Thứ sáu hàng tuần Mạc Hàm đều không đến phòng vẽ, ngoài Lý Việt Hải thì không có ai biết cô đi đâu làm gì. Tiểu Nguyệt cũng đã quen với việc mỗi tuần vào ngày này lấy lý do “đau bụng” để xin phép cho cô.
Nhưng không phải lúc nào cũng sẽ thuận lợi.
“Đau bụng, đau bụng!” Tiểu Hồ Tử quát vào mặt Tiểu Nguyệt: “Mấy em có thể xin nghỉ bằng một lý do khác được không? Một tháng có kinh nguyệt hai lần hả?”
“…” Tiểu Nguyệt bị ăn mắng thay Mạc Hàm, nhưng lại không thể trả lời, chỉ có thể làm mặt quỷ ở trong lòng.
Cái đồ Mạc Hàm này! Lần sau nếu không mời cô ăn một bữa tiệc thịnh soạn, nhất định cô sẽ không giúp cô ấy xin nghỉ nữa.
***
Tiểu Hồ Tử quả thật phán như thần, tháng này đúng là Mạc Hàm có kinh nguyệt hai lần.
Khi cô đi đôi giày cao gót 9cm bước trên sân khấu chữ T, bụng cũng đồng thời chịu từng cơn đau kịch liệt, mỗi bước đi đều trở nên run rẩy.
Trong lòng không kìm được mà chửi bậy, nhưng trên mặt vẫn phải giữ nguyên nụ cười khéo léo.
Thật là đau khổ.
Đổi mấy bộ áo cưới mới biểu diễn xong chương trình này, Mạc Hàm vừa vào tới hậu trường liền cởi tất cả đồ quý giá trên người xuống, co người ôm bụng lăn lộn dưới đất.
Chị Hồng sai người đi mua về một túi chườm nóng, đưa cho Mạc Hàm làm ấm bụng. Nhìn bộ dáng khổ sở của cô, cô ấy không nhịn được mà thở dài: “Đã bảo hôm nay em không phải tới, ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ, lại còn cố tình muốn tới, thiếu tiền như vậy sao?”
Mạc Hàm gắt gao cắn môi dưới, không buồn đáp lời.
Chị Hồng là người phụ trách liên lạc với đám người mẫu nghiệp dư các cô, ban đầu thấy Mạc Hàm còn nhỏ tuổi, cô ấy không muốn ký hợp đồng. Sau đó thấy thái độ của Mạc Hàm rất tốt, lại chuyên nghiệp, đeo bám dai dẳng rất lâu cuối cùng cô ấy mới đồng ý.
Bây giờ hai người đã trở nên quen thuộc, thế nên cơ bản nếu có hoạt động gì chị Hồng cũng sẽ thông báo với cô trước tiên.
Mạc Hàm ôm túi chườm nóng, lại uống thêm mấy cốc nước ấm, rút cục cái bụng cũng đỡ đau đi chút ít.
Chị Hồng nhìn môi cô cuối cùng cũng có chút hồng hào, lúc này mới yên tâm, bảo: “Mỗi lần đến kinh nguyệt em đều đau như vậy sao?”
Mạc Hàm trầm tư trong chốc lát, đáp: “Chỉ đau trong ngày đầu tiên thôi, những ngày sau đều bình thường.”
“Tốt nhất vẫn nên tới bệnh viện kiểm tra xem sao đi, uống ít thuốc bắc điều dưỡng cơ thể một chút.” Chị Hồng ngừng nói, đột nhiên hỏi: “Năm nay em bao nhiêu tuổi?”
“Mười chín.”
“Vẫn chưa có bạn trai chứ?”
“Chưa có.”
Chị Hồng gật đầu một cái, cười nói: “Sau này có bạn trai sẽ không bị đau nữa.”
Mạc Hàm không hiểu: “Bạn trai còn có tác dụng giảm đau hả?”
Chị Hồng không nói nhiều, ra vẻ người lớn nói: “Dù sao sau này em sẽ biết.”
Mạc Hàm đang muốn truy hỏi, nhưng điện thoại trong túi lại reo không đúng lúc.
Cô lấy ra nhìn, là thầy Trịnh gọi tới, đã kêu rất nhiều lần.
Cô chợt tỉnh mộng, tiêu rồi, quên đi đón Tiểu Dương!
***
Mạc Hàm không được coi là một người chị gái tiêu chuẩn, chuyện muộn giờ như thế này không phải là lần đầu tiên.
Sau khi tan học hai tiếng, những người bạn khác đã lục tục theo cha mẹ ra về, trong phòng học trống trơn chỉ còn lại một mình thầy Trịnh ở lại cùng Mạc Tiểu Dương, lúc này Mạc Hàm mới chậm chạp bước tới.
Cô chạy từ buổi trình diễn đến, vẫn chưa kịp tẩy trang, thế nhưng cũng không sao, hôm nay trang điểm kiểu tương đối chín chắn, có thể trông già dặn hơn.
Mỗi khi đến đón Mạc Tiểu Dương, Mạc Hàm thường quen ăn mặc trưởng thành hơn một chút, rất nhiều người cho rằng cô là mẹ của Mạc Tiểu Dương. Cô cũng chẳng giải thích nhiều, ít nhất cũng giúp cho Mạc Tiểu Dương không có quá nhiều khác biệt so với những người bạn khác.
Con khỉ ốm Mạc Tiểu Dương kia từ xa đã nhìn thấy Mạc Hàm, bộ dáng xun xoe chạy về phía cô, túi đựng sách phía sau lưng đung đa đung đưa lúc ẩn lúc hiện.
“Mạc Hàm, sao chị lại tới trễ rồi.!” Mạc Tiểu Dương bất mãn quệt miệng.
Đứa bé này từ nhỏ đã không có đủ chất dinh dưỡng, ngũ quan cũng không giống với Mạc Hàm, môi dày mũi tẹt, da vàng vàng, không phải là đứa trẻ khiến người ta vừa nhìn đã thích.
Mạc Hàm ngồi xổm xuống xoa xoa đầu cậu bé, đúng lúc thầy Trịnh cũng đi tới phía này, đứng ở sau lưng Mạc Tiểu Dương.
Mạc Hàm đứng thẳng lên nhìn anh ta, mỉm cười áy náy: “Rất xin lỗi thầy Trịnh, có chút việc nên tới trễ, đã bắt thầy phải đợi lâu như vậy.”
“Không sao đâu, cũng chỉ có hai tiếng đồng hồ, tôi còn có thể tranh thủ ngủ trưa nữa đó.” Thầy Trịnh là một thanh niên trẻ rất hài hước, nói như vậy để Mạc Hàm có thể giảm bớt cảm giác áy náy.
Mạc Hàm nhìn kỹ mới phát hiện ra hôm nay anh ta đã cố ý mặc cả bộ quần tây áo sơ mi, trên sống mũi là chiếc kính gọng vàng hào hoa nho nhã, cả người tràn đầy tinh thần.
Mạc Tiểu Dương thường xuyên khen thầy giáo của các cậu đẹp trai, tuy Mạc Hàm không thấy như vậy, thế nhưng người đàn ông này khiến cho người ta có cảm giác rất thoải mái.
Mạc Hàm hỏi chuyện như bình thường: “Tuần này biểu hiện của Mạc Tiểu Dương như thế nào ạ? Có khóc nháo hay không?”
Thầy Trịnh nhìn Mạc Tiểu Dương một cái, cậu nhóc liền lập tức nín thở, nghiêm mình đứng thẳng người. Anh ta không khỏi buồn cười nói: “Từ hôm khai giảng xong đến giờ vẫn rất ngoan, không gây chuyện gì, hy vọng em ấy có thể tiếp tục phát huy.”
“Vậy thì tốt quá!” Mạc Hàm yên tâm, vui vẻ cười một tiếng, khách khí nói: “Thật là làm phiền thầy giáo.”
Thầy Trịnh liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, hắng giọng, nói: “Mạc tiểu thư ăn cơm chưa? Chờ tôi quay về phòng làm việc lấy chút giấy tờ, rồi chúng ta cùng đi ăn chút gì nhé?”
Mạc Hàm hoảng hốt: “Thầy gọi tôi là Mạc Hàm được rồi.”
Thầy Trịnh cười: “Vậy cô cũng đừng gọi tôi là “Thầy” nữa, tôi cũng chưa có già như vậy!”
Mạc Hàm gật đầu một cái: “Được, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Thầy Trịnh ngừng hai giây, rồi lại cười hỏi: “Vậy… cùng nhau đi ăn cơm nhé?”
Trong đầu Mạc Hàm có chút mơ hồ: “… A? Ừm.”
Loại chuyện hẹn người ta ăn cơm này, lần đầu là khách sáo, lần thứ hai là tình cờ, còn lần thứ ba thứ tư, chắc chắn là có ý tứ nào khác đúng không?
Đàn ông đối với phụ nữ “có chút ý tứ”, ngoài chuyện kia còn có thể là chuyện gì?
Suy cho cùng thì thầy Trịnh vẫn là giáo viên chủ nhiệm của lớp Mạc Tiểu Dương, rất nhiều chuyện đã được anh ta ra mặt giúp đỡ, Mạc Hàm không thể khiến anh ta mất mặt.
Cô suy nghĩ kỹ về vấn đề này, trong lòng cảm thấy ảo não vì mình đã không biết cách cư xử, sao lại có thể để thầy Trịnh hẹn mình nhiều lần như thế, đáng lẽ ra cô phải sớm mời anh ta ăn một bữa mới đúng.
Mạc Hàm lập tức gật đầu đáp ứng: “Được thôi. Thầy Trịnh muốn ăn cái gì? Bữa này tôi mời khách.”
Cuối cùng hai người lại chiều theo sở thích của Mạc Tiểu Dương, đi ăn pizza. Mạc Hàm rất ít khi đưa Mạc Tiểu Dương đi ăn những thứ này, cậu bé vui sướng nhảy cẫng lên, hai tiếng đồng hồ bị Mạc Hàm bỏ quên cũng như khói mù bay đi hết.
Sau khi ăn uống xong, thầy Trịnh lại cố ý muốn đưa Mạc Hàm và Mạc Tiểu Dương về nhà.
Mạc Hàm luôn miệng từ chối, cuối cùng mỗi người đành nhượng bộ một chút, thầy Trịnh lái xe đưa hai chị em đến bến xe gần nhà họ nhất, sau đó mới rời đi.
Ở trước mặt thầy giáo Trịnh, vốn là con cháu xuất thân trong gia đình trí thức, Mạc Hàm vẫn tương đối giữ hình tượng, nhưng khi chiếc xe con kia vừa biến mất chỗ ngã rẽ đầu đường, cô liền hiện nguyên hình, thả mình ngồi co quắp trên chiếc ghế dài của bến xe.
Mạc Tiểu Dương đứng bên cạnh cô, nghiêm mặt như một vị quan nhỏ: “Em nói bình thường chị đừng có ăn nhiều đồ lạnh như vậy, giờ đã hối hận chưa!”
Đứa trẻ này vốn trưởng thành hơn nhiều so với bạn bè cùng lứa tuổi, tầm mắt chuyển qua bàn chân của Mạc Hàm, lại bắt đầu phê bình cô: “Tại sao chị lại đỏm dáng như vậy chứ? Đau bụng lại còn đi giày cao gót!”
Mạc Hàm thối mặt, tức giận vỗ một phát vào đầu cậu bé: “Chị đi giày cao gót còn không phải để kiếm tiền nuôi em sao? Cái đồ không có lương tâm này!”
“…” Mạc Tiểu Dương mấp máy miệng, nhất thời không thể phản bác lại.
Ngồi một lúc, Mạc Hàm cảm thấy thoải mái hơn nhiều, lúc này mới đứng dậy gọi: “Đi thôi, về nhà nào.”
Cô nắm tay Mạc Tiểu Dương, nhân tiện dùng mắt đánh giá chiều cao của cậu bé, lo lắng thở dài: “Tiểu người lùn à, lúc nào em mới có thể cao lên đây?”
Mạc Tiểu Dương dẩu môi, có chút không phục hừ nhẹ: “Đợi mấy năm nữa, chỉ mấy năm nữa thôi em sẽ cao hơn cả chị.”
Mạc Hàm khịt mũi coi thường: “Nghĩ hay quá nhỉ.”
Vừa mới dứt lời, bụng của cô lại bắt đầu quặn đau, phải đứng lại một chỗ.
Mạc Tiểu Dương nhìn cô trong chốc lát, không biết đang suy nghĩ điều gì, một lúc lâu sau mới ấp úng nói nhỏ: “Chờ khi em lớn lên cao hơn chị, em có thể cõng được chị rồi.”
Mạc Hàm không nghe rõ, nghiêng đầu hỏi: “Em nói cái gì cơ?”
Mạc Tiểu Dương lập tức sửa lại: “Không có gì.”
***
Mạc Hàm cùng Mạc Tiểu Dương sống cạnh một nhà xưởng bỏ hoang, nằm gần khu dân cư cách xa trung tâm thành phố, chỗ này có ba phòng ngủ một phòng khách, thuê chung với một đôi nam nữ trẻ tuổi.
Hai chị em cô ở tại phòng ngủ cho khách, đôi tình nhân kia ở phòng ngủ chính, phòng khách và phòng bếp cũng thuộc địa bàn của bọn họ, cho nên tiền thuê nhà Mạc Hàm phải trả mỗi tháng ít hơn họ rất nhiều.
Gần đây hai người họ nhận được giấy đăng ký kết hôn, đã dọn ra ngoài ở, nhưng mãi vẫn không có người mới dọn vào, thế nên phòng ngủ chính vẫn trống không.
Khu dân cư quanh đây đều có lịch sử trên hai mươi năm, nhà nào cũng rậm rạp chằng chịt, nghe nói chính phủ đã nhiều lần muốn di dời để phá bỏ nhưng không thể thực thi, cuối cùng dần dần chẳng còn ai quản lý nữa, thế nên trị an nơi này cũng không quá tốt.
Mạc Hàm và Mạc Tiểu Dương ở tầng sáu, tất nhiên là ở đây sẽ không có thang máy, đèn trong hành lang là đèn cảm ứng giọng nói, nhưng có mấy tầng còn không sử dụng được. Không thể nhìn rõ đường, chỉ có thể dựa vào trí nhớ mà phán đoán nên bước theo hướng nào.
Mạc Tiểu Dương sợ tối, nắm chặt ngón tay út của Mạc Hàm không buông. Như để tăng thêm can đảm, cậu bé còn cố ý tìm đề tài để nói: “Thầy Trịnh thông báo mấy tuần nữa sẽ có họp phụ huynh, chị có tới hay không?”
Mạc Hàm suy nghĩ một chút, cảm thấy chắc mình sẽ không có thời gian, nhưng lời đến khoé môi lại thành hỏi ngược lại: “Vậy em có muốn chị tới hay không?”
Mạc Tiểu Dương khinh thường: “Muốn thì chị có tới không, dù sao đằng nào cũng chỉ có mỗi chị.”
“Ái chà?” Giọng Mạc Hàm cao lên: “Em còn ghét bỏ chị? Thế nào thì chị cũng vẫn hơn ông nội của Trần Lập Hữu nhé?”
Trần Lập Hữu là bạn cùng bàn của Mạc Tiểu Dương, mỗi lần họp phụ huynh đều chỉ có ông nội cậu ta tới. Ông nội cậu ta là một ông lão móm răng, toàn nói bằng tiếng địa phương, cũng không nghe hiểu được tiếng phổ thông, mỗi lần trao đổi với thầy giáo đều là ông nói gà bà nói vịt.
Các bạn học trong lớp dù không ai nói gì, nhưng trong lòng đều cảm thấy đây là một chuyện vô cùng xấu hổ.
Chẳng cần so sánh, Mạc Hàm cũng biết một người chị gái xinh đẹp như mình đã giúp Mạc Tiểu Dương nở mày nở mặt lắm rồi.
Mạc Tiểu Dương không muốn nói lời vô nghĩa, trực tiếp hỏi: “Vậy tóm lại là chị có tới hay không?”
Mạc Hàm gật đầu: “Được rồi được rồi, chị sẽ đi.”
Chắc hẳn Mạc Tiểu Dương rất vui, khe khẽ cười trong bóng tối.
Học sinh tiểu học vốn được chia thành hai loại: Một loại là thành tích kém, mỗi lần họp phụ huynh chỉ cầu mong ba mẹ có việc phải đi công tác. Một loại là thành tích tốt, ba mẹ cả nhà đều đến cổ vũ, làm rạng rỡ tổ tông.
Mặc dù vẻ ngoài của Mạc Tiểu Dương không đẹp như Mạc Hàm, nhưng đầu óc tốt hơn cô rất nhiều, thành tích trong lớp luôn đứng hàng đầu, tiếc là cậu bé chỉ có mỗi Mạc Hàm là người thân, thế lực đơn bạc.
Mạc Hàm đang nghĩ không biết lần tới có thể kéo Lý Việt Hải đi họp phụ huynh cùng với mình hay không, hai người họ diễn vai đôi vợ chồng.
***
Cuối cùng cũng bò lên được đến tầng sáu. Mạc Hàm đang chuẩn bị lấy chìa khoá từ trong túi xách, cánh cửa đối diện bất ngờ mở ra, một người đàn ông râu ria xồm xoàm bước ra ngoài.
Sống đối diện với Mạc Hàm chính là chủ cho thuê tầng lầu này, là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi chưa lập gia đình, cuộc sống cá nhân rất phóng túng, cứ một thời gian lại đổi bạn trai một lần.
Mạc Hàm đã từng thấy vài người xa lạ đi từ phòng bà ta ra, còn có kẻ xấu xa huýt sáo với cô, nhưng cho tới bây giờ thì Mạc Hàm vẫn luôn lạnh mặt không thèm để ý.
Nhưng cái người đứng trước mắt này có chút không giống, Mạc Hàm vừa nhìn thấy hắn liền vội vàng nghiêng người, tránh không kịp.
Người đàn ông đứng im một lúc, cười rộ lên lộ ra hàm răng vàng khè, giọng điệu trách móc: “Ai da, đây không phải là Hàm Hàm sao?? Đã mấy ngày rồi không thấy cháu.”
Mạc Hàm làm như không thấy, cúi đầu xuống nhanh chóng tiếp tục tìm chìa khoá, nhưng không biết hôm nay cái chìa khoá này có vấn đề gì, túi sắp bị móc rỗng rồi mà vẫn chưa tìm được.
Người đàn ông kia dùng ánh mắt khiến người ta vô cùng khó chịu nhìn Mạc Hàm một lượt từ trên xuống dưới, cười cười như cũ: “Lần đầu tiên ta gặp cháu là khi cháu vẫn còn là một cô bé, bây giờ trưởng thành, càng lớn lại càng giống mẹ.”
Chủ nhà nghe tiếng đi ra, hỏi có chuyện gì, người đàn ông giải thích: “Em không biết sao? Người khách trọ nhỏ này của em ngày xưa ở chỗ anh, năm đó mẹ nó là đại mỹ nữ chỗ bọn anh đó, nổi tiếng ong bướm lẳng lơ…”
Cám ơn trời đất, cuối cùng cũng tìm được chìa khoá, Mạc Hàm vội vàng mở cửa, kéo Mạc Tiểu Dương đi vào, xoay người “Bành” một tiếng đóng cửa lại.
Cách âm hiệu quả không tốt lắm, cho dù như vậy nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.
Như là cố ý để cô nghe thấy, người đàn ông đó càng lúc càng dùng những từ ngữ thấp kém không thể chấp nhận được: “Ha ha, người đàn bà đó phóng túng cực kỳ, đã kết hôn rồi nhưng vẫn đi câu dẫn người khác, nhiều người anh em của anh đã ngủ với cô ta, rất sảng khoái. Ai da, đáng tiếc là anh đã không xếp hàng, nếu không… hắc hắc hắc.”
***
Đèn trong phòng không bật, ánh chiều tà đem bóng của hai chị em kéo ra thật dài, nhất thời trầm mặc không nói gì.
Mạc Hàm bịt lỗ tai của Mạc Tiểu Dương, cúi đầu xuống nhìn ánh mắt cậu bé.
Ánh mắt trẻ con hồn nhiên trong suốt, Mạc Hàm muốn giải thích gì đó cho đôi mắt kia, nhưng lại vô lực.
Ngay sau đó giọng nói của chủ nhà truyền đến, mang theo mùi dấm chua: “Thế nào? Lúc trước không được chạm vào mẹ của người ta, bây giờ muốn chuyển sang con gái chứ gì?”
Người đàn ông lập tức lấy lòng: “Anh chỉ kể một chút thôi mà, em lại nghĩ đi đâu vậy, có người đàn bà nào có thể hơn được em, em thấy có đúng không? Ai da tiểu bảo bối của anh…”
Giọng nói của hai người đó dần xa dần, có lẽ đã rời đi.
Mạc Hàm chậm chạp buông hai tay ra khỏi tai của Mạc Tiểu Dương, đôi con ngươi đen láy của cậu bé nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt, cái hiểu cái không.
Cổ họng Mạc Hàm khô lại, một lúc sau mới mở miệng nói: “Chị không biết kẻ kia, em đừng nghe hắn nói bậy.”
Mạc Tiểu Dương không đáp lời.
Vài giây sau, cậu bé cầm túi đựng sách, quay người đi về phòng mình: “Em đi làm bài tập đây.”