Sau khi kết thúc khoá học quân sự, Hoa Kỳ X đã tổ chức thêm rất nhiều hoạt động trong khuôn viên trường, các đoàn thể, hội sinh viên treo biển chiêu mộ thành viên mới, kết hợp với nhiều cuộc thi khác nhau…
Đây là một trường nghệ thuật, nơi mà mọi thứ đều được đổi mới rất nhanh chóng, như vậy mới khiến bạn có thể vĩnh viễn duy trì và phát huy được tinh thần sáng tạo của mình.
Trường đại học là một điểm khởi đầu mới trong cuộc đời mỗi người.
Môi trường giáo dục và các mối quan hệ cá nhân hoàn toàn không giống với thời cấp ba, có người chọn việc khép kín không thay đổi bản thân, có người lại rất nhanh chóng thích nghi với những quy luật mới, hoàn hảo chuyển đổi từ học sinh trung học trở thành một sinh viên đại học.
Chu Viễn An lại ở giữa hai loại người này.
Không còn những lời đồn đại nhảm nhí vướng bận, cuộc sống của anh thanh tĩnh hơn nhiều so với trước kia.
Khác với thời trung học suy nghĩ còn chưa thông suốt, đối với những người ưu tú ở bên cạnh thì sinh viên đại học thường chỉ giấu những suy đoán ở trong lòng, chứ không dám thể hiện ra bên ngoài khiến bản thân đắc tội với người khác.
Thời gian vừa qua Chu Viễn An đều luôn thanh tâm quả dục, không tham gia kết bè phái trong lớp, cũng không cuốn vào bất kỳ những tranh chấp danh lợi nào.
Không ít người biết chuyện anh được nhận vào khoa Kiến Trúc bằng số điểm tuyệt đối.
Có mấy lần Mạc Hàm qua tìm anh, nhìn thấy mấy cô gái vây xunh quanh anh, vừa nói vừa cười, đổi đủ loại đề tài để bắt chuyện với anh.
Mạc Hàm cảm thấy rất thú vị, thời trung học rất hiếm khi được nhìn thấy hình ảnh như thế.
Dẫu sao thì hồi ở trường trung học, ngoại trừ cô thì không có ai dám trắng trợn thích cái người lập dị trong mắt người khác này.
Có lẽ bản thân Chu Viễn An vẫn như cũ không hề thay đổi, nói dễ nghe một chút thì là trầm tĩnh ít nói, nghiêm túc chững chạc, còn nói khó nghe ra thì chính là: Ba cây gậy đập vào một bịch bông nhàm chán.
Trước đó Hoa Kỳ X tổ chức một loạt những hoạt động lớn nhỏ, anh đều mặc kệ không quan tâm, không để ý, không tham dự.
Nhập học được một tháng nhưng anh không kết giao thêm được một người bạn nào.
Việc bận rộn mỗi ngày của anh, ngoài học tập thì chính là vẽ tranh.
Gần đây lại có thêm một việc nữa, đó là luyện hôn với Mạc Hàm.
Một bụng bí bách không được giải toả thì cũng chỉ có thể bốc ra mùi thối, Mạc Hàm tự chủ trương giúp anh đăng ký tham gia vào hội sinh viên.
Thứ nhất là có thể để tài năng của anh có đất dụng võ, thứ hai là có thể giúp anh gặp gỡ thêm nhiều bạn bè.
Buổi tối ngay trước ngày diễn ra cuộc phỏng vấn Chu Viễn An mới biết được chuyện này, nhưng anh cũng hề không cảm kích, ngược lại chỉ muốn tìm đủ mọi cách để có thể rút tên ra khỏi danh sách.
Mạc Hàm mắng anh: “Sao anh lại phải sợ hãi như vậy? Chỉ phỏng vấn thôi chứ đâu phải là lột da anh, tại sao không chịu thử một chút?”
Chu Viễn An nói: “Không muốn làm chuyện mà mình không hứng thú.”
“Ai da, anh vẫn còn lớn miệng hả!” Mạc Hàm khoanh tay: “Vậy anh cảm thấy hứng thú với chuyện gì?”
Chu Viễn An chỉ chỉ vào cô: “Em.”
“Đừng có đánh trống lảng!” Mạc Hàm liếc anh: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó!”
Cô bắt đầu khuyên bảo: “Anh không cảm thấy là anh quá ít bạn sao? Ngoại trừ ba và người bạn thần bí kia của anh, em chưa thấy anh nói chuyện với ai được quá mười câu cả. Sau này em giới thiệu với người khác nói rằng bạn trai em là Chu Viễn An, người ta lại hỏi ‘Chu Viễn An là ai?’, vậy có phải là khó xử không! Nếu như chẳng may một ngày anh đột nhiên biến mất, em phải biết đi đâu để tìm anh đây!”
Mạc Hàm bắt chước giống y như thật, khiến Chu Viễn An không nhịn được mà phì cười.
Mạc Hàm đe doạ anh: “Không cho cười!”
Chu Viễn An cố nhịn: “Ừ, không cười.”
Mạc Hàm lại nói tiếp: “Không phải tất cả mọi người đều có thể giống em, quấy nhiễu khiến anh quen với sự tồn tại của em. Anh phải chủ động hoà nhập với xunh quanh thì người khác mới có thể đáp lại anh được.”
Cô nói chậm lại, thành khẩn: “Em không muốn những khi em không có ở đây, anh lại phải lẻ loi ăn cơm một mình ở căng tin, anh có hiểu không?”
Chu Viễn An không lên tiếng, mà nâng cằm của cô lên, chăm chú nhìn vào cô.
Mạc Hàm chạm vào tay anh: “Anh có nghe thấy không đó?”
Ánh trăng chiếu vào đôi mắt Chu Viễn An, thật lâu anh không lên tiếng, Mạc Hàm không hiểu lúc này anh còn thâm tình cái gì, nhưng có lẽ cô đã thực sự bị ánh mắt đó đầu độc.
Một lúc sau, Chu Viễn An choàng tay qua ót cô, từ từ tiến lại gần, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mở đôi môi của cô ra.
Mạc Hàm không thể nào kháng cự lại được sự thân mật kiểu này, liền há miệng ra cho anh tiến vào.
Anh dùng hết sự dịu dàng của mình, kiên nhẫn cọ sát, hơi thở của anh ngập tràn khoang miệng, khiến Mạc Hàm như tan chảy ra.
Sau khi kết thúc, Mạc Hàm vẫn nhung nhớ cắn cắn cằm anh, bàn tay cũng không nhịn được mà sờ loạn khắp nơi, miệng lẩm bà lẩm bẩm: “Tiêu rồi, em nghiện rồi…”
“Nghiện cái gì cơ?”
“Chậc… Phải gọi cái này là gì nhỉ?” Mạc Hàm ngẫm nghĩ một lúc, tự nghĩ ra một câu: “Nghiện hôn?”
Chu Viễn An ngầm chấp nhận cái từ này, lại thuận theo lời cô tiếp tục hỏi: “Vậy nghiện hôn hơn hay nghiện thuốc lá hơn?”
Mạc Hàm không nghĩ đột nhiên anh lại lôi hai vấn đề này ra so sánh với nhau, cô nhìn anh như nhìn đồ ngốc: “Sao có thể giống nhau chứ? Tự nhiên anh lại đi tranh giành với một điếu thuốc làm cái gì?”
“…” Cô hoàn toàn hiểu sai ý anh.
Chu Viễn An lấy tay cô ra khỏi ngực mình, thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: “Ngày mai anh sẽ đi tham gia phỏng vấn, nhưng em phải đáp ứng anh một chuyện.”
Mặt Mạc Hàm nhất thời biến sắc, cô trợn mắt nhìn anh: “Em cứ nghĩ vừa rồi anh hôn em có nghĩa là đồng ý rồi, sao giờ lại còn yêu cầu gì nữa?!”
“Anh chưa hề nói đồng ý.”
Mạc Hàm chậc một tiếng, tức giận nói: “Vậy anh muốn thế nào?”
Chu Viễn An nói: “Em cai thuốc đi.”
“Cái gì?”
“Cai thuốc.”
“… Tại sao đột nhiên lại nói đến cái này?”
“Anh thấy em một ngày hút tận ba bốn điếu, không tốt cho sức khoẻ chút nào.”
“…”
Mạc Hàm khẽ khom lưng, không tình nguyện cho lắm: “Đây không phải là chuyện có thể làm trong ngày một ngày hai, để sau hãy nói đi.”
Chu Viễn An yên lặng, nhìn cô chằm chằm không nhúc nhích.
Mạc Hàm nhìn lướt qua anh rồi nhìn về phía khác, mấy giây sau lại quay đầu lại nhìn anh.
Từ đầu đến cuối Chu Viễn An không tỏ thái độ gì, chỉ là nhìn cô đến nỗi như muốn chọc thủng cả mặt cô ra vậy.
Mạc Hàm quyết định cứu vãn bầu không khí dưới ánh trăng, cô thở dài, sau đó lôi một điều kiện gần như không thể nào thực hiện được ra để đặt cược.
“Nếu không thì như thế này đi? Sau này anh mà được làm chủ tịch hội sinh viên thì em sẽ cai thuốc, được không?”
Chu Viễn An như có chút suy nghĩ nhìn cô, một lúc lâu sau gật đầu: “Được.”
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Mạc Hàm tự mình theo Chu Viễn An tới phòng họp báo danh, sợ anh khi lâm trận lại bỏ chạy.
Bên ngoài hành lang phòng họp đã sớm đứng đầy người, có người ngồi đọc lại lý thuyết, có người đang không ngừng luyện mỉm cười trước gương, không khí tràn ngập sự khẩn trương.
Mạc Hàm hỏi Chu Viễn An – người chẳng mang theo thứ gì tới: “Tối hôm qua anh có chuẩn bị gì không?”
Chu Viễn An lắc đầu: “Không có.”
Mạc Hàm chế nhạo: “Vậy anh làm sao để đỗ được chức chủ tịch đây?”
Chu Viễn An cười cười: “Tuỳ duyên đi.”
Chu Viễn An ghi họ tên ở chỗ bí thư, sau đó cũng ra xếp hàng cùng những người khác.
Mạc Hàm chờ anh được một lúc, nhàm chán ngáp dài.
Cô rảnh rỗi không có chuyện gì làm, ánh mắt nhìn lơ đãng, tai vểnh lên nghe ngóng xung quanh.
Đột nhiên liếc thấy cửa phòng họp mở ra, một nữ sinh viên mặc bộ váy màu đen bước ra từ bên trong, nhìn qua có vẻ là cũng tới phỏng vấn.
Trái với những người cùng tới phỏng vấn khác đang lo lắng thì dáng vẻ cô ta ung dung bình thản, cứ như mọi việc đã nằm hết trong lòng bàn tay cô ta rồi, tựa như chính cô ta đã trở thành một thành viên của hội sinh viên vậy.
Mạc Hàm cắn đầu ngón tay, đưa mắt nhìn theo cô ta lướt qua bên cạnh mình rồi biến mất ở cuối hành lang, không khỏi có chút buồn bực.
Đây chẳng phải là bạn gái đương nhiệm của Lý Việt Hải sao? Tên gì nhỉ… Lâm Đoá Nhi?
Cô ta cũng học ở Hoa Kỳ X?
***
Mạc Hàm không đợi được Chu Viễn An phỏng vấn xong, buổi trưa cô đã hẹn Lê Khả ăn cơm, tiện thể đến trường cô ấy thăm quan một vòng, vì vậy đành phải rời đi trước.
Cô gái nhỏ Lê Khả này gần đây luôn buồn bã không vui, tâm trạng kìm nén hết vào không bộc lộ ra khiến cô cảm thấy rất đồng cảm, cũng không hiểu học tập bận rộn như vậy thì lấy thời gian đâu ra để u buồn nữa.
Lúc Mạc Hàm xuống xe, từ xa đã nhìn thấy cô ấy mặt mày ủ ê đứng đợi ở cổng trường, ngay cả khuôn mặt tròn trịa như trứng ngỗng cũng gầy đi một chút.
Cô mỉm cười chạy tới, đưa tay bóp bóp mặt cô ấy: “Đang nghĩ chuyện gì thế? Sao lại không vui như vậy?”
Lê Khả miễn cưỡng nở nụ cười, lắc đầu nói: “Không có gì.”
Mạc Hàm khoác vai cô ấy: “Đi thôi! Nghe nói đồ ăn ở căng tin trường cậu rất ngon, mau dẫn mình đi nếm thử nào!”
Lê Khả cười: “Không thành vấn đề.”
Mạc Hàm quả thực đã được mở mang đầu óc, căng tin chỗ này còn được chia thành hai khu ẩm thực Trung Quốc và đồ Tây. Mạc Hàm không chút do dự sang luôn bên khu đồ Tây, gọi hai phần bít tết. Mặc dù mùi vị không thể nào ngon như nhà hàng, nhưng giá cá khá là phù hợp với sinh viên.
Lê Khả nói mình không có khẩu vị, uống mấy hớp nước chanh xong đã nói no. Cuối cùng phần bít tết còn lại cũng rơi vào bụng Mạc Hàm.
Mạc Hàm nhìn dáng vẻ không yên lòng của cô ấy, rốt cuộc không nhịn được vỗ bàn một cái, vạch trần tâm tư cô ấy: “Cậu vẫn còn nghĩ đến Lý Việt Hải đúng không?”
Lê Khả ấp úng, hồi lâu mới gật đầu một cái.
Mạc Hàm bất bình giùm cô ấy: “Cậu còn nghĩ đến cái tên khốn đó làm gì? Anh ta có tốt với cậu đâu?!”
Lê Khả nhỏ giọng nói: “… Rất tốt mà.”
Mạc Hàm phát cáu: “Thế mà anh ta còn…!”
“Mạc Hàm, cậu không biết đâu.” Lê Khả vội cắt đứt lời cô: “Ba mình gần đây làm ăn thua lỗ, nợ rất nhiều tiền, ngay cả tiền học phí thiếu chút nữa mình cũng không thể đóng được, là trước đó Lý Việt Hải đã giúp mình…”
Mạc Hàm trợn mắt: “Chẳng qua chỉ là cho cậu mượn mấy nghìn mà cậu liền khăng khăng một lòng với anh ta?”
“Không phải là mình không quên được anh ấy, mình chỉ đang lo lắng cho anh ấy thôi…”
Lê Khả thong thả nói: “Sau hôm kia mình có gặp anh ấy mấy lần, nhìn qua thấy anh ấy không ổn chút nào, nhưng vẫn mỉm cười khích lệ mình, quan tâm mình như bạn bè…”
Mạc Hàm không biết phải làm sao để mắng cho cô ấy tỉnh, giận đùng đùng: “Đối tốt với cậu hơn nữa thì cũng vô ích! Bây giờ người ta có bạn gái khác rồi!”
Lê Khả giật giật khoé miệng, cuối cùng bị cô chặn họng không sao nói tiếp được, buồn bã cúi đầu nhìn xuống đất.
Mạc Hàm cắn ống hút, oán hận nói: “Đáng lẽ ra ban đầu mình không nên đồng ý cho hai người ở chung một chỗ.”
“…”
“Mạc Hàm.”
“Ừ?”
“Lần trước ở trong KTV, Lý Việt Hải nói cậu thích anh ấy, là thật sao?”
“…”
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Tại sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”
Lê Khả nói: “Mình rất muốn biết, cậu nói thật với mình đi, mình sẽ không suy nghĩ gì đâu.”
Mạc Hàm lặng lẽ uống ngụm nước chanh, không trả lời.
“Mình không thích Lý Việt Hải.” Cô uống một hơi cạn sạch nước chanh, đặt cốc lên bàn, không nhanh không chậm nói: “Huống hồ là mình đã có bạn trai rồi.”
Hai mắt Lê Khả liền sáng rực lên, tò mò hỏi: “Bạn trai? Bắt đầu từ khi nào? Bạn đại học sao?”
“Không phải.” Mạc Hàm lắc đầu: “Là Chu Viễn An, chắc cậu vẫn còn nhớ, là bạn học cấp hai của chúng ta đó.”
“Chu Viễn An à…” Lê Khả nhớ đến cái tên này, gật đầu: “Có nhớ, cậu ấy học cùng trường cấp hai với chúng ta.”
“Không phải hai chưa bao giờ xuất hiện cùng nhau sao? Tại sao tự nhiên lại thành một đôi?”
“Rất đột ngột sao?” Mạc Hàm nhún vai, ra vẻ giải thích: “Vừa vặn mình bị sắc đẹp của anh ấy mê hoặc, anh ấy lại không chê mình ngực nhỏ, cứ thế là ở cùng một chỗ thôi.”
Lê Khả phì một tiếng bật cười.
Mạc Hàm thấy đây là nụ cười thực sự đầu tiên của cô ấy trong ngày hôm nay, liền thở phào một hơi.
Hai người ăn xong bữa trưa, lúc từ căng tin đi ra, đột nhiên Lê Khả ai nha một tiếng, vỗ trán.
Mạc Hàm cho là cô ấy bỏ quên thứ gì, nhưng lại nghe cô ấy nói: “Mình vừa nhớ ra chuyện này.”
“Chuyện gì vậy?”
“Cậu còn nhớ Đào Duyệt không?” Lê Khả nói.
Lâu lắm rồi mới nghe được cái tên này, đầu óc Mạc Hàm trống rỗng hai giây.
Không chờ cô phản ứng, Lê Khả đã nói tiếp: “Hồi cấp hai Chu Viễn An là bạn cùng bàn với cô ấy.”
Mạc Hàm há miệng, ống hút rơi thẳng xuống đất.
Hết chương 29.