng đều đặt cô ấy lên vị trí đầu tiên, tôi rất sợ rằng người yếu ớt nhạy cảm như cô ấy sẽ nói lời chia tay với tôi. Tôi một mực yêu đương cố chấp như vậy, cuối cùng thì kết quả thế nào?”
Tổ trưởng chậm rãi nhả khói, nói tiếp: “Sau khi chúng tôi tốt nghiệp hai năm, bạn trai cũ của cô ấy đi du học mấy năm trở về nước, khi đó hắn ta đã là một người đi xe ô tô tiền lương cao, hai người bọn họ liền cứ thế mà quay lại.”
“Cậu biết cô ấy lấy lý do gì để chia tay với tôi không?” Cho đến bây giờ khi nhớ lại, tổ trưởng vẫn cảm thấy nực cười: “Nói là vì tôi quá nghe lời cô ấy, gọi đến là đến bảo đi là đi, giống như một con chó con vậy, cô ấy chỉ thích những người đàn ông có hoài bão, có chủ kiến của riêng mình.”
Tổ trưởng bất đắc dĩ giang tay ra: “Tôi còn có thể thế nào? Càng nói thì chỉ càng làm tổn thương lòng tự ái, cuối cùng đành để mặc cô ấy ra đi.”
Chu Viễn An im lặng lắng nghe, không thể hiện bất kỳ thái độ gì.
Tổ trưởng sâu xa vỗ bả vai anh: “Cho nên người anh em à, bây giờ bản lĩnh trước tiên của cậu không phải là đi dỗ ngon dỗ ngọt phụ nữ, mà hãy kiếm về cho cô ấy nhiều tiền một chút, đó mới là kế hoạch lâu dài.”
Anh ta hút hết điếu thuốc, vươn vai, rồi xoay người đi vào trong nhà: “Không phải tôi là người vô tình, nhưng mỗi người đều có chí hướng riêng của mình, nếu như cậu khăng khăng muốn đi thì tôi cũng không thể cản được, tất cả đều do sự lựa chọn của cậu mà thôi.”
Chu Viễn An đứng nguyên tại chỗ, bao nhiêu nhung nhớ trong lòng trở nên nghẹn cứng, tắc lại trong cổ họng.
***
Mặc dù dao gọt hoa quả đã được mọi người kịp thời đoạt lấy, không thể đâm bị thương Lâm Đoá Nhi, nhưng Mạc Hàm vẫn đấm cô ta hai phát, vì thế liền bị ném vào trại tạm giam, nhốt tám ngày.
Lần này chẳng còn ai có thể dùng quan hệ để cứu cô ra, vì thế cô chỉ có thể dùng ý chí của mình để vượt qua từng giây từng phút.
Đồ ăn bên trong trại tạm giam vẫn luôn như vậy bất kể xuân hạ thu đông, không thể che giấu được vị chua của thực phẩm quá hạn.
Lúc đầu mới nghe qua Mạc Hàm đã muốn ói, cuối cùng vẫn cố gắng ăn, dù sao cũng chỉ tám ngày, không đến mức quá lâu.
Lâm Đoá Nhi quả thật biết hành hạ người khác, cố ý mua chuộc quản giáo trong trại, vì thế mỗi lần cô xin gọi điện thoại thì đều bị lạnh lùng cự tuyệt.
Tám ngày này, Mạc Hàm hoàn toàn bị cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, không thể biết chút gì về bệnh tình của Mạc Tiểu Dương. Mỗi sáng sớm cô đều tỉnh dậy trong cơn ác mộng, ngày qua ngày đều phải cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi, bất an suốt hai mươi bốn giờ.
Không còn cách nào khác, Mạc Hàm đành phải nhờ vả người bị giam chung phòng với mình, cầu xin cô ấy nhắn giùm một câu với Mạc Hạo, bảo ông đến Đồng Quan chăm sóc Mạc Tiểu Dương.
Tám ngày sau Mạc Hàm được thả ra, cô bèn mặc kệ bản thân mình, đến đôi giày cũng không buồn thay cứ thế đi thẳng đến bệnh viện.
Cả người cô vừa bẩn vừa thối, y như là bò ra từ đống rác, đến ruồi muỗi cũng không muốn đậu vào, suốt quãng đường cô phải nhận không ít ánh mắt khinh bỉ của những người xung quanh.
Lúc đến được phòng bệnh của Mạc Tiểu Dương, ngay cả Mạc Hạo cũng không tài nào nhận ra được con gái của mình.
Mạc Hàm nhìn chằm chằm vào cơ thể gầy đến da bọc xương đang nằm trên giường, trái tim đau đớn xen lẫn khiếp sợ, không dám tin rằng đây chính là Mạc Tiểu Dương, người em trai mà cô yêu nhất.
Khuya hôm trước Mạc Tiểu Dương một lần nữa rơi vào trạng thái hôn mê, sốt cao triền miên không thể hạ, sinh mạng phải hoàn toàn phụ thuộc vào máy thở ôxy mới có thể tiếp tục duy trì.
Vi rút trong cơ thể cậu bé lan tràn với tốc độ quá nhanh, bây giờ đã quá muộn để làm phẫu thuật, cơ thể cậu càng ngày càng sa sút, CD4 chỉ còn một con số, bất kể lúc nào cũng có thể ra đi.
Đối với Mạc Hàm thì tám ngày vừa qua giống như phải bơi qua con sông dài giữa sống và chết, mỗi giây mỗi phút đều vô cùng trân quý, thế nhưng cuối cùng cô lại để lãng phí mất tám ngày, thật quá ư đau đớn.
Lần trước khi nhìn thấy Mạc Tiểu Dương, cậu bé vẫn còn có thể cười nói với cô. Vậy mà giờ đây đã hoàn toàn thay đổi, cậu chẳng còn lấy một chút ý thức nào.
Mạc Hàm đi đến bên giường, chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt chẳng hề muốn rời, chăm chú nhìn vào khuôn mặt lõm sâu của Mạc Tiểu Dương.
Từ góc độ này có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài cửa sổ, trên bầu trời mây mù u ám chợt có quạ đen bay qua, một cơn bão chuẩn bị kéo về.
***
Dường như Mạc Tiểu Dương chỉ cố gắng gượng để chờ đến ngày cô quay lại, buổi tối khi đang ăn cơm đột nhiên Mạc Hàm nghe được điện tâm đồ kêu to, cô hoảng hốt đánh rơi cả hộp cơm, vội vàng chạy đi gọi bác sỹ và y tá.
Nhân viên y tế đã dốc hết sức mình, đáng tiếc không thể nào xoay chuyển được tình thế, sau khi trải qua ba lần sốc điện, cuối cùng vẫn không thể cứu được Mạc Tiểu Dương.
Thật ra thì trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, sớm hay muộn thì ngày này cũng sẽ đến, cứ coi như ngày hôm nay có thể cứu sống, thì cũng chỉ là cố gắng kéo dài thêm sự đau đớn khổ sở mà thôi.
Nhưng đối với những thân nhân của người bệnh mà nói, chỉ cần người bệnh có thể hô hấp thêm một giây một phút trên đời, phải đánh đổi tất cả thì cũng sẽ không h� tiếc nuá»i.
Và o cái thá»i khắc nghe thấy lá»i tuyên bá» tá» vong của bác sỹ, dÆ°á»ng nhÆ° cả thế giá»i của Mạc Hà m cÅ©ng chết theo.
Mạc Hà m kêu má»t tiếng Äau Äến táºn xÆ°Æ¡ng tuá»·, nÆ°á»c mắt không kìm Äược mà trà n mi.
Cô vá»t Äến trÆ°á»c giÆ°á»ng bá»nh, gắt gao ôm chặt Mạc Tiá»u DÆ°Æ¡ng và o trong lòng.
Thân thá» cáºu bé má»m nhÅ©n giá»ng nhÆ° bá» rút hết gân cá»t, gá»i nhÆ°ng cáºu bé không phản ứng, gá»i nhÆ°ng cáºu bé cÅ©ng chẳng trá» vá».
TrÆ°á»c kia không nhá» Äến viá»c phải ôm lấy cáºu bé má»i ngà y, vá» sau cÅ©ng Ãt khi Äược gặp, Äến giá» phút nà y cô má»i tá»nh ngá», chá» muá»n Äá»n bù tháºt sâu.
Nghe nói sau khi chết linh há»n của con ngÆ°á»i vẫn sẽ quanh quẩn Äâu Äây, cô vá»i và ng ngẩng Äầu lên nhìn quanh trần nhà , cá» gắng nhìn kỹ từng ngóc ngách Äá» tìm kiếm tung tÃch của Mạc Tiá»u DÆ°Æ¡ng.
Cô không ngừng gá»i tên cáºu bé, mãi Äến khi giá»ng nói trá» nên khà n Äặc, nhÆ°ng cÅ©ng chẳng thá» nháºn Äược lá»i há»i Äáp nà o.
Trong phòng bá»nh trá»ng trải, mÆ°a Äá, nham thạch, sóng thần cùng lúc áºp tá»i tấn công, cÆ¡n Äá»ng Äất kinh hoà ng nhấn chìm cô xuá»ng vá»±c sâu tuyá»t vá»ng, cả ngÆ°á»i nghẹt thá» không cách nà o hô hấp.
Mạc Hà m không biết mình Äã khóc bao lâu, Äằng sau có rất nhiá»u Äôi tay kéo cô lại, muá»n tách cô và Mạc Tiá»u DÆ°Æ¡ng ra.
Bá»n há» nói là phải ÄÆ°a Mạc Tiá»u DÆ°Æ¡ng Äến nhà xác, phải giữ lạnh.
Không, cô không Äá»ng ý.
Là m sao có thá» Äá» Mạc Tiá»u DÆ°Æ¡ng Äến cái nÆ¡i cô ÄÆ¡n, lạnh lẽo Äó? Cô tuyá»t Äá»i không cho phép.
Xung quanh vang lên rất nhiá»u âm thanh huyên náo, có ngÆ°á»i nói cô hãy nén bi thÆ°Æ¡ng, có ngÆ°á»i khuyên cô hãy Äá» Mạc Tiá»u DÆ°Æ¡ng yên tâm ra Äi.
Thế nhÆ°ng Mạc Hà m không thá» nghe lá»t tai bất cứ Äiá»u gì, cô chá» muá»n ôm Mạc Tiá»u DÆ°Æ¡ng nhiá»u hÆ¡n má»t lát, Äem từng tấc da thá»t của cáºu bé khảm sâu và o trong tâm trÃ.
Có hai bác sỹ thân thá» cÆ°á»ng tráng tiến lên, giữ chặt hai tay Mạc Hà m, dá» dà ng kéo Äược cô ra, lôi khá»i phòng bá»nh.
Cô vẫn chÆ°a từ bỠý Äá»nh, má»t ná»a cÆ¡ thá» Äã á» bên ngoà i, nhÆ°ng móng tay vẫn bấu chặt và o khe cá»a, bá»i vì dùng sức quá lá»n mà không ngừng run rẩy, móng tay bung ra chảy máu Äầm Äìa.
Ná»i thá»ng khá» bao trùm hết suy nghÄ©, cô không ÄỠý tá»i bất cứ Äiá»u gì khác, chá» má»t lần lại má»t lần kêu khóc gá»i tên Mạc Tiá»u DÆ°Æ¡ng, nÆ°á»c mắt giÄng Äầy khuôn mặt.
Dần dần Äầu ngón tay trượt khá»i khe cá»a, gần nhÆ° sắp tuá»t ra Äến nÆ¡i.
Cuá»i cùng ngay cả ngón út cÅ©ng hoà n toà n bá» tuá»t ra, cô Äứng không vững, ngã lÄn trên mặt Äất.
Ngoà i cá»a sá» vang lên má»t tiếng sấm, vang vá»ng khắp Äất trá»i.
Mạc Tiá»u DÆ°Æ¡ng của cô Äi lạc, không thá» tìm Äược ÄÆ°á»ng vá» nhà .
***
Háºu sá»± của Mạc Tiá»u DÆ°Æ¡ng do Mạc Hạo lo liá»u, Mạc Hà m không thá» Äà nh lòng khi nhìn thân thá» Mạc Tiá»u DÆ°Æ¡ng bá» bá»c trong lá»p vải trắng, nhìn chiếc xe Äẩy cáºu bé Äi cà ng ngà y cà ng xa, Äi Äến má»t nÆ¡i mà cô không thá» tá»i.
Mạc Hà m ngá»i ngây ngá»c trong Äại sảnh, mãi cho Äến khi Mạc Hạo xá» lý xong xuôi má»i chuyá»n quay lại tìm cô.
Bây giá» bá»n há» chẳng còn lý do gì Äá» ngủ lại bá»nh viá»n nữa, Mạc Hạo bùi ngùi gá»i cô má»t tiếng: âÄi nà o, vá» nhà thôi.â
Mạc Hà m lắc Äầu, ÄÆ°a chìa khoá cho ông: âCon không vá» Äâu.â
Khắp nÆ¡i trong cÄn phòng kia Äá»u là hình bóng của Mạc Tiá»u DÆ°Æ¡ng, tháng trÆ°á»c cô má»i mua cho cáºu bé má»t thùng sữa bò nguyên chất, Äặt trong tủ lạnh không há» Äá»ng Äến dù chá» má»t chai, từ Äầu Äến cuá»i cô vẫn luôn tin rằng chắc chắn sẽ có má»t ngà y Mạc Tiá»u DÆ°Æ¡ng khoẻ mạnh vá» nhà â¦
Không thá» nà o tá»± thuyết phục bản thân mình rằng cáºu bé Äã Äi, cô liá»n dứt khoát trá»n tránh thá»±c tế.
Mạc Hạo khuyên kiá»u gì cô cÅ©ng vẫn bất Äá»ng, cuá»i cùng Äà nh phải rá»i Äi trÆ°á»c.
Trá»i cà ng lúc cà ng khuya, những ngÆ°á»i xung quanh dần dần Äi hết, ngoà i mấy nhân viên trá»±c ban và cô thì chẳng còn ai khác, khung cảnh trá»ng trải tiêu Äiá»u.
MÆ°a có lẽ sẽ kéo dà i ba ngà y ba Äêm, giá»ng nhÆ° những giá»t nÆ°á»c mắt chảy ra từ khoé mắt.
CÆ¡ thá» bá» mất má»t lượng nÆ°á»c lá»n, miá»ng lưỡi Mạc Hà m khô rát, tiếng thút thÃt vẫn phát ra theo quán tÃnh, nhÆ°ng hai mắt khô khá»c chẳng còn có thá» khóc Äược nữa.
Mãi Äến khi tá» má» sáng cô má»i ra khá»i bá»nh viá»n, cô biết mình không nên cứ mãi giáºm chân tại chá», thế nhÆ°ng lại chẳng biết nên Äi Äâu.
Trong má»t Äêm mất Äi mục tiêu của cuá»c Äá»i, giá» Äây bÆ°á»c chân cô mông lung vô Äá»nh, trái tim cô Äã chết lặng, chá» có thân thá» vẫn kéo lê vá» phÃa trÆ°á»c, Äi Äến Äâu hay Äến Äó.
Tráºn mÆ°a nà y kéo dà i suá»t Äêm, mÆ°a cà ng ngà y cà ng lá»n, không biết phải chứng kiến bao nhiêu vui buá»n hợp tan má»i có thá» mÆ°a nhiá»u Äến váºy.
Mạc Hà m không che ô, cứ Äá» mặc cho nÆ°á»c mÆ°a giá»ng nhÆ° những mÅ©i tên không ngừng gÄm và o trên ngÆ°á»i mình, già y và á»ng quần dÃnh Äầy bùn Äất.
Äi bá» suá»t mấy tiếng Äá»ng há», cuá»i cùng trá»i cÅ©ng há»ng sáng.
NgÆ°á»i qua lại trên phá» Äông dần, tất cả Äá»u che ô hoặc mặc áo mÆ°a, bÆ°á»c chân vá»i vã xuyên qua mà n mÆ°a má»t mùng.
Mạc Hà m hắt hÆ¡i má»t cái, không hiá»u sao trong Äầu lại hiá»n lên hình ảnh ngÆ°á»i Äó Äứng bên cạnh che ô cho cô, còn có Äôi bà n tay thon dà i nhÆ° ngá»c nắm lấy cán ô.
Lúc tâm trạng Äang rá»i bá»i, Äá»t nhiên nghe Äược tiếng ai Äó gá»i tên cô á» phÃa sau. Ãm thanh Äó bá» tiếng mÆ°a nhÆ° trút cuá»n trôi, khó khÄn lắm má»i truyá»n Äến tai Mạc Hà m.
Cô nghiêng Äầu, thấy má»t chiếc xe thá» thao cháºm rãi di chuyá»n Äến vá»a hè trÆ°á»c mặt, ngÆ°á»i trong xe hạ cá»a kÃnh xuá»ng, thò Äầu ra gá»i cô: âMạc Hà m, tại sao em lại á» chá» nà y?â
âMuá»n Äi Äâu? Anh ÄÆ°a em Äi.â
âMạc Hà m, gá»i em Äó! Không nghe thấy sao?â
Lại là cái tên con nhà già u Äó, Mạc Hà m phá»t lá» không thèm ÄỠý tá»i, lạnh lùng thu há»i tầm mắt, tiếp tục Äi vá» phÃa trÆ°á»c.
NgÆ°á»i ná» vẫn ngang ngạnh nhÆ° cÅ©, cho xe từ từ theo sát bÆ°á»c chân cô, tá»c Äá» cháºm vô cùng, thá»nh thoảng lại gá»i cô mấy lần.
Äúng và o giá» cao Äiá»m Äi là m, khu vá»±c phá»n hoa nhất lại bá» tá» hợp á»c sên má»t ngÆ°á»i má»t xe nà y là m tắc nghẽn giao thông. Tiếng còi xe á» phÃa sau vang lên chói tai, dá» dà ng át Äi tiếng mÆ°a rÆ¡i.
Mạc Hà m không ý thức Äược viá»c ô tô trên cả quãng ÄÆ°á»ng Äang tắc nghẽn nghiêm trá»ng, ánh mắt cô lÆ¡ Äãng nhìn xung quanh, láºp tức nhìn thấy trạm bán vé, bèn nhấc chân Äi vá» Äó, hoà mình và o giữa biá»n ngÆ°á»i.
Do bến xe cấm ô tô, tên con nhà già u Äó buá»n bá»±c Äáºp mạnh và o tay lái, cuá»i cùng dứt khoát ném xe á» ven ÄÆ°á»ng, má»t mình Äuá»i theo cô.
Vé Mạc Hà m mua, là Äá» Äến thà nh phá» nÆ¡i Chu Viá» n An Äang là m viá»c.
Má»t giây trÆ°á»c trong Äầu cô Äá»t nhiên nảy ra quyết Äá»nh nà y, má»t giây sau liá»n vá»i vã thá»±c hiá»n, tháºm chà cô còn chÆ°a nghÄ© tá»i chuyá»n sau khi gặp mặt anh thì nên nói cái gì.
Sau ná»a tiếng xếp hà ng Äá» lên xe, già y của Mạc Hà m Äá» lại má»t vÅ©ng nÆ°á»c Äá»ng trên thảm, cô mặc ká», cứ thế Äi thẳng Äến hà ng ghế cuá»i cùng.
Sau Äó tên con nhà già u cÅ©ng Äuá»i ká»p xe, la hét nhÆ°á»ng ÄÆ°á»ng, xuyên qua Äám ngÆ°á»i chạy Äến ngá»i bên cạnh Mạc Hà m.
Mạc Hà m lÆ°á»i chẳng buá»n Äuá»i hắn, cả má»t tuần lá» cô không tắm rá»a, cÆ¡ thá» hôi hám Äến chÃnh bản thân mình còn không chá»u Äược, thôi thì cứ Äá» loại thiếu gia chuyên gia sá»ng sung sÆ°á»ng nhÆ° hắn tá»± mình trải nghiá»m Äi.
Sau khi xe Äầy ngÆ°á»i thì từ từ chuyá»n bánh.
Trên cao tá»c phÃa trÆ°á»c có má»t Äoạn ÄÆ°á»ng lắc la lắc lÆ°, Mạc Hà m bá» chấn Äá»ng choáng váng hết Äầu óc, dạ dà y nhá»n nhạo, suýt chút nữa thì phun ra.
NgÆ°á»i bên cạnh nóng lòng quay sang há»i không ngừng: âEm có khoẻ không Mạc Hà m? Bây giá» muá»n Äi Äâu váºy? Rá»t cuá»c thì em muá»n thế nà o?â
âTại sao trên mặt em lại có vết thÆ°Æ¡ng? Ai bắt nạt em? Äá» Äó anh trừng trá» hắn ta!â
âTá»i nay em có rảnh không? Có thá» tham dá»± má»t bữa tiá»c vá»i anh không váºy? Anh sẽ má»i em uá»ng rượu vang.â
âÄá» cám Æ¡n anh sẽ tặng em má»t chiếc túi nhé?⦠Aizzz! Em ÄỠý Äến anh Äi có Äược không?â
Mạc Hà m không thá» tÆ°á»ng tượng ná»i, tÃnh nết cái ngÆ°á»i nà y sao lại xấu nhÆ° váºy, cô Äang Äau buá»n khôn xiết, váºy mà hắn ta lại rủ cô Äi uá»ng rượu vang?
Cô xoa xoa thái dÆ°Æ¡ng Äau nhức, cau mà y nói: âTôi cầu xin anh yên tÄ©nh má»t chút có Äược không?â
Bá» Mạc Hà m nói nhÆ° váºy, tên con nhà già u má»i hÆ¡i ngượng ngùng, sau Äó im lặng không là m á»n nữa.
***
NÄm tiếng sau xe khách Äến trạm cuá»i, lúc bÆ°á»c xuá»ng xe Mạc Hà m thấy cả ngÆ°á»i chao Äảo, giá»ng nhÆ° Äang bÆ°á»c từng bÆ°á»c má»t trên cà kheo, không ngừng Äung ÄÆ°a.
Quá lâu rá»i cô không bá» bá»nh, Äã sá»m quên mất loại cảm giác Äó nhÆ° thế nà o, vì thế vẫn không há» nháºn ra cÆ¡ thá» mình Äang gặp vấn Äá».
Thà nh phá» cách Äá»ng Quan ba trÄm kilomet cÅ©ng Äang Äá» mÆ°a tầm tã, cÆ¡n mÆ°a cản trá» hết tầm mắt, những chá» trÅ©ng Äá»u ngáºp Äầy nÆ°á»c.
Mạc Hà m vẫn không chá»u che ô, cứ thế Äi vá» phÃa trÆ°á»c, quần áo khó khÄn lắm má»i Äược hong khô giá» Äây lại bá» Æ°á»t trong nháy mắt.
Con nhà già u cá»i áo khoác che Äầu, chạy vá» phÃa cô, vẫy tay: âVà o Äây che Äi.â
Không hiá»u Mạc Hà m Äang tức giáºn chuyá»n gì, Äẩy hắn ra: âKhông cần anh.â
Con nhà già u bá» cá»± tuyá»t nhiá»u lần nhÆ°ng vẫn không há» oán giáºn, nhắm mắt bám theo cô.
Hai ngÆ°á»i Äi bá» mấy chục mét dá»c theo cá»t má»c ÄÆ°á»ng, mÆ°a gió nên taxi Äá»u rất Äông khách, ná»a tiếng sau bá»n há» má»i gá»i Äược má»t chiếc xe.
Con nhà già u vẫn không có ý Äá»nh buông tha, nhân cÆ¡ há»i Äang trên ÄÆ°á»ng thì rủ rê Mạc Hà m Äi Än tá»i vá»i hắn.
Từ trÆ°á»c Äến giá» chÆ°a bao giá» gặp ai cá» chấp nhÆ° váºy, Mạc Hà m vẫn yên lặng nhÆ° thÆ°á»ng.
Cô nghiêng Äầu tá»±a và o cá»a kÃnh ô tô, mÆ¡ mà ng buá»n ngủ, mà mắt rÅ© xuá»ng, muá»n chá»p mắt cÅ©ng tháºt khó khÄn.
Quãng ÄÆ°á»ng chá» khoảng ba trÄm kilomet, chẳng hiá»u sao lại trá» nên xa xôi gian khá» Äến váºy.
Thá»i gian cà ng trôi qua, mục tiêu của cô cà ng rõ rà ng, nhÆ°ng thá» lá»±c Äã tiêu hao hết, sắp không thá» nà o chá»ng Äỡ ná»i.
Cuá»i cùng lái xe ÄÆ°a bá»n há» Äến trÆ°á»c cá»ng của viá»n khoa há»c kỹ thuáºt, xe lạ không Äược và o trong, Äà nh phải Äi bá» ná»t quãng ÄÆ°á»ng còn lại.
Cá» há»ng nhÆ° bá» bà n là ép cháy, vừa Äau vừa rát, Mạc Hà m từ chá»i trao Äá»i vá»i bất cứ ngÆ°á»i nà o, thà rằng Äi nhầm mấy lần chứ không há» muá»n há»i ÄÆ°á»ng.
ÄÆ°á»ng Äi trong viá»n khoa há»c kỹ thuáºt Äược thiết kế nhÆ° mê cung, rắc rá»i phức tạp. Sau bao nhiêu gian nan thì rá»t cuá»c cô cÅ©ng Äến Äược công ty mà Chu Viá» n An Äang là m.
Mạc Hà m ngẩng Äầu nhìn toà cao á»c trÆ°á»c mắt, Äá» cao nhÆ° Äâm thẳng lên trá»i là m cô hoa mắt, từng dãy cá»a sá» á» trên cao phản xạ ra ánh sáng chói loà .
Cô lảo Äảo lui vá» sau má»t bÆ°á»c, ngÆ°á»i phÃa sau vá»i và ng giÆ¡ tay lên Äỡ lấy cô.
Mạc Hà m cá» kìm nén cÆ¡n Äau Äầu, gắng gượng giữ vững tinh thần, bÆ°á»c Äi lên báºc cầu thang.
Khi Äi qua cá»a xoay và o bên trong, nhân viên lá» tân Äá»u má»m cÆ°á»i tiếp Äón cô, cho dù quần áo Mạc Hà m lam lÅ© nhÆ°ng cÅ©ng không há» bá» phân biá»t Äá»i xá», có thá» thấy là tÆ° chất của nhân viên Äá»u rất cao.
Mạc Hà m nói thẳng: âTôi tìm Chu Viá» n An.â
Nhân viên á» quầy lá» tân gá»i Äiá»n thoại há»i giúp cô má»t phen, quay lại xin lá»i cô: âXin lá»i, buá»i trÆ°a vá» Äá»ng nghiá»p nà y ra ngoà i gặp khách hà ng, bây giá» không có á» công ty.â
Mạc Hà m há»i: âKhi nà o anh ấy quay lại?â
âCái nà y tôi cÅ©ng không rõ, có lẽ muá»n nhất là sáu giá».â
Mạc Hà m trầm ngâm trong chá»c lát, nói: âVáºy tôi ngá»i Äây chá» anh ấy.â
Cô cháºm rãi Äi Äến ngá»i xuá»ng ghế sa lon, lá» tân bèn chu Äáo rót cho cô má»t cá»c nÆ°á»c ấm.
Từ tá»i hôm qua Äến giá» gần nhÆ° Mạc Hà m không chợp mắt, chÃnh xác mà nói thì, tám ngà y qua cô chÆ°a há» có má»t giấc ngủ ngon, thá» lá»±c Äã Äến cá»±c hạn rá»i.
Cô không ngừng bóp bắp Äùi mình, cưỡng ép bản thân má» mắt ra, hÆ¡n nữa còn dặn dò ngÆ°á»i bên cạnh: âNếu nhÆ° chẳng may tôi ngủ quên mất thì nhá» Äánh thức tôi dáºy.â
Con nhà già u nhìn vẻ mặt không có chút huyết sắc nà o của cô, vô cùng lo lắng: âEm sá»t phải không váºy? Anh ÄÆ°a em Äi bá»nh viá»n khám thá» xem.â
Mạc Hà m uá»ng má»t ngụm nÆ°á»c, má»t má»i lắc Äầu.
Thá»i gian cứ lặng lẽ trôi qua không dấu vết, mÆ°a bên ngoà i cÅ©ng dần tạnh.
Không biết Äã mấy tiếng trôi qua, cuá»i cùng Mạc Hà m vẫn không thá» chá»u Äá»±ng Äược nữa.
Äầu cô nhÆ° bá» dùi trá»ng gõ mạnh và o huyá»t thái dÆ°Æ¡ng, Äôi mắt rÅ© xuá»ng, buá»n ngủ mãnh liá»t, dần dần khép lại thà nh má»t kẽ há».
Con nhà già u nhá» lá»i dặn của cô, thấy Äầu cô gục xuá»ng thì vá»i và ng giÆ¡ tay Äẩy cô: âMạc Hà m, tá»nh lại Äi.â
DÆ°á»ng nhÆ° Mạc Hà m chẳng còn nghe Äược gì, không há» phản ứng lại.
HÄn lại Äẩy Äẩy cô, thúc giục: âMau dáºy Äi, sắp sáu giá» rá»i.â
CÆ¡ thá» Mạc Hà m không có Äiá»m tá»±a, cứ thế Äá» nghiêng sang má»t bên.
Con nhà già u tiến Äến bên cạnh cô, cao giá»ng: âBạn trai em sắp trá» lại rá»i, váºy mà em lại bất tá»nh hả? Äến lúc Äó thì Äừng trách anh không gá»i em nhé.â
Mạc Hà m vẫn không há» Äáp lá»i, ngay cả tiếng hô hấp cÅ©ng rất yếu á»t.
Con nhà già u cảm thấy không yên lòng, vá»i và ng sá» tay và o trán cô, nhiá»t Äá» cao Äến doạ ngÆ°á»i.
Äây Äâu phải là ngủ Äâu, Äây ngÆ°á»i ta gá»i là ngất.
Hắn không dám phà n nà n nữa, vá»i và ng giữ má»t cánh tay Mạc Hà m, Äỡ cô Äứng dáºy rá»i khá»i chá» nà y.
***
Trong nhà hà ng Chu Viá» n An Äã nôn sạch má»i thứ trong dạ dà y, nhÆ°ng khi quay lại công ty vẫn cảm thấy chÆ°a thoải mái, liá»n vá»t và o phòng rá»a tay nôn thêm má»t tráºn.
Lúc chuẩn bá» Äi ra thì gặp tá» trÆ°á»ng vừa má»i há»p xong, Chu Viá» n An lên tiếng chà o há»i, tá» trÆ°á»ng cÅ©ng há»i thÄm: âNói chuyá»n sao rá»i?â
Chu Viá» n An súc miá»ng rá»a tay, nhà n nhạt nói: âKhông có gì to tát.â
Cáºu Äà n em nà y là m viá»c tÆ°Æ¡ng Äá»i chững chạc, tá» trÆ°á»ng rất yên tâm, cÆ°á»i cÆ°á»i há»i: âBỠép bao nhiêu rượu?â
ââ¦â
Theo bản nÄng khoé miá»ng Chu Viá» n An khẽ nhếch lên, không cần phải Äá» cáºp Äến chuyá»n nà y.
âChẳng là m thế nà o Äược, bà n chuyá»n là m Än vá»i những ngÆ°á»i của thế há» trÆ°á»c chÃnh là phải uá»ng rượu, uá»ng Ãt còn không Äược chấp nháºn cÆ¡.â Tá» trÆ°á»ng vá» vai anh: âCáºu Äã vất vả rá»i, dù sao thì cáºu cÅ©ng là ngÆ°á»i có tá»u lượng cao nhất trong tá» chúng ta.â
Chu Viá» n An không hà o hứng lắm, chá» gáºt Äầu.
Anh cân nhắc má»t chút, sau Äó nhÆ° vô tình nhắc tá»i: âÄÆ¡n nà y thà nh công thì tôi sẽ Äược trÃch bao nhiêu phần trÄm?â
Tá» trÆ°á»ng Äang soi gÆ°Æ¡ng á» bên cạnh, hÆ¡i liếc qua anh: âMÆ°á»i phần trÄm mà cáºu vẫn còn chê Ãt sao?â
Mắt Chu Viá» n An rÅ© xuá»ng, vẻ mặt khó tả.
Tá» trÆ°á»ng nhìn chằm chằm anh má»t lát, há»i: âDạo nà y thiếu tiá»n lắm sao?â
Chu Viá» n An nhìn theo ánh Äèn nhấp nháy trong dòng nÆ°á»c, há»i lâu sau má»i khẽ cất giá»ng mÅ©i: âỪ.â
Tá» trÆ°á»ng Äứng tá»±a lÆ°ng và o vách tÆ°á»ng, mò từ trong túi ra má»t Äiếu thuá»c, châm lá»a hút và i hÆ¡i má»i nói: âCáºu chÃnh là nhân váºt chÃnh trong tá» chúng ta, lát nữa tôi sẽ Äá» xuất vá»i giám Äá»c, nói là nhà cáºu tÆ°Æ¡ng Äá»i khó khÄn, xem có thá» tÄng phần trÄm lên cho cáºu hay không.â
Chu Viá» n An gáºt Äầu: âÄược.â
Äánh giá khuôn mặt Äẹp trai trắng nõn trÆ°á»c mắt, tÆ°á»ng tượng Äến cảnh sau nà y anh cÅ©ng sẽ trá» thà nh ngÆ°á»i Äầu hói bụng bia giá»ng bá»n há», cả ngÆ°á»i tá» trÆ°á»ng liá»n ná»i da gà .
Rá»t cuá»c vẫn không Äà nh lòng, anh ta cân nhắc mấy giây, sau Äó than thá»: âSau khi hoà n thà nh ÄÆ¡n nà y tôi cho cáºu nghá» phép ba ngà y, tháng nà y tá» chúng ta Äã Äạt Äược rất nhiá»u thà nh tÃch, có thá» thoải mái hÆ¡n má»t chút.â
Chu Viá» n An sững sá», quay Äầu nhìn vá» phÃa anh ta: âTháºt sao?â
âTất nhiên là tháºt, tôi Äã khi nà o nói dá»i chÆ°a?â
Chu Viá» n An còn chÆ°a ká»p vui sÆ°á»ng thì lại nghe tá» trÆ°á»ng chuyá»n Äá» tà i: âA Äúng rá»i, xế chiá»u hôm nay bên lá» tân gá»i Äiá»n thoại, báo là có má»t cô gái Äến tìm cáºu.â
Chu Viá» n An cho là ngÆ°á»i khách hà ng nà o Äó, không quan tâm lắm, há»i: âAi?â
âKhông biết, không báo há» tên.â
Chu Viá» n An hÆ¡i khá»±ng lại, không hiá»u tại sao trong lòng lại hiá»n lên cái tên ấy, ngay sau Äó lắc Äầu, cảm thấy không thá» nà o.
Ngay cả Äiá»n thoại của anh cô cÅ©ng không chá»u nháºn, sao có chuyá»n sẽ chủ Äá»ng Äến tìm anh cÆ¡ chứ.
NhÆ°ng anh vẫn mang theo má»t chút hy vá»ng, Chu Viá» n An truy há»i: âCó miêu tả qua dáng vẻ trông nhÆ° thế nà o không?â
âTôi nà o có biết Äâu?â Tá» trÆ°á»ng nhún vai, lại nói: âThế nhÆ°ng lúc Äi mua cà phê tôi có liếc qua, vóc dáng rất cao, nhìn qua không giá»ng khách hà ng.â
Chu Viá» n An liá»n mÃm môi không nói, giá»ng nhÆ° Äang suy nghÄ© chuyá»n gì.
Äá»u là ngÆ°á»i thông minh, Äá»t nhiên trong Äầu tá» trÆ°á»ng chợt loé lên: âKhông phải là bạn gái cáºu chứ?â
Anh ta còn chÆ°a nói xong thì Chu Viá» n An Äã xoay ngÆ°á»i xông ra ngoà i, thoắt cái Äã biến mất ngoà i cá»a.
Tá» trÆ°á»ng nhìn theo bóng lÆ°ng anh, bất Äắc dÄ© lắc Äầu.
Tuá»i trẻ tháºt là tá»t, anh ta hụt hẫng vặn vòi nÆ°á»c lại giúp Chu Viá» n An.