Đó là năm Mạc Hàm mười lăm tuổi, vào ngày thứ hai của kỳ nghỉ hè.
Quê của Mạc Hàm ở vùng nông thôn toàn nhà đất, hoàn cảnh nghèo nàn lạc hậu, ngay cả một cái nhà tắm hay nhà vệ sinh cũng không ra hồn. Cửa sau thường xuyên đóng không chặt, khi tắm gió thổi vào vù vù, mùa hè thì mát mẻ nhưng mùa đông thì mỗi lần tắm đều như đang bị đi đày.
Bởi vì nhà Mạc Hàm có mỗi cô là con gái, cô lại dậy thì tương đối muộn, Mạc Hạo liền không coi trọng vấn đề này, cửa bị vỡ thì cũng cứ mặc kệ cho nó vỡ, cảm thấy chẳng có vấn đề gì. Thế nên mới bị những loại lưu manh du côn trong thôn chiếm tiện nghi.
Dương Linh nổi tiếng là đại mỹ nhân, tất nhiên con gái của bà cũng sẽ bị rất nhiều người tơ tưởng, mặc dù đám lưu manh kia không dám trắng trợn làm gì cô, nhưng trong lòng vẫn chứa những suy nghĩ bẩn thỉu.
Mạc Hàm vẫn còn nhỏ tuổi, ý thức đề phòng còn thấp, luôn vô tình khiến cho bọn họ được như ý, khiến cho cục diện trở nên không thể nào thay đổi như vậy.
Sau đó, Mạc Hạo bỏ ra mấy nghìn đồng để bịt miệng Từ Đào và nhóm người kia, không cho họ phát tán những video bất nhã đó.
Ngày thứ ba Mạc Hàm liền chuyển trường vào học trong thành phố, hết cấp hai cũng vẫn ở lại đây, ngày lễ ngày tết đều không muốn về nhà, không còn đụng phải mấy kẻ cặn bã kia nữa, như vậy mới dần dần quên đi đoạn ký ức khó chịu kia...
Chẳng thể ngờ rằng nhiều năm sau sẽ gặp lại Từ Đào ở nhà bà chủ nhà, mà những video có thể phá huỷ cả cuộc đời cô vẫn còn bị hắn lưu giữ.
Cô đập nát USB thì có thể thay đổi được gì?
Ai biết được liệu rằng trong tay hắn còn giữ riêng bản nào nữa không?
Ngoài Từ Đào ra, rốt cuộc còn thêm bao nhiêu người nữa vẫn còn lưu đoạn video cô trần truồng bên trong điện thoại?
Mạc Hàm không dám nghĩ tiếp nữa, mấy ngày hôm sau cô vẫn như cũ im lặng nhốt mình ở trong nhà, suy nghĩ hỗn loạn, không có chí tiến thủ cứ sống qua ngày như vậy, nhưng so với mấy ngày lười biếng vừa qua thì hoàn toàn không giống.
Thần kinh toàn thân không lúc nào không căng thẳng, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là ngay lập tức như chim sợ cành cong.
Sau đó Mạc Hàm đã hình thành một thói quen, đó là mỗi ngày khi thức dậy và trước khi đi ngủ, đều không nhịn được mà phải đi một vòng kiểm tra những tờ giấy dán xung quanh tiểu khu.
Chỉ cần thấy tờ giấy nào tương tự kiểu "Ảnh của một số nữ sinh viên không đứng đắn" là cô như bị một thanh kiếm chỉ vào mũi, như đang ngồi trên bàn chông vậy.
Nhưng đến khi cố gắng lấy can đảm để xem kỹ thì mới phát hiện hoá ra đó chỉ là một tin đồn được giật tít để câu view.
Mặc dù trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng cảm giác bất an càng ngày càng nặng nề, tựa như sớm muộn cũng sẽ có một ngày tin dữ rơi xuống đầu cô.
Ngày qua ngày, cô bị những nghi ngờ vô căn cứ đó giày vò khiến bản thân như muốn sụp đổ.
Những suy nghĩ tiêu cực cần phải được xả ra ngoài, người biết chuyện này chỉ có một mình Lý Việt Hải, sau bao ngày chất chứa uất ức, rốt cục khi đến bước đường cùng Mạc Hàm cũng phải gọi điện thoại cho hắn.
Đang là ban ngày, thế như Lý Việt Hải lại uống say như chết, đến một câu cũng không nói được.
Mạc Hàm không để ý đến những chuyện khác, một hơi kể lại hết chuyện về cái USB.
Chờ đến lúc cô tạm ngừng nói, mới phát hiện ra bên kia không hề đáp lại chút nào, điện thoại đã bị cúp từ bao giờ.
Mạc Hàm đầy bụng nghi ngờ gọi lại lần nữa, tiếng tút tút vang lên không ngừng, nhưng từ đầu đến cuối Lý Việt Hải vẫn không nhấc máy.
Lúc Mạc Hàm gọi lại lần thứ ba, chỉ nghe được giọng nói báo đã tắt máy lạnh như băng.
Cô chậm chạm vứt điện thoại sang bên cạnh, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, thở dài.
Ra vậy, sao lại quên mất hắn đã có bạn gái rồi chứ...
Hắn không còn nghĩa vụ phải nghe điện thoại của cô mọi lúc mọi nơi, nghe cô than phiền nữa.
Nhưng nói đi nói lại cũng cảm thấy hơi kỳ quái, mặc dù cuộc điện thoại đó không được lắng nghe, nhưng trạng thái tinh thần của Mạc Hàm lại dần dần tốt lên.
Mặc dù Lý Việt Hải không nói gì, nhưng lại khiến cho cô nhận ra một sự thật quan trọng, đó là: Làm người, cuối cùng đều sẽ chỉ có thể tự dựa vào chính bản thân mình.
Có chút tổn thương, nhưng nếu như có thể tự mình cắn răng chịu đựng, sau này cô cũng không còn muốn phải dựa vào người khác nữa.
Đạo lý này đã giúp cô đứng lên một lần nữa.
***
Kỳ nghỉ hè chỉ còn hơn một tháng, cô phải tận dụng cơ hội này làm thêm nhiều hơn một chút.
Chị Hồng đã gọi điện thoại cho cô mấy lần bảo cô đi làm, nhưng đều bị cô không biết điều mà từ chối. Lúc này cô phải thể hiện tình cảm nồng nàn, dịu dàng tới xin nhận tội.
May là chị Hồng vốn là người rộng lượng, luôn coi Mạc Hàm là em gái của mình, liền như cũ giới thiệu cho cô nhiều công việc tốt.
Ngày hôm đó lúc hai người đang tẩy trang bên trong hậu trường, chị Hồng nói: "Chị nghĩ chắc là chị sẽ chuyển công việc, sang làm quản lý của công ty đại diện"
Mạc Hàm đang gỡ lông mi giả, kinh ngạc vì lời cô ấy nói, lông mi giả cứ như vậy bị thả rơi trên mặt.
Vẻ mặt cô không thể tin được: "Chị Hồng, chị muốn đổi nghề?"
"Ha, ngớ ngẩn nhỉ." Chị Hồng tự mỉm cười: "Chị cũng đã hoa tàn ít bướm rồi, phải đổi nghề thôi, sớm muộn gì cũng phải vậy."
Cô ấy giải thích: "Chị đi làm người đại diện, có một người bạn dẫn dắt."
"...Ừm." Mạc Hàm chậm rãi gật đầu.
"Sao nào?" Chị Hồng vỗ vỗ vai cô, đùa giỡn: "Sau này có muốn làm ngôi sao không? Nếu muốn thì đến tìm chị nhé."
"Haaa." Lúc này đến lượt Mạc Hàm bị chọc cười: "Em ngoại trừ vẻ ngoài dễ nhìn một chút, còn đâu làm gì có tài năng gì, sao mà làm được ngôi sao chứ?"
Chị Hồng chống cằm: "Không phải em thường hát ở quán bar sao? Chị nghe ông chủ nơi đó nói nhiều người thích em lắm."
"Nào có đâu?" Mạc Hàm xấu hổ phất tay: "Đều là hát đại thôi, chỉ cần đụng phải nốt cao là thành quỷ khóc sói tru luôn."
Chị Hồng cười ha ha: "Không sao hết, chị vẫn thấy em rất có tố chất, sau này nếu có cơ hội nhất định phải tiếp tục hợp tác."
...
Sau khi Mạc Hàm về đến nhà, bỏ điện thoại ra nhìn một cái, phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ.
Trong đó một cuộc là số lạ, cuộc còn lại là của Chu Viễn An.
Hai ngày nay Chu Viễn An vẫn gọi điện thoại cho cô, thế nhưng Mạc Hàm không bao giờ nhận.
Cô có thể mơ hồ đoán được lý do anh tìm cô.
Kết quả thi tốt nghiệp trung học đã có rất lâu rồi, cô cũng đã đỗ Hoa Kỳ X như mong muốn, đây đúng là lúc nên thực hiện lời nói của mình.
Nhưng dường như cô đã mất đi cái cảm giác khi đó...
Thích Chu Viễn An sao?
Vấn đề này Mạc Hàm không thể nào trả lời được.
Chẳng qua chỉ là cảm thấy người con trai này rất quan tâm tới cô, lại luôn nghe theo cô, khiến cô không muốn nhường anh cho người khác.
Hiện tại cô giống như trong một đêm già đi mười mấy tuổi, không còn tâm tư, cũng không còn chút hứng thú nào để nghĩ đến những chuyện yêu yêu đương đương nữa.
Đối với cô mà nói, bây giờ việc chăm sóc Mạc Tiểu Dương, tự chăm sóc bản thân mình mới là điều quan trọng nhất.
Còn lại thì, sau này hãy nói đi.
***
Cuộc sống dần dần khôi phục lại bình thường, dù bận rộn nhưng vẫn có quy luật. Mỗi ngày Mạc Hàm đều dậy sớm ngủ sớm, lúc nào rảnh rỗi sẽ dẫn Mạc Tiểu Dương ra ngoài chơi một chút.
Hôm nay lâu lắm mới có được một ngày nghỉ, cô vốn định dẫn Mạc Tiểu Dương đi công viên đại dương để ngắm cá mập, đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, từ sáng sớm trời đã đổ mưa lớn, mãi đến tận chiều tối vẫn không có dấu hiệu tạnh.
Hai người chỉ có thể ngây ngẩn ở trong phòng, vừa ăn quà vặt vừa xem phim "Đi tìm Nemo", cũng coi như là được thấy biển.
Cả tháng trời Mạc Tiểu Dương được ăn uống đầy đủ, không phải quan tâm đến cái gì, cuối cùng được Mạc Hàm nuôi từ con khỉ ốm gầy còm thành con khỉ béo, khuôn mặt đầy đặn hơn, làn da cũng không còn ố vàng xạm đen nữa.
Đến mười giờ đêm, Mạc Hàm tắt tivi, giục cậu đi về phòng ngủ.
Cậu bé cũng rất tự giác, trước khi lên giường liền rót cho mình một cốc sữa, uống một hơi hết sạch.
Mạc Hàm đợi cậu ngủ say sau đó mới trở về phòng mình, rửa mặt đắp mặt nạ, rồi cũng nằm xuống đi gặp Chu Công.
Không biết có phải bị tiếng mưa làm ảnh hưởng hay không, mà giấc ngủ của cô không sâu, không hiểu sao nửa đêm lại tỉnh lại, cầm điện thoại di động nhìn thử thì thấy chỉ vừa mới qua mười hai giờ.
Cô uể oải cất điện thoại, ngả người tiếp tục ngủ, đột nhiên lại nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên bên tai.
Mạc Hàm cho là ảo giác, lật mình không để ý, tiếng đập cửa kia lại càng ngày càng dồn dập, truyền đến tai cô hết sức chân thực.
Mạc Hàm vén chăn lên, căm tức ngồi dậy.
Hơn nửa đêm rồi, ai không biết?
Cô miễn cưỡng giẫm lên dép, di hai chân ra mở cửa.
Đêm tối khiến lòng người nảy sinh nỗi sợ hãi, trên đường từ phòng khách mò đến cửa chính, không hiểu sao Mạc Hàm lại nhớ đến cái USB kia, còn có khuôn mặt tươi cười xấu xa của lũ Từ Đào Trương Na, liền nhất thời dừng bước.
Liệu có phải là lũ côn đồ không?
Do dự một chút, cô còn cẩn thận nhặt cây gậy bóng chày từ dưới đất, hai tay nắm chặt, thận trọng đi ra phía cửa.
Mặc dù cây gậy bóng chày này chỉ là đồ chơi của Mạc Tiểu Dương, được làm bằng nhựa, nhưng dẫu sao có vẫn còn hơn không.
Mạc Hàm đặt một tay trên chốt cửa, từ từ kéo ra.
Cửa mở, một cái bóng đen cúi đầu ảo não đứng bên ngoài, cả người dính nước mưa ướt sũng, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi.
Mạc Hàm nheo hai mắt lại, sau khi đã quen với bóng tối, mới nhận ra người ở trước mặt.
"... Lý Việt Hải?" Cô không thể tin được gọi tên hắn: "Hơn nửa đêm rồi anh còn đến tìm em làm gì?"
Lý Việt Hải không trả lời, mấy giây sau mới ngẩng đầu lên. Đôi mắt hắn toàn tia máu, đỏ vằn đáng sợ.
"Anh đây là mấy ngày không ngủ rồi hả?" Mạc Hàm lo lắng quan sát toàn thân hắn một lần, hỏi dồn: "Có chuyện gì vậy?"
Lý Việt Hải như người câm, chỉ lắc đầu, im lặng.
Mạc Hàm thở dài, kéo tay hắn dắt vào trong nhà, đóng cửa lại.
Trong tay Lý Việt Hải vẫn còn xách chai rượu, lảo đảo đi về phía phòng khách, ngã ngửa người ra sau, nằm lên ghế salon.
Mạc Hàm cầm một chiếc khăn lông vứt lên đầu hắn, cau mày hỏi: "Anh đi đâu làm cái gì? Sao uống nhiều rượu như vậy?"
Không biết hắn có nghe thấy không, vẫn cứ nằm thẳng đơ trên ghế, đôi mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Mạc Hàm bực mình quát hắn một tiếng: "Này, em đang hỏi anh đó! Không trả lời thì anh đi ra khỏi nhà em đi!"
Bây giờ Lý Việt Hải mới mở miệng, giọng khàn đục: "Tâm trạng không tốt, đến tìm em nói chuyện."
Mạc Hàm buồn bực trong lòng, nhìn cái dáng vẻ hồn bay phách lạc của hắn thế kia...
Chẳng lẽ là thất tình?
Cô hỏi: "Thế nào? Cãi nhau với Lê Khả sao?"
Lý Việt Hải lời ít ý nhiều: "Chia tay."
Mạc Hàm sửng sốt: "... Sao nhanh vậy?"
"Tại sao?" Cô không hiểu hỏi.
Lý Việt Hải thờ ơ: "Không thích nữa thì chia tay."
Mạc Hàm vẫn không tài nào hiểu nổi: "Không phải là anh không thể không có cậu ấy sao?"
Lý Việt Hải phất tay, nói qua loa: "Trước kia cảm thấy cô ấy nói sao nghe vậy rất dễ thương, nhưng lâu dần liền cảm thấy chán ngấy, không còn hứng thú nữa."
Mạc Hàm: "..."
Chắc mấy lời này nói ra cũng chỉ để đỡ mất mặt thôi.
Trước kia chỉ có hắn ta làm tổn thương con gái nhà người ta, chứ có bao giờ thấy hắn phải buồn bực u sầu như thế này?
Hết chương 22.
Tác giả có lời muốn nói: Chúc mừng năm mới ~
Hy vọng các bạn có thể luôn luôn bình luận nhiệt tình như vậy (^o^)/~
Lời của Bê Ba: Nào có cái bình luận nào (~"~)/
Chương sau sẽ vô cùng thương tâm, Lý Việt Hải đáng thương...:(