Xe taxi chậm rãi dừng lại ở ngã tư.
Cả khu vực đều chìm trong yên tĩnh vắng vẻ, không có lấy một chiếc đèn đường, chỗ ngồi phía sau xe tối thui, chỉ có thể nhìn thấy hai bên sườn mặt của người ngồi trong.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, không ai lên tiếng, cũng không có ai xuống xe.
Đồng hồ tính cước taxi vẫn đang nhảy số, Chu Viễn An lấy điện thoại ra xem giờ, chỉ còn năm phút nữa là đến mười giờ.
Anh nhẹ giọng thở dài: "Đào Đào."
Mặc dù chỉ gọi tên cô ấy, nhưng ý định rất rõ ràng.
Nửa gương mặt Đào Duyệt ẩn vào trong màn đêm, nhỏ giọng nói: "Bên ngoài gió rất lớn, tôi ngồi thêm vài phút nữa rồi sẽ đi."
Chu Viễn An nhìn cô ấy, đang định nói gì đó nhưng lại thôi: "Được."
Một lần nữa sự yên lặng bao trùm không gian, khiến cho khoảng cách giữa hai người trở nên rất xa.
Một lúc sau, Đào Duyệt mở miệng: "Cậu không muốn để cô ta gặp tôi, vậy chẳng lẽ tôi sẽ luôn phải tránh né cô ta sao?"
"..."
"Liệu có phải sau này nơi nào có cô ta thì sẽ không có tôi?"
Có lẽ là do bị cảm, hiện tại Chu Viễn An cảm thấy có chút đau đầu, anh không ngừng xoa bóp thái dương, nói: "Tôi sẽ tìm cách để nói với cô ấy, nhưng không phải là bây giờ. Tính cách cô ấy quá nóng nảy, một khi đã nổi giận thì sẽ không nghe lọt tai cái gì... Đối với chuyện này thực sự tôi không chắc chắn cho lắm, vì thế cứ chờ thêm một thời gian xem sao."
Đào Duyệt nặng nề lắc đầu: "Không phải là cậu không chắc chắn, chẳng qua cậu không thể bỏ được cô ta, không muốn mạo hiểm, cho nên muốn kéo dài thời gian mà thôi."
Âm lượng của Chu Viễn An dần hạ thấp: "... Có lẽ là vậy."
Đào Duyệt nhìn đường phố hiu quạnh bên ngoài cửa sổ, cố nén chua xót trong lòng, hỏi lại: "Vậy sẽ phải chờ tới khi nào? Có phải trong thời gian này chúng ta sẽ không thể nào gặp nhau?"
Chu Viễn An không trả lời.
Yên lặng một lúc mới nói: "Xin lỗi."
Đào Duyệt hiểu câu nói ấy có nghĩa là gì.
Cô ấy cúi đầu, nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt của mình, trong nội tâm cũng xoắn chặt lại như vậy.
"Không cần phải nói xin lỗi với tôi, cậu vốn là đại ân nhân của nhà chúng tôi, chút chuyện nhỏ này không đáng nhắc đến, chỉ cần cậu bảo tôi làm, tôi sẽ không từ chối..."
Chu Viễn An không muốn nói lời khách sáo, giờ phút này sự lựa chọn tốt nhất là im lặng.
Sau đó, Đào Duyệt đeo túi lên lưng, mở cửa xe: "Tôi đi đây, cậu đi đón cô ta đi."
Chu Viễn An quay đầu nhìn cô ấy, dặn dò: "Đi đường cẩn thận, giúp tôi hỏi thăm sức khoẻ của bác gái một tiếng."
"Ừ." Đào Duyệt ảm đạm gật đầu, xuống xe rời đi.
***
Trên cương vị một người bạn gái thì Mạc Hàm tuyệt đối là người có thể dẫn ra ngoài giao lưu, hơn nữa còn có thể khiến bạn được nở mày nở mặt.
Lúc Chu Viễn An đón được cô, cô đã thay một bộ váy dài vô cùng quyến rũ, trang điểm xinh đẹp mà không khoa trương, vai nhỏ eo thon, dáng người cao gầy mà đại đa số con gái không thể theo kịp.
Chu Viễn An nhìn cô thướt tha ngồi vào trong xe, không khỏi nhíu mày: "Sao lại mặc ít như vậy?"
Trên tay Mạc Hàm vắt một chiếc áo khoác gió màu cà phê, lơ đễnh nói: "Nếu lạnh thì mặc thêm là được mà."
Chu Viễn An vẫn nhíu mày, nhưng cũng không nói gì cô nữa, im lặng đóng cửa sổ xe lại.
Khi xe đến cửa quán KTV, bên ngoài gió thổi ngày càng mạnh hơn.
Sau khi xuống xe, Chu Viễn An ép Mạc Hàm mặc áo khoác vào, sau khi chắc chắn rằng cô sẽ không bị lạnh, mới dắt tay cô bước vào gian phòng bao.
Lúc vào cửa hai người tương đối kín đáo, nhưng khuôn mặt nổi bật của Mạc Hàm vẫn ngay lập tức khiến mọi người chú ý.
Mạc Hàm cũng không mất bình tĩnh, bị Chu Đằng nửa lôi nửa kéo vào giữa đám người thì nhân tiện sảng khoái tự giới thiệu về bản thân.
Nhìn Chu Viễn An mi thanh mục tú, quả nhiên các anh chị em nhà anh ai ai cũng đều có dáng vẻ đẹp đẽ, mặt mũi không tầm thường chút nào.
Thế nhưng rõ ràng Chu Viễn An vẫn có hơi khác so với bọn họ.
Người trẻ tuổi đa phần đều giỏi việc phát huy những ưu thế bẩm sinh của mình, thời trang của họ luôn bắt kịp những xu hướng mới nhất. Nhưng trên người Chu Viễn An lại có rất ít những bộ quần áo như vậy, quần áo của anh luôn chỉ theo một phong cách đó là đơn giản tuỳ ý, tiện bộ nào mặc bộ đó, miễn sao cảm thấy thoải mái là được.
Chỉ cần gặp được người hợp gu, Mạc Hàm sẽ vui chơi tới bến, ca hát uống rượu chắc chắn sẽ không thể thiếu.
Ở cái nơi chỉ toàn những người có giọng hát bò rống như thế này thì giọng hát của Mạc Hàm chính là tuyệt thế vô song, chỉ thuận miệng hừ hai câu, ngay lập tức nhận được sự ủng hộ vô cùng, cứ thế là micro không rời khỏi tay nữa.
Càng về sau, mọi người càng bắt đầu uống rượu nhiều hơn ca hát, Mạc Hàm bị rót liên tiếp mấy chai rượu, từ chối thì không hay, vì thế liền dứt khoát uống một hơi cạn sạch.
Mọi người vỗ tay khen hay, đồng thời cũng cảm thấy khó hiểu khi cái đồ hũ nút Chu Viễn An này lại tìm được một cô bạn gái sôi nổi như vậy.
***
Hơn nửa tháng trời rồi không náo loạn, tối hôm đó Mạc Hàm được thoả thích vui chơi.
Mãi đến gần rạng sáng, khi cái bụng của cô quả thực không thể nào uống thêm được nữa, lúc đó cô mới mơ mơ màng màng bị Chu Viễn An dắt đi.
Chu Viễn An vì đỡ rượu cho cô mà cũng phá lệ uống vài ngụm, nhưng mà so với cô thì cũng chỉ là một chút xíu không đáng kể.
Thời điểm Mạc Hàm nửa say nửa tỉnh chính là lúc cô giỏi hành hạ người khác nhất, Chu Viễn An hoàn toàn bị coi như một nha hoàn để sai sử.
Sau khi trở lại khách sạn, anh còn chưa kịp lo cho thân mình đã phải phục vụ cô đánh răng rửa mặt trước, sau đó giúp cô cởi quần áo tắm rửa, chân tay luống ca luống cuống.
...
Cả một ngày bận rộn mãi mới có lúc yên bình.
Hai người nằm mềm nhũn ở trên giường lớn, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Giống như món đồ chơi mà trẻ con yêu thích không thể buông tay, đối với hai người vừa mới bắt đầu nếm thử mùi vị tình dục như họ thì cho dù cơ thể có mệt mỏi đến đâu, vẫn có một số việc không thể không làm.
Mạc Hàm mở mắt ra, tay từ từ vươn đến chỗ ấy của Chu Viễn An, nhẹ nhàng xoa nắn.
Chu Viễn An ý thức được việc cô đang muốn làm, không hề ngăn lại mà chỉ hỏi: "Muộn lắm rồi, đi ngủ nhé?"
"Làm nhanh lên một chút." Máu nóng trong người đã bốc lên, hiện giờ trong đầu Mạc Hàm chỉ có một suy nghĩ: "Anh không làm xong là không được đâu đó."
Chu Viễn An ngẫm nghĩ một hồi, từ từ ngồi dậy, cởi quần ngủ ra.
Tay Mạc Hàm vẫn đang hoạt động, miệng cũng không chịu cô đơn tiến sát lại hôn anh, Chu Viễn An hơi tránh đi, nói: "Không hôn, không muốn em bị lây bệnh."
Mạc Hàm cười cười: "Vậy hôn "nó" nhé?"
Chu Viễn An không trả lời.
Cô liếm môi một lượt, trong lòng đã bắt đầu tính toán.
Sau khi đã thân mật với nhau nhiều lần, dần dần hai người không cần phải đắp chăn, tắt đèn nữa, mà cứ yên lặng dùng ánh mắt khao khát thưởng thức thân thể nhau.
Chẳng qua không nghĩ tới lần này Mạc Hàm lại phá vỡ chuẩn mực, cho anh nếm thử một loại tư thế khác.
Cô cúi đầu xuống giữa hai chân anh, đầu tiên liếm láp bộ phận đang cương cứng của anh, sau đó bắt đầu há to miệng, ngậm vào thật sâu, khiến quai hàm lồi hẳn lên.
Sau khi quen Mạc Hàm thì Chu Viễn An mới bắt đầu tiếp xúc với chuyện nam nữ, trong đầu anh, quan niệm về cách sử dụng của từng bộ phận vẫn được phân chia tương đối rõ ràng.
Loại tình cảnh này... Từ trước đến nay chưa từng nghĩ qua, trong nhận thức của anh đáng lẽ ra phải không hợp lẽ thường mới đúng.
Thế nhưng trong tình dục, có những điều tưởng chừng như rất hoang đường vô lý, lại khiến con người ta muốn ngừng cũng không thể ngừng được.
Ga trải giường bằng phẳng bị anh túm đến nhăn nhúm, lông mày Chu Viễn An khẽ cau lại, ánh đèn trong phòng trở nên mờ ảo trong mắt anh.
Anh muốn khống chế nhịp tim đang tăng vọt của mình, thế nhưng không có chút tác dụng nào.
Mạc Hàm cố gắng nuốt vào nhả ra, miệng lúng búng nói không rõ: "Muốn động thì động đi."
Chu Viễn An kìm nén, hỏi cô: "Em không khó chịu sao?"
Cô hơi ngừng một chút, nói: "Miệng em hơi mỏi."
"Vậy thôi đừng làm."
"Không sao cả." Mạc Hàm ngẩng đầu lên nhìn anh, đuôi mắt hẹp dài cong cong, cười đến vui vẻ: "Chỉ cần anh thoải mái là được."
Cô lại cúi đầu tiếp tục liếm, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mặt anh, cũng không bỏ sót hai hòn bên dưới, dùng hết sức hút vào trong miệng.
"Em..." Anh đang muốn nói cái gì đó, nhưng khi đến miệng lại biến thành một tiếng hít thật dài.
Đột nhiên đúng thời điểm cao trào này Mạc Hàm lại ngừng lại, ngẫm nghĩ đến một vấn đề không đâu vào đâu: "Nghe nói chỗ này của mỗi người đều không giống nhau."
Giờ phút này Chu Viễn An nào có tâm tình tán gẫu với cô, chỉ nói: "Không biết."
Cô nâng cằm, tự mình lẩm bẩm: "Chưa được xem của người khác, không thể so sánh."
Chu Viễn An nhìn chằm chằm vào cô: "Em còn muốn nhìn của người khác nữa?"
Mạc Hàm tinh nghịch nhếch mép: "Đời người vốn phải có nhiều loại thử nghiệm mà."
Biết phong cách nói chuyện của cô luôn không biết điều như vậy, thế nhưng khi nghe vẫn cảm thấy không thoải mái.
Chu Viễn An ôm lấy cô, lập tức nhún mình đâm thẳng vào trong, động tác mang theo chút tức giận.
Hai cánh tay anh nhốt cô lại bên trong, cất giọng kiên định: "Không cho phép."
***
Sáng ngày hôm sau, Mạc Hàm bị nóng đến tỉnh lại.
Cơ thể tỉnh dậy trước đầu óc một bước, hai chân đá văng chăn ra, rốt cuộc mới cảm thấy thế giới mát mẻ hơn một chút.
Làn da liên tục cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của một người khác truyền đến, cô bất tri bất giác đẩy đẩy anh hai cái, nhưng anh vẫn vững vàng như núi Thái Sơn nằm im bất động, cô không thể làm gì khác ngoài việc từ bỏ.
Mạc Hàm phát hiện ra khi ngủ Chu Viễn An đặc biệt thích ôm lấy cô từ phía sau, anh có thể giữ cái tư thế ngủ như thế này suốt cả đêm không biết mệt.
Khi cô vẫn còn đang dùng dằng trên giường không muốn mở mắt thì anh đã tỉnh lại.
Dùng hành động vụng về nhưng ôn nhu của một chàng trai, cô có thể cảm nhận được anh đang tỉ mỉ hôn khắp lưng mình, từ bả vai vòng lên khuôn mặt, sau đó bàn tay thuận thế trượt khỏi vai cô, tìm lấy tay cô mười ngón đan xen.
Mạc Hàm xoay người lại, mỉm cười với anh, nghênh đón nụ hôn buổi sáng.
Cô vẫn chưa đánh răng, không muốn há miệng, Chu Viễn An cũng chỉ hôn nhẹ ở phía bên ngoài.
Sau khi vuốt ve một lát, cuối cùng Mạc Hàm đã bị anh hôn tỉnh.
Cô xoa xoa hai mắt, lười biếng dạng cả tứ chi, hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Chu Viễn An đáp: "Tám giờ."
Không tính là sớm, cũng không tính là muộn.
Mạc Hàm do dự không biết nên thức dậy hay là nên ngủ thêm một lúc.
undefined
Ngay lúc này, cả người lại bị Chu Viễn An ôm vào trong ngực.
Mạc Hàm chớp mắt, không hiểu lắm hỏi anh: "Tại sao anh lại thích ôm từ phía sau?"
Chu Viễn An nhẹ nhàng nói: "Ôm như vậy, trái tim mới ở cùng hướng với nhau."
Bình thường Mạc Hàm tính tình thô lỗ, vốn dĩ không phải là một văn nhân gì, thế nhưng thỉnh thoảng được nghe những câu nói tình cảm như vậy, khiến cô dường như cũng bị cảm hoá.
Cô đưa tay lên điểm vào trán Chu Viễn An, miệng nở nụ cười.
Buổi sáng chính là thời điểm tinh lực của đàn ông dồi dào nhất, Mạc Hàm thì hoàn toàn ngược lại, lúc vừa tỉnh ngủ thì cạn sạch sức lực không muốn làm bất cứ chuyện gì.
Nếu như trước đây gặp phải chuyện này, hơn phân nửa là cô sẽ chỉ nghĩ đến mình mà không chịu phối hợp.
Nhưng có lẽ hôm nay bầu không khí đang vô cùng tốt, khiến lòng cô mềm nhũn, vì vậy liền bị Chu Viễn An mở hai chân ra, sau đó tiến thẳng vào.
Chính bởi vì cái lý do này mà thời gian lại uổng phí đến tận trưa.
Buổi trưa, Chu Viễn An mua hai hộp cơm trở lại, Mạc Hàm lười không muốn thay quần áo, dùng chăn quấn quanh người, uể oải ngồi ăn cơm.
Cảm xúc của cô đang hỗn độn, ăn được mấy miếng liền bỏ đũa xuống: "Không ăn nữa."
Chu Viễn An hỏi: "Sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?"
Mạc Hàm xì mặt lại, nói: "Từ lúc tới đây em vẫn chưa được ăn mỳ, anh thấy sao?"
Chu Viễn An ngơ ra "Ồ" một tiếng, là sơ sót của anh.
Anh vội vàng an ủi: "Trước tiên em cứ ăn no bụng đã nhé, tối anh sẽ dẫn em đi tìm một quán mỳ thật ngon."
Mạc Hàm bất đắc dĩ cầm đũa lên, miễn cưỡng ăn thêm hai miếng cơm, lại chuyển qua than phiền việc khác: "Em đến Phu Châu đã hai ngày rồi."
"Ừ."
Mạc Hàm giận dữ bất bình: "Vẫn chưa được đi đâu cả, chỉ có cứ mãi quanh đi quẩn lại ở trên giường."
Chu Viễn An ho khan hai tiếng, đặt hộp cơm xuống, xấu hổ nói: "Tại sao ban ngày những lúc anh không ở cùng với em em không đi chơi..."
"Hừ." Mắt Mạc Hàm trừng lớn: "Cứ xong việc là anh phủi mông bỏ chạy lấy người, em phải nằm trên giường nghỉ ngơi dưỡng sức suốt nửa ngày chứ sao?"
Chu Viễn An biết thừa cái gọi là "Nghỉ ngơi dưỡng sức" của cô chính là nằm trên giường nghịch điện thoại, không chịu đứng lên mà thôi.
Nhưng Mạc Hàm sẽ không vô duyên vô cớ nổi giận, Chu Viễn An đã quá rõ tính tình của cô.
Anh thuận theo lời cô hỏi: "Em muốn đi chơi chỗ nào? Hai ngày tới anh đều rảnh."
Mạc Hàm thốt lên: "Ra bờ biển."
Chu Viễn An gật đầu: "Được."
Anh ngẫm nghĩ một lát, bắt đầu lên kế hoạch cho hành trình: "Vậy ngày mai chúng ta đi Dân Hải đi, ở lại một đêm, sáng sớm ngày hôm sau có thể được xem mặt trời mọc. Hải sản ở Phu Châu ăn cũng rất ngon, nhân cơ hội này em nên nếm thử."
Đây chính là mong muốn của Mạc Hàm, cô lập tức vui vẻ hớn hở, gật đầu đồng ý.
***
Buổi chiều Chu Viễn An về nhà một chuyến, chuẩn bị mấy bộ quần áo, tiện thể xin phép với ba Chu một câu.
Buổi tối ba Chu mới về ăn cơm, Chu Viễn An lựa lời mở miệng trên bàn ăn.
Nhưng lời anh vẫn chưa kịp nói xong, đã bị ba Chu lạnh lùng cắt ngang: "Con thử nói rõ ràng xem, rốt cuộc là ra ngoài chơi với bạn, hay là ra ngoài với bạn gái?"
Chu Viễn An bưng bát, nhất thời không trả lời được.
Mẹ Cảnh nghe vậy hơi sửng sốt, nhìn sang Chu Viễn An: "Tiểu An có bạn gái ư?"
Chu Viễn An mím môi không lên tiếng.
Ba Chu sầm mặt, cầm đũa chỉ chỉ vào anh: "Hôm qua Chu Đằng nói con dẫn bạn gái theo, bạn gái từ đâu ra?! Không phải ba đã cấm con không được yêu đương khi còn đang đi học sao? Bây giờ càng ngày con càng không coi lời ba ra gì đúng không?!"
Mẹ Cảnh vẫn kinh ngạc nhìn Chu Viễn An: "Con trai à, thật hay giả vậy?"
Vốn dĩ Chu Viễn An cũng không có ý định giấu diếm, dưới đôi mắt sáng trưng của mẹ Cảnh, nhẹ nhàng gật đầu.
Mẹ Cảnh mất một lúc để tiếp nhận chuyện này, sau đó tò mò hỏi: "Tên là gì? Người ở đâu?"
Chu Viễn An không lên tiếng, ba Chu liền trả lời thay: "Trường tụi nó có một tiểu nha đầu cả ngày gây rắc rối, tóc nhuộm còn trắng hơn cả bà nội Chu Viễn An, học hành ở đâu ra? Chỉ giỏi phá phách!"
Ông càng nói càng tức, mẹ Cảnh vội vàng vỗ lưng giúp ông, nói: "Anh cũng đừng vội tức giận, cứ thử nghe xem con trai nói thế nào đã. Con mình cũng đã hai mốt tuổi đầu rồi, chắc chắn sẽ tự có quyết định của mình, chuyện có bạn gái này vốn dĩ rất bình thường."
Mẹ Cảnh là người phụ nữ phương Nam điển hình, huệ chất lan tâm, dịu dàng nhu thuận, tính tình của Chu Viễn An cũng giống bà.
Ba Chu phồng mang trợn mắt lên: "Vậy sao nó lại đi tìm cái loại người không ra gì như vậy chứ?! Anh thấy cái con bé bệnh tật thoi thóp hồi trước nhìn còn thuận mắt hơn cái đứa bạn gái nó bây giờ nhiều! Sau này có cưới về cũng sẽ không khiến cái nhà này gà bay chó sủa."
Mẹ Cảnh nhẹ nhàng khuyên bảo: "Bây giờ con trai mình vẫn còn trẻ, vui chơi một chút cũng không phải chuyện gì lớn, sau này con sẽ có chừng mực hơn."
"Chơi cái gì mà chơi?!" Ba Chu vỗ bàn thật mạnh, dùng suy nghĩ của thế hệ trước để phản đối: "Bây giờ hoặc là con chuyên tâm học tập cho ba, hoặc là phải tìm một đối tượng nào đó thật đàng hoàng, đừng có suốt ngày ở cùng một chỗ với cái loại người kéo chân con lại như vậy!"
Chu Viễn An yên lặng ăn cơm, không nói tiếng nào, không cần phải đối đầu với ông vào lúc này.
Ba Chu rất hiểu đứa con trai này của mình, từ nhỏ anh luôn biết tự giác kiềm chế, không bao giờ phải khiến cha mẹ lo lắng. Nhưng chỉ cần cái gì anh đã chọn, thì mặc kệ cha mẹ có quắc mắt lên phản đối thế nào đi chăng nữa, anh cũng chỉ nghe rồi để đó, kiên quyết không đổi ý.
Mặc dù không cãi lại, nhưng cũng không hề thoả hiệp.
Kiểu người như vậy nếu nói tốt thì cũng tốt, nhưng lại giống như một hòn đá ngoan cố không chịu thay đổi, đánh anh không phản ứng, đẩy anh cũng không thèm nhúc nhích, không tài nào biết được suy nghĩ trong lòng của anh.
Ba Chu trợn mắt nhìn anh nửa ngày, thận trọng dò hỏi: "Các con bắt đầu từ khi nào?"
Chu Viễn An trả lời: "Từ học kỳ này."
Không biết anh nói thật hay giả, ba Chu vẫn ra lệnh: "Nhân dịp vẫn chưa có gì, mau cắt đứt đi, ba tuyệt đối không đồng ý chuyện này."
Chu Viễn An ngậm miệng, quả nhiên lại không hề phản ứng.
Mẹ Cảnh nhìn không khí giằng co giữa hai cha con, vội vàng giảng hoà, gắp vào bát ba Chu một miếng gan heo: "Ăn nhanh một chút, thức ăn nguội không ngon."
Giọng điệu của ba Chu hơi hoà hoãn lại, yết hầu khẽ giật giật, nói với Chu Viễn An: "Ngày mai không cho đi đâu hết, ở nhà chép tám nghìn chữ, buổi tối ba về kiểm tra."
"Nếu như con đã chọn chuyên ngành này thì con phải giỏi hơn người khác." Ông ngừng một chút, lại nói: "Ba gia hạn cho con chậm nhất đến năm thứ hai đại học phải thi đỗ TOEFL, sang năm thứ ba phải bắt đầu chuẩn bị tìm trường học, không cho phép mượn cớ để trốn xuất ngoại nữa."
Hết chương 38.
Lời của Bê Ba: Đừng hỏi tại sao chương này riêng tư nha, vì có thịt đó, đừng trách tui....