Lễ tình nhân hàng năm đều gần sát với tết âm lịch, khiến nhiều người vừa mừng lại vừa lo.
Thanh niên nam nữ còn chưa kịp thoát ra khỏi những lễ nghi rườm rà khi thăm hỏi người thân, đã lại phải hao phí tâm tư để chuẩn bị thêm những món quà quan trọng hơn.
Thật không may, lễ tình nhân thứ hai mươi trong đời, Mạc Hàm vẫn phải trải qua một mình.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô không có ai hẹn mình.
Lễ tình nhân năm nay rơi vào chủ nhật, không hiểu sao sáng sớm hôm đó Mạc Tiểu Dương lại sốt cao.
Dạo gần đây cậu bé liên tục cảm mạo ho khan, khiến cô hết sức lo lắng. Mạc Hàm không dám khinh suất, bất chấp thời tiết giá rét đưa cậu bé đến bệnh viện.
Hôm nay có vẻ như là ngày lành, trong bệnh viện không đông người lắm, Mạc Hàm rất nhanh đã đến lượt, dẫn Mạc Tiểu Dương vào phòng tiêm.
Mạc Tiểu Dương cũng coi như đã quá quen với việc phải tiêm chích, tiêm bắp hay truyền nước với cậu bé mà nói thì đều là chuyện thường ngày, chỉ nháy mắt đã xong, không khóc cũng không nháo.
Nhưng Mạc Hàm ở bên cạnh thì thầm kinh hãi, thay cậu bé đổ mồ hôi hột.
Sau khi truyền xong mấy chai nước thì cũng đã đến trưa.
Mạc Hàm đói bụng, định tới quán sủi cảo gần đó ăn bữa trưa, vừa lúc Mạc Tiểu Dương đang bị bệnh, cũng nên ăn chút gì đó thanh đạm.
Lúc ra khỏi bệnh viện là vừa đúng mười một giờ, Mạc Hàm mới bước chân vào ánh mặt trời ấm áp thì nhận được điện thoại của thầy Trịnh.
Thầy Trịnh là giáo viên chủ nhiệm của Mạc Tiểu Dương, hai người ít khi liên lạc, mặc dù không có quá nhiều chuyện để nói, nhưng trong những dịp lễ thì cả hai cũng vẫn thường chúc mừng thăm hỏi lẫn nhau.
Thầy Trịnh là một người đàn ông rất biết cách nói chuyện, biết tiến biết lùi, luôn đúng mực vừa phải.
Sau khi nói vài câu khách khí, thầy Trịnh mới nói vào vấn đề chính, hỏi thăm xem buổi tối nay Mạc Hàm có thời gian không, muốn hẹn cô ăn một bữa cơm.
Mạc Hàm ngẫm nghĩ một lát, vẫn chưa kịp trả lời thì đột nhiên vài bóng người quen thuộc đập vào mắt.
Người thanh niên đang đứng dưới tán cây ngô đồng rụng lá là Chu Viễn An, anh mặc trên người chiếc áo khoác lông vũ màu xám tro mà Mạc Hàm tặng, chiếc áo rộng thùng thình, thế nhưng khi mặc ở trên người anh lại không hề cảm thấy cồng kềnh, mà ngược lại vô cùng thanh tú.
Mặt Chu Viễn An hơi nghiêng sang bên cạnh, đang trao đổi gì đó với Đào Duyệt đi đằng sau.
Đào Duyệt đỡ một người phụ nữ tóc bạc, bước đi chậm rãi. Mạc Hàm hơi có chút ấn tượng, hẳn là mẹ của cô ấy.
Mạc Hàm dừng bước, khẽ nhíu mày.
Một giây sau đó, cô lập tức quay đầu, dắt Mạc Tiểu Dương đi sang môt hướng khác.
Thế nhưng cái đồ tiểu quỷ Mạc Tiểu Dương này lại nhanh mắt, kêu lên trước cô một bước: "Anh Tiểu An!"
Mạc Hàm không biết Chu Viễn An có nhìn thấy mình không, cô nhanh chóng quay lưng lại, chân bước như bay về phía trước.
Ngược lại mọi chuyện không như cô mong muốn, còn chưa đi được mười mét thì sau lưng đã truyền tới tiếng bước chân dồn dập, mục tiêu rất rõ ràng.
Mạc Hàm cúi đầu bước nhanh hơn, làm như không nghe thấy.
Chỉ chốc lát sau cô đã bị người đó vượt qua, cánh tay cũng bị anh nắm chặt lấy.
"Mạc Hàm." Chu Viễn An kéo cô đứng lại.
Anh thở hổn hển nhìn cô, hỏi: "Tại sao các em lại ở đây?"
Mạc Hàm nhìn tay mình, hất mạnh, nhưng Chu Viễn An vẫn không chịu buông ra.
Một giây trước cô còn hoảng hốt bỏ chạy, bây giờ bị đuổi kịp thì lại bình tĩnh lạ thường.
Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Chu Viễn An, nói: "Mạc Tiểu Dương bị sốt, tôi đưa em ấy đến truyền nước."
Chu Viễn An nghe vậy, cúi đầu nhìn Mạc Tiểu Dương, nhẹ nhàng hỏi: "Hiện tại đã hạ sốt chưa?"
Mạc Tiểu Dương gật đầu: "Rồi ạ."
Anh dặn dò: "Dạo này thời tiết thay đổi liên tục, em nhớ chú ý giữ ấm, uống thêm nhiều nước nóng vào."
Mạc Tiểu Dương hết sức hưởng thụ: "Vâng, cám ơn anh Tiểu An."
Ánh mắt Chu Viễn An quay trở lại trên người Mạc Hàm, ngừng một chút rồi cất tiếng hỏi: "Tối nay cùng nhau ăn cơm chứ?"
Mạc Hàm im lặng, không trả lời.
Cô nhìn ra phía đằng sau lưng Chu Viễn An, nháy mắt: "Đào Duyệt đi ngàn dặm đến tìm anh, anh không phải chăm sóc cô ấy sao?"
Chu Viễn An cũng quay đầu lại, vẫy tay với hướng bên đó.
Anh giải thích với Mạc Hàm: "Đào Duyệt đưa mẹ cô ấy đi chữa bệnh, sẽ ở lại Đồng Quan một thời gian ngắn."
"Ừm." Mạc Hàm không quan tâm gật đầu, cũng không có ý tứ muốn hỏi tiếp.
Chu Viễn An lại quay lại vấn đề chính: "Tối nay em cùng ăn cơm với anh nhé?"
Mạc Hàm khoát tay với anh: "Xin lỗi, tôi có hẹn rồi."
Anh hơi ngừng lại: "Ai?"
"Thầy Trịnh, anh đã từng gặp rồi đó."
Chu Viễn An ngẫm nghĩ một lát, mãi sau mới nhớ ra.
Anh hỏi: "Hai người có hẹn gì?"
Mạc Hàm cười: "Lễ tình nhân, anh nói xem hẹn hò làm gì?"
Chu Viễn An mím môi, không lên tiếng.
Mạc Hàm trả lời thay anh: "Anh muốn làm gì với tôi, thì tôi chính là làm như thế với anh ấy."
Chu Viễn An nhíu mày, hồi lâu mới nói: "Đừng đi."
Mạc Hàm hất tay anh ra: "Đây không phải là chuyện anh có thể quyết định."
Cô giẫm lên giày cao gót nghênh ngang đi khỏi tầm mắt của anh.
Chu Viễn An buồn rầu, quay đầu nhìn lại hai mẹ con vẫn đang chờ mình, không đuổi theo.
***
Buổi chiều năm giờ Mạc Hàm ra ngoài, cô đã chuẩn bị xong bữa tối cho Mạc Tiểu Dương, để cậu bé ở nhà nghỉ ngơi một mình.
Cô tưởng là Chu Viễn An đã buông tay, ai ngờ vừa xuống đến cửa tiểu khu, đã nhìn thấy anh đứng chờ ở dưới cột đèn.
Lại là cảnh tượng cũ, cô muốn đi nhưng bị anh bám theo không rời.
Chu Viễn An bám sát theo cô, cô làm cách nào cũng không thoát được.
Mạc Hàm không nhịn được dừng bước, quay đầu lại trừng mắt với anh: "Rốt cuộc thì anh muốn gì?"
"Cùng em đi gặp thầy Trịnh."
"Tôi không cần anh phải đi cùng."
"Anh không yên tâm về em."
"Từ lúc nào anh lại quấn quýt với tôi như vậy?"
Mạc Hàm cười lạnh: "Thế nào? Sợ tôi lên giường với anh ta sao?"
Chu Viễn An không lên tiếng.
"Anh cảm thấy tôi vô cùng phóng túng sao?"
Chu Viễn An cau mày: "Không."
"Tôi nói cho anh biết, nếu như tôi muốn lên giường với người đàn ông khác, thì không cần phải chọn ngày hôm nay, bất cứ lúc nào tôi đều có thể!"
"Mạc Hàm." Chu Viễn An bất đắc dĩ nhìn cô: "Ý của anh không phải như vậy."
"Vậy anh đang lo lắng cái gì?" Mạc Hàm chọc chọc vào ngực anh, cất giọng xấu xa: "Người ta là thầy Trịnh chính nhân quân tử, đầu óc sạch sẽ hơn anh nhiều. Anh mà còn tiếp tục đi theo tôi, không chừng tôi sẽ thực sự thay đổi suy nghĩ, sẽ làm chút gì với anh ta đó."
Nói xong, cô quay người bước đi.
Chu Viễn An do dự giây lát, vẫn kiên trì theo sau.
Mạc Hàm đi là vì anh, anh vì yêu cũng đi theo, cùng lắm thì thành hẹn hò ba người chứ sợ gì.
***
Đến cửa nhà hàng đã đặt trước, thầy Trịnh là một người chu đáo, đến sớm hơn mười phút so với giờ hẹn.
Nhìn thấy Mạc Hàm và Chu Viễn An đến cùng nhau, anh ta hơi ngạc nhiên.
Vẻ mặt Mạc Hàm lạnh nhạt, ngồi vào chỗ, không hề giải thích gì.
Cô thực sự không nghĩ rằng Chu Viễn An lại học được thói mặt dày của cô, dám cùng theo đến tận nơi này.
Sau khi lên tiếng chào hỏi lẫn nhau, thầy Trịnh cười hỏi: "Tại sao em trai cô cũng tới?"
Mạc Hàm bịa chuyện: "Nó hẹn ăn cơm với bạn gái ở nhà hàng này nhưng bị cho leo cây, nên cứ nhất định muốn đi theo chúng ta."
Thầy Trịnh rộng lượng, cười cười nói: "Không có vấn đề gì, vậy thì cùng nhau ăn cơm đi."
Mạc Hàm trừng mắt nhìn Chu Viễn An, hung dữ nói: "Chờ nó uống xong cốc nước lọc này tôi sẽ đuổi nó ra ngoài."
Chu Viễn An thì lại vô cùng nhập vai, khách khí gật đầu chào hỏi: "Chào thầy Trịnh."
Thầy Trịnh cũng gật đầu với anh: "Xin chào."
Chốc lát sau, người phục vụ bưng lên một chai rượu sâm banh, thầy Trịnh mở nắp, hỏi hai người bọn họ: "Có muốn uống một chút không?"
Mạc Hàm gật đầu: "Có."
Chu Viễn An cũng gật đầu.
Ly rượu vừa mới tới tay Mạc Hàm thì bị Chu Viễn An đoạt đi.
Anh nói: "Em sắp đến kỳ, đừng uống rượu."
Mạc Hàm không vui: "Rượu này không mạnh, không sao hết."
Chu Viễn An không đồng tình: "Vậy cũng không được."
"Anh đừng có xen vào chuyện của người khác!"
"Anh chỉ đang nghĩ cho em."
Mạc Hàm đấu khẩu với anh một lúc nhưng vẫn không lấy lại được ly rượu.
Cô cảm thấy như anh đang cố tình phá đám, không khỏi tức giận cất giọng chửi nhỏ: "Chu Viễn An!"
Trong không khí dường như tràn ngập mùi thuốc súng, chuẩn bị bùng nổ.
Thầy Trịnh nghi ngờ cắt đứt bọn họ: "Không phải cậu ấy họ Mạc sao? Sao lại đổi sang họ Chu rồi?"
"... Ách." Vấn đề này khiến Mạc Hàm hơi giật mình.
Cô nhắm mắt nói bừa: "Tôi vừa gọi Chu Viễn An sao? Tôi cũng không để ý lắm, chắc là gọi nhầm."
Thầy Trịnh không nghĩ gì nhiều, mỉm cười nói: "Em trai cô quan tâm cô là chuyện tốt, nếu không thể uống thì đừng uống."
Mạc Hàm miễn cưỡng cười khan: "Ừm, xin lỗi, đã khiến anh chê cười rồi."
Cô đứng lên, mỉm cười áy náy: "Tôi đi vệ sinh một lát, sẽ sớm quay trở lại."
Một bàn tay khác lén véo vào hông Chu Viễn An, nhỏ giọng nói: "Anh đi theo tôi."
Ngay sau đó Chu Viễn An cũng đứng lên, gật đầu với thầy Trịnh, bình thản rời khỏi chỗ ngồi.
Hai người một trước một sau đi vào phòng rửa tay, Mạc Hàm thấy xung quanh không có người, liền khoá chặt cửa lại.
Chu Viễn An cho rằng lại phải tranh cãi với cô, nhưng hành động của cô lại khiến anh trở tay không kịp.
Tay cô đặt trên thắt lưng của anh, nói ngắn gọn: "Cởi ra!"
Chu Viễn An không hiểu: "Để làm gì?"
"Anh nói xem để làm gì?"
"Không phải muốn hẹn hò với tôi sao?" Cô cười lạnh, động tác nóng bỏng: "Cho anh một cơ hội làm tôi sảng khoái, mọi chuyện lúc trước đều bỏ qua."
Chu Viễn An khẽ nhíu mày, vẫn đứng im bất động.
"Nghe không hiểu sao?" Mạc Hàm đẩy anh một cái: "Anh cũng không còn là xử nam nữa."
Chu Viễn An giữ tay cô, mấp máy môi một lúc mới chậm rãi mở miệng: "Chúng ta đổi địa điểm khác, ăn cơm trước, sau đó em muốn làm gì anh cũng sẽ phục vụ em."
Mạc Hàm vẫn kiên định: "Không, ở chỗ này."
Cô khoanh tay, nhìn anh: "Cho anh hai phút để quyết định, anh không cởi thì tôi đi."
Nói xong, cô thản nhiên đứng dựa vào cánh cửa, chờ anh tỏ thái độ.
Từng giây từng phút trôi qua, gian phòng vẫn yên tĩnh như ban đầu, giống như không có ai khác ở trong.
Lần này Chu Viễn An thật sự không biết cô đang nghĩ gì.
Hoặc là khi ở trước mặt cô, anh đã mất đi sự tỉnh táo cùng năng lực phán đoán.
Hai phút trôi qua, cuối cùng anh vẫn phải giơ tay chịu thua.
Anh từ từ cởi thắt lưng, từng lớp quần rũ xuống đất.
Mạc Hàm vênh mặt hất cằm sai khiến: "Ngồi lên bồn cầu."
Chu Viễn An nghe theo cô, đặt mông ngồi xuống.
Mạc Hàm nhấc váy mình lên, nhảy ngang ngồi lên đùi anh.
Hai cánh tay cô khoác lên bả vai anh, nhìn thẳng vào mắt anh không chút cảm xúc.
Ánh mắt của cô tĩnh lặng, không mang theo một chút tình cảm nào.
"Chu Viễn An, rốt cuộc thì anh vẫn chẳng thể hiểu được suy nghĩ của tôi."
Chu Viễn An còn chưa kịp hiểu được ý nghĩa của câu nói này, đột nhiên cô đứng bật dậy, đẩy cửa ra, nghênh ngang mang quần của anh mà đi.
Bỏ lại anh vẫn còn chưa kịp kinh ngạc.
***
Thoát khỏi gánh nặng lớn Chu Viễn An, cuối cùng Mạc Hàm cũng được hưởng thụ một bữa ăn tối lãng mạn dưới ánh nến.
Cho đến khi kết thúc cuộc hẹn, thầy Trịnh cũng vẫn không tặng hoa cho cô, như vậy cũng tốt.
Vốn dĩ mối quan hệ của bọn họ vẫn chỉ dừng lại ở mức bạn bè, nếu như anh ta tặng hoa cho cô, cô cũng không biết phải nhận thế nào.
Buổi tối sau khi về đến nhà, Mạc Hàm mơ màng ngủ một giấc. Mười giờ sáng ngày hôm sau, cô mới bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Từ khi chuyển đến nơi ở mới, mỗi ngày của cô đều trôi qua trong yên tĩnh, rời xa những mệt mỏi.
Không ai biết cô đang ở đâu, thế nên chuông cửa đã trở thành thứ để trưng bày, chưa hề kêu một lần nào.
Mạc Hàm dụi mắt đi ra mở cửa, cô cảm thấy như có khi mình vẫn chưa tỉnh ngủ, gương mặt đang phóng đại qua mắt mèo thế nhưng lại là Đào Duyệt.
Nghĩ kiểu gì thì cũng không ngờ rằng người tới sẽ là cô ấy.
Mạc Hàm đầy bụng nghi ngờ mở cửa, ngạc nhiên nhìn người đang đứng bên ngoài: "Cô... Tới tìm tôi sao?"
Đào Duyệt gật gật đầu, thấp giọng nói: "Ừ."
Mạc Hàm lấy cho cô ấy một đôi dép lê, dẫn cô ấy vào phòng, hiếm khi cẩn thận: "Nhà cửa chật chội, đừng để ý."
Đào Duyệt mím môi, khách khí nói: "Không sao."
Mạc Hàm chỉ sợ tiếp đãi không chu toàn, vội vàng bảo cô ấy ngồi xuống, lại vào bếp rót cho cô ấy một cốc nước.
Đào Duyệt lo lắng bất an ngồi trên ghế salon, hai chân khép chặt, hai tay quy củ để im trên đầu gối, rõ ràng là vẫn chưa quen ở cùng một chỗ với Mạc Hàm.
Mạc Hàm cũng không khá hơn chút nào, cô liên tục nuốt nước miếng, yên lặng hồi lâu mới mở miệng: "Tại sao cô... tìm được chỗ này?"
Đào Duyệt nói: "Đi theo Viễn An tới."
Mạc Hàm sững sờ: "Anh ta cũng tới?"
"Không phải." Đào Duyệt lắc đầu, giải thích: "Buổi tối mấy ngày trước cậu ấy thường xuyên quanh quẩn dưới lầu nhà cô. Tôi lo cho cậu ấy nên bám theo, vậy nên mới biết."
"... À."
Cổ họng Mạc Hàm hơi khô khốc, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ.
Nhân cơ hội này, cô có nhiều chuyện muốn nói với Đào Duyệt: "Tôi... Tôi không biết cô có muốn gặp lại tôi hay không, nên tôi không dám chủ động đi tìm cô, nhưng kỳ thực... tôi vẫn luôn đợi cô."
"Chuyện năm đó là do tôi quá ích kỷ mù quáng, mỗi lần nhớ lại đều vô cùng hối hận áy náy. Tôi đã nợ cô quá nhiều, bây giờ nói với cô lời xin lỗi, sợ rằng cô cũng sẽ không chấp nhận." Cô hơi ngừng lại: "Thế nhưng... Nếu như cô gặp phải khó khăn gì, nếu tôi có thể giúp thì nhất định sẽ giúp."
Đào Duyệt mím chặt môi, nhưng vẫn không kìm chế được hơi run rẩy.
Chuyện hồi cấp hai, cô ấy cũng không muốn nhớ lại chút nào, nhưng giờ phút này lại không thể không nhắc đến.
Cô ấy im lặng thật lâu không trả lời, mãi đến khi Mạc Hàm nhẹ nhàng đặt khay trà nhắc nhở thì lúc ấy mới lấy lại tinh thần.
Đào Duyệt rũ mắt, nói khẽ: "Hôm nay tôi đến vì Viễn An."
Mạc Hàm hơi ngẫm nghĩ: "Anh ta bảo cô tới làm thuyết khách sao?"
Đào Duyệt lắc đầu: "Không, tự tôi tới, cậu ấy không biết."
Mạc Hàm không lên tiếng, lẳng lặng chờ cô ấy nói tiếp.
"Nói thật, tôi không thể nào tha thứ được cho cô. Khi vừa mới biết chuyện Viễn An ở chung với cô, tôi rất khó chịu, bị đả kích mạnh mẽ. Viễn An luôn kể về cô với tôi, muốn tôi thay đổi suy nghĩ về cô, nhưng tôi vẫn không nghe lọt tai, vẫn luôn hy vọng cậu ấy chia tay với cô."
"Nhưng hoá ra chia tay không đơn giản như tôi nghĩ, cậu ấy thực sự thích cô, mấy hôm nay tôi đã thấy cậu ấy khổ sở đến thế nào."
Cô ấy nói đến đây thì dừng lại, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cốc nước trên bàn.
"Tôi với cô đều sống trong gia đình đơn thân giống nhau, trong nhà cũng có một em trai. Thân thể tôi rất yếu ớt, không thể ra ngoài làm việc, cả nhà đều chỉ sống bằng tiền lương của mẹ tôi. Nếu như không có Viễn An liên tục giúp đỡ, ngay cả học phí của em trai tôi cũng không thể đóng nổi."
"Số tiền tôi nợ cậu ấy có lẽ cả đời tôi cũng không tài nào trả nổi, đến bây giờ cũng vẫn chưa biết sẽ phải báo đáp bằng cách nào. Cậu ấy là người tốt, tôi luôn hy vọng cậu ấy có thể sống bình an, mạnh khoẻ, hạnh phúc."
"Mối quan hệ giữa hai chúng tôi chỉ đơn thuần là tình bạn, tình anh trai em gái, không hề có gì khác." Cô ấy thở dài: "Nếu như vì tôi mới khiến hai người trở nên như vậy, thế thì người phải nói xin lỗi cô là tôi. Coi như đây là cô đang giúp tôi, tôi cầu xin cô hãy ở bên cậu ấy..."
Đào Duyệt nói xong, thành thật cúi đầu, dáng vẻ như đang cầu xin.
Nhất thời Mạc Hàm nghẹn họng, không biết phải đáp lời như thế nào.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến mọi chuyện sẽ thành ra thế này.
Cô vội vàng lắc đầu: "Cô đừng như vậy, cô không hề sai..."
Đào Duyệt không trả lời, mà như nhớ đến cái gì, lấy một chiếc sim điện thoại từ trong túi ra, hai tay đưa đến cho Mạc Hàm.
"Nếu như cô cảm thấy không tin được lời tôi nói, vậy thì có thể xem cái này. Trong này lưu tất cả những tin nhắn của tôi với Viễn An. Sau khi xem xong, chắc hẳn cô có thể tự mình hiểu được."
Mạc Hàm ngẩn người, chậm rãi đưa tay ra, nhận lấy chiếc sim kia.
Sau khi nói chuyện xong, cô muốn giữ Đào Duyệt ở lại ăn trưa nhưng Đào Duyệt không đồng ý.
Quan hệ của hai người vốn dĩ không phải là bạn bè, thậm chí còn tệ hơn cả người lạ. Nếu như không phải có Chu Viễn An đứng ở giữa, có lẽ vĩnh viễn cũng không có cơ hội gặp mặt để giải thích.
Sau khi Đào Duyệt rời đi, Mạc Hàm lên sân thượng đứng hồi lâu, đưa mắt nhìn theo bóng dáng cô ấy xa dần.
Chiếc sim điện thoại bị cô nhét vào túi, tạm thời sẽ không lấy ra.
Không cần phải xem.
Những gì mắt người nhìn thấy đều do bộ não quyết định.
Nếu như cô vẫn một mực cho rằng những tin nhắn lưu trong đó được làm giả hoặc cắt ghép, như vậy nó chính là giả. Vì vậy dù cô có mở ra xem đi chăng nữa, thì nội dung cũng sẽ trở nên vặn vẹo trong suy nghĩ của cô.
Thứ này không có chút giá trị nào với cô hết.
Mạc Hàm hiểu rất rõ, chuyện giữa cô với Chu Viễn An, tất cả vấn đề đều do cô.
Một mặt, cô cảm thấy mình hiểu anh, biết anh là một người hiền lành tử tế.
Nhưng mặt khác, cô lại không thể nhịn được suy đoán, anh đã từng nghĩ về cô xấu xa độc ác đến cỡ nào.
Không phải là không muốn tin tưởng anh, mà là không dám tin tưởng.
Càng để ý thì càng suy nghĩ nhiều, càng thích thì lại càng sợ hãi.
Một khi trong lòng đã bị đâm một cái gai thì không thể nào nhổ ra được, càng cố gắng nhổ ra thì sẽ càng chỉ khiến cho máu chảy đầm đìa mà thôi.
Có lẽ cô vẫn phải cần thêm một thời gian, chờ cho đến ngày nó mềm ra.
Hết chương 44.