• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập: B3

Đứng trên con đường người qua kẻ lại, Mạc Hàm cảm thấy mờ mịt không biết nên đi đâu về đâu.

Sau khi trả tiền xe, trong túi cô chỉ còn lại năm mươi mấy đồng, trên người Chu Viễn An thì vốn không mang theo xu nào, điều này có nghĩa là tối nay bọn họ chỉ có thể tìm thuê một phòng trọ giá rẻ tồi tàn.

Phải làm thế nào bây giờ? Thôi thì đành chịu khó một chút vậy.

Sau cơn mưa thời tiết rất xấu, trên đường đầy nước đọng, không khí vừa ẩm ướt vừa oi bức. Hai người mới đi được vài bước, trên đỉnh đầu đã có một đàn muỗi bám theo, Mạc Hàm không chịu được vung tay xua đuổi.

Tất cả những việc này khiến cô không còn tâm trạng chọn lựa cẩn thận, chỉ muốn tìm một nơi nào có thể ở trọ càng nhanh càng tốt.

Cuối cùng họ tìm được một nhà nghỉ gần bệnh viện có giá năm mươi đồng một phòng đôi.

Lúc đăng ký, Mạc Hàm như cười như không nhìn Chu Viễn An hỏi: “Cậu có để ý việc phải ở chung một phòng với tôi không?”

Chu Viễn An nhìn cô, đôi mắt đen nhánh không biết muốn nói điều gì.

Mạc Hàm đợi một lúc không nhận được câu trả lời, liền tự mình quyết định nói: “Không nói lời nào coi như cậu đồng ý. Mà nếu cậu không đồng ý thì ra ngoài đường mà ngủ.”

Cô lấy ra mấy đồng tiền lẻ nhăn nhúm đưa cho bà chủ, mỉm cười nói: “Làm phiền đưa chúng tôi lên phòng.”

Cuối cùng Chu Viễn An cũng ngầm chấp nhận quyết định của Mạc Hàm, cùng theo cô lên lầu.

Tất nhiên là Mạc Hàm cũng không có gì phản đối, bởi vì vừa mới xế chiều ngày hôm nay cô còn chui vào chăn của người ta, giờ còn ra vẻ cái gì.

Phòng có giá năm mươi đồng một đêm, không cần tưởng tượng cũng có thể đoán được chất lượng ra sao.

Đẩy cửa ra, căn phòng nhỏ hẹp ngập tràn một mùi hương cũ nát không thể miêu tả, đồ dùng đơn sơ. Ga trải giường và vỏ chăn cũng hơi ố vàng, trong góc bụi bặm chất đống bẩn thỉu, khiến người ta hoài nghi không biết chúng có được làm sạch hay không.

Mạc Hàm không phải chưa từng nhìn thấy hoàn cảnh tệ hại hơn, thế nên nhìn thấy cảnh này cũng không có bất kỳ phàn nàn gì, liền đẩy Chu Viễn An đi vào trong. Dù sao tiền nào của ấy, chỉ ở có một đêm cũng không thành vấn đề.

Thời gian không còn sớm, Mạc Hàm vừa mệt lại buồn ngủ, sợ khăn lông ở đây không sạch sẽ, cô chỉ rửa ráy qua loa rồi cứ thế trèo lên giường nghỉ ngơi.

Chu Viễn An hiện đang bị bệnh thế nên không thể tắm rửa. Anh do dự một hồi mới chậm rãi đi đến chiếc giường bên cạnh Mạc Hàm, ngồi xuống cởi giày.

Mạc Hàm nhìn chằm chằm vào cái gáy tối thui của anh, do dự không biết có nên trò truyện với anh đôi câu không. Cuối cùng vẫn là thôi, cô vốn dĩ cũng không thích làm quen, huống chi bây giờ Chu Viễn An đang bị bệnh, còn cần nghỉ ngơi hơn cô.

Bình thường Mạc Hàm vẫn quen tuỳ tiện, chơi với con trai rất thoải mái, hoàn toàn không lo lắng việc Chu Viễn An sẽ nghĩ về mình ra sao, cô chui vào trong chăn, tắt đèn sau đầu rồi đi ngủ.

Đêm dần khuya, kim đồng hồ không biết đã quay bao nhiêu vòng, nhưng Mạc Hàm lại không thể ngủ được.

Ngoài hành lang thỉnh thoảng có người đi qua, không để ý đến ai mà gây ra tiếng ồn ào rất lớn. Người nằm trên chiếc giường bên cạnh thì thi thoảng lại bấm điện thoại di động, không biết là nhắn tin với ai.

Mạc Hàm có chút căm tức, không phải lúc nãy vừa mới nói là không có bạn sao? Thế mà bây giờ vẫn còn ngồi đây nhắn tin vui vẻ với người nào?

Cô không nhịn được ngồi dậy, nhíu mày chuẩn bị mắng người.

Lời vừa tới bên môi thì dừng lại.

Trong bóng tối, ánh sáng màn hình điện thoại hắt lên gò má trắng nõn của anh, khoé miệng anh treo một nụ cười vui vẻ rất nhẹ, như hoà với bóng đêm mờ ảo.

Mạc Hàm nhịn rồi nhịn, cuối cùng không hiểu tại sao lại không thể nổi giận. Cô kéo gối đắp lên mặt, dùng hai tay bịt lỗ tai, trở mình tiếp tục ngủ.

Được rồi, dáng dấp đẹp mắt coi như cậu thắng.

***

Ngày hôm sau, Mạc Hàm thức dậy với đôi mắt gấu trúc.

Cô nhìn vào khuôn mặt tiều tuỵ của mình phản chiếu trên cửa kính, lại nhìn sang khuôn mặt sạch sẽ trắng trẻo của Chu Viễn An kia, tập tức cảm thấy tay chân ngứa ngáy muốn đánh người.

“Nè.” Mạc Hàm tức giận hướng cái ót của người nào đó gọi.

Chu Viễn An có lẽ không nghĩ rằng Mạc Hàm đang gọi anh, mấy giây sau mới chậm rãi quay đầu lại.

Cái kẻ này tối hôm qua đổ mồ hôi ướt hết mấy cái chăn của nhà nghỉ, bây giờ đã hạ sốt, đôi mắt đen láy càng đặc biệt trở nên sáng ngời.

Mạc Hàm trợn mắt nhìn anh, lớn tiếng chất vấn: “Hôm qua hơn nửa đêm cậu không chịu ngủ mà ngồi nhắn tin với ai?”

Chu Viễn An ngậm miệng, không nói lời nào.

Mạc Hàm suy đoán: “Bạn gái?”

Chu Viễn An vẫn không lên tiếng, một lúc sau mới phủ nhận: “Bạn học.”

Mạc Hàm chậc chậc nói: “Đang sốt mà còn phải cố nhắn tin với người ta, nhìn không giống bạn học cho lắm.”

Đối với mấy suy đoán vớ vẩn của cô, Chu Viễn An cũng không buồn giải thích nhiều.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi xuống lầu trả phòng, từ trong quán trọ đi ra, bên cạnh vừa vặn có một quán mỳ Sơn Tây.

Tối hôm qua Mạc Hàm chưa ăn cơm, lúc này đói bụng khiến dạ dày khó chịu. Cô đứng ở cửa quán mỳ nhìn một hồi, cuối cùng vẫn quyết định đi vào ăn một cái gì trước đã.

Quán mỳ nhỏ làm ăn rất tốt, khách khứa ngồi chật kín. Mạc Hàm vừa đi vào đã cảm nhận được một luồng hơi nóng phả vào mặt, cô vội vàng kéo Chu Viễn An ngồi xuống vị trí gần quạt.

Mạc Hàm vừa xem menu vừa móc túi, kiểm tra thấy còn sót lại tám đồng tiền lẻ, trừ hai đồng tiền đi xe bus thì còn lại vừa đủ để gọi một bát mỳ thịt bò nhỏ.

Nhưng vấn đề là bọn họ có hai người.

Mạc Hàm nhìn về phía Chu Viễn An, hỏi: “Cậu có muốn ăn chút gì không?”

Chu Viễn An biết không có đủ tiền, rất thức thời lắc đầu một cái nói: “Cậu ăn đi.”

Đó chính là điều Mạc Hàm đang mong, cô liền không để ý tới anh nữa, vẫy tay gọi ông chủ.

Đợi khoảng tầm năm phút, một bát mỳ thịt bò nóng hổi được mang lên, mùi thơm bay ra xa, người ngồi bàn bên cạnh còn phải ngoái sang nhìn, chảy cả nước miếng.

Huống chi là Chu Viễn An ngồi ở ngay đó.

Chu Viễn An rất đói, anh vốn không ôm hy vọng gì, lại thấy Mạc Hàm mượn ông chủ thêm một cái bát nhỏ, sau đó gắp chút mỳ cùng nước dùng sang.

Đối với một cậu thanh niên đang lớn thì một chút mỳ kia vốn không đủ nhét kẽ răng, nhưng Chu Viễn An đã rất thoả mãn rồi, thế nên cũng không yêu cầu nhiều.

Nhưng lại không nghĩ tới là sau khi Mạc Hàm chia xong, lại đẩy bát lớn tới trước mặt anh, nói: “Ăn đi.”

Chu Viễn An sửng sốt một giây, Mạc Hàm nhướn mày giải thích với anh: “Yên tâm đi, tôi sẽ không ăn một mình đâu.”

Không đợi Chu Viễn An nói cám ơn, Mạc Hàm đã ăn trước.

Cô thích ăn chua, cầm chai giấm đổ mạnh vào trong mỳ, lại dùng đũa đảo hai cái, sợi mỳ trắng bóng lập tức đổi màu.

Cái vị chua kia xộc vào mũi, khiến Chu Viễn An vô thức nhíu mày.

Mạc Hàm ăn cái gì cũng đều nhanh gọn, một loáng đã hút hết mỳ trong bát, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Chu Viễn An, anh vừa mới cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Lúc ăn uống Chu Viễn An cũng rất yên tĩnh, mím môi, không phát ra một tiếng động nào.

Mạc Hàm ngồi đó chờ, hai con mắt nhìn chằm chằm vào Chu Viễn An, thế nhưng anh mặc kệ, mí mắt cũng không chớp lấy một cái, vẫn thong thả ăn.

Mạc Hàm chống khuỷu tay xuống bàn, nâng cằm, giống như vô tình hỏi thăm: “Cậu làm bài tập vẽ xong rồi hả?”

Chu Viễn An tỉnh bơ gật đầu.

“Woa nhanh như vậy sao?” Mạc Hàm vô cùng thán phục, lại nghĩ tới mình còn lâu mới vẽ xong hai mươi bức, nhất thời buồn phiền.

“Nghe nói bình thường cậu hay vẽ cho người khác để kiếm tiền, có thể giúp tôi vẽ mấy bức không?”

Chu Viễn An đặt đũa xuống, chậm rãi nói ra một con số: “Mười đồng một bức.”

Mạc Hàm sững sờ, không nhịn được xì anh: “Còn đòi tiền, lòng dạ cậu cũng quá là xấu xa đi.”

Lúc này điện thoại di động trên bàn đột nhiên vang lên, Chu Viễn An đang muốn đưa tay cầm, Mạc Hàm liếc thấy là Lý Việt Hải gọi đến, liền nhanh tay cướp lấy: “A lô?”

Lý Việt Hải nghe thấy giọng cô, hỏi: “Bây giờ bọn em đang ở đâu?”

Ngón tay Mạc Hàm đặt trên bàn gõ gõ hai cái, thờ ơ nhìn Chu Viễn An ở phía đối diện nói: “Đang đút bạn trai em ăn mỳ”

Lý Việt Hải coi thường: “Thôi đi, nói như thật.”

Mạc Hàm cười cười không nói gì.

Lý Việt Hải lại hỏi: “Tiểu An đã hạ sốt chưa? Ba anh đi rồi, hai người có thể trở lại.”

“Ừ, đã biết, ăn xong sẽ về.” Mạc Hàm nói xong liền cúp điện thoại.

Chu Viễn An mặc dù ăn chậm, nhưng lại không hề bỏ phí đồ ăn, một tô mỳ to kia không còn đến một giọt nước, đáy bát còn sạch hơn cả tắm.

Mạc Hàm kiểm tra lại lần nữa, hài lòng gật đầu một cái: “Ăn thật tốt.”

Bọn họ ra khỏi quán mỳ, đi bộ mười mấy phút mới tìm được một trạm xe gần đó, lên một chiếc xe buýt.

Lúc này đang đúng vào giờ cao điểm, xe buýt đông nghẹt người, bí bách khó chịu giống như đang ở trong phòng tắm hơi.

Mạc Hàm dựa vào cái cột, một tay túm vào tay nắm phía trên nóc xe, đứng rất vững vàng. Nhưng sau đó bị dòng người đông đúc xô đẩy vào càng lúc càng sâu, tay liền dần dần bị tuột ra khỏi tay nắm.

Cô không thể đứng thẳng, chỉ có thể dựa vào người Chu Viễn An.

Theo lý mà nói, hôm qua bọn họ chưa có tắm, đã vậy còn chảy rất nhiều mồ hôi, lẽ ra cơ thể phải có mùi không dễ chịu lắm mới đúng. Thế nhưng trên người Chu Viễn An một chút mùi lạ cũng không có, làm người ta nghĩ tới gió biển, nhẹ nhàng êm ái, sạch sẽ tươi mới.

Hồi Mạc Hàm còn rất nhỏ đã được bố mẹ dẫn ra biển chơi một lần, sau đó chưa lần nào được thấy qua biển nữa, nên cảm thấy rất hoài niệm. Cô không nhịn được liền nhắm mắt lại hít thêm vài lần, sợ bị Chu Viễn An phát hiện ra lại hiểu lầm nên không dám lộ liễu quá.

***

Nhồi nhét trong xe suốt nửa giờ, rốt cuộc hai người cũng tới được phòng vẽ, trước tiên Mạc Hàm cùng Chu Viễn An đến ký túc xá nam sinh để lấy điện thoại di động của mình về.

Hai người họ đều mệt mỏi phờ phạc, trong khi đó Lý Việt Hải thì ung dung nhàn nhã, đang vắt chéo hai chân nằm trên giường, vừa đeo tai nghe vừa hát.

Nhìn thấy Mạc Hàm bước vào cửa, Lý Việt Hải từ trên giường nhảy xuống, giơ tay ngoắc ngoắc cô: “A em đến đúng lúc lắm. Mau mau tới nghe giùm anh ca khúc mới.”

“Ca khúc mới gì?” Mạc Hàm đứng tê chân suốt một quãng đường, liền tìm một cái ghế ngồi xuống, chẳng có hứng thú tiếp lời.

Lý Việt Hải cầm một tờ giấy trong tay, trên đó viết đầy những nốt nhạc cùng lời bài hát bằng bút chì, là sáng tác của hắn sau khi đã sửa chữa nhiều lần.

Hắn hắng giọng một cái, bắt đầu cất giọng hát:

“A a a cô bé kia.

Băng qua đường chạy về phía anh.

A a a cát bụi đầy trời.

Làn váy của em tung bay.

A a a cô bé của anh.

Vì sao em lại không dám ngẩng đầu nhìn anh.

…”

Mạc Hàm nghe được một nửa liền nghe không nổi nữa, cô biết rõ bài hát này là viết cho ai.

Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng vẫn không kìm được chua xót trong lòng.

Sau khi hát xong, Lý Việt Hải tràn đầy mong đợi hỏi cô: “Cảm thấy thế nào?”

Mạc Hàm không hứng thú nói: “Cũng không tệ lắm.”

Lý Việt Hải không nhìn thấy vẻ mặt của của cô, hắn nhiệt huyết sôi trào vỗ vỗ tay quyết định: “Được, vậy tối nay sẽ hát bài này!”

Mạc Hàm không nói thêm lời nào, cô lấy điện thoại di động của mình rồi vừa ngáp vừa rời đi.

Ký túc xá nữ sinh nằm ngay bên cạnh ký túc xá nam sinh, năm phút sau Mạc Hàm trở về cái giường nhỏ của mình, bật quạt, đắp chăn, nằm ngủ không biết trời đất gì.

Cô vốn chỉ định ngủ một chút cho lại sức rồi thức dậy làm bài tập, không nghĩ tới vừa nằm xuống liền ngủ thẳng đến tận năm sáu giờ chiều. Cũng có lúc bạn cùng phòng của cô quay về, nhưng thấy cô đang ngủ thì đều không lên tiếng quấy rầy.

Sau khi tỉnh lại nhìn đồng hồ, Mạc Hàm bị kinh sợ không nhỏ.

Buổi tối cô có buổi biểu diễn ở quán bar, một buổi hai trăm đồng, đó chính là một trong những nguồn tiền sinh hoạt quan trọng của cô, tuyệt đối không thể tới trễ. Nghĩ tới đây, cô không dám chần chừ, vội vàng nhảy xuống giường chuẩn bị.

Phòng ký túc vắng vẻ, những người khác đều vội tới phòng vẽ làm bài tập, chỉ có Tiểu Nguyệt nằm sấp trên giường xem phim Hàn, vừa xem vừa cười ngốc nghếch.

Mạc Hàm nói với bóng lưng của cô: “Cậu vẽ xong rồi à?”

Tiểu Nguyệt quay đầu lại, cười đắc ý: “Mình đã sớm vẽ xong rồi, hôm qua thức cả đêm để vẽ đó.”

Trong lòng Mạc Hàm dâng lên một cỗ chiến đấu bi thương, cầm khăn lông cùng quần áo xoay người đi tới phòng tắm, thầm nghĩ sợ rằng hôm nay lại phải thức đêm rồi.

Ký túc xá nghèo nàn, phòng tắm cùng nhà xí ở cạnh nhau, lại chật hẹp, thoát khí không tốt. Mỗi lần có người ở bên trong xả nước, một đám người chỉ muốn trốn hết sang ký túc bên cạnh.

Tắm rửa vào mùa hè lại càng khổ sở, còn chưa cả kịp mặc quần áo thì người đã đầy mồ hôi.

Sau đó các nữ sinh liền hình thành một thói quen, tắm xong đều chỉ mặc đồ lót đi ra, như vậy mát mẻ hơn bao nhiêu.

Mạc Hàm tắt nước rồi mới phát hiện ra mình quên không mang quần lót, cô đứng ở cửa gọi mấy câu, nhưng bên ngoài từ đầu đến cuối lại không có ai trả lời.

Không biết Tiểu Nguyệt đã chạy đi đâu mất rồi, Mạc Hàm đành phải tự lực cánh sinh, mặc áo lót vào, lại buộc khăn lông quanh eo, cứ như vậy đi ra ngoài.

Vừa mới đẩy cửa ra liền nhìn thấy một bóng người đang đứng cạnh mép giường của mình, cô híp mắt lại, thử hỏi: “Chu Viễn An?”

Người nọ nghe tiếng liền quay đầu lại, dường như không thể tiếp nhận cảnh tượng trước mắt, liền vội vàng quay đi.

Mạc Hàm thấy có chút buồn cười, cô cúi đầu nhìn lại mình, như không có chuyện gì xảy ra đi tới mép giường, từ trong đống quần áo bừa bộn lôi ra được một cái T-shirt rộng thùng thình, nhanh chóng khoác lên người, lại tìm được quần lót mặc vào.

Sau khi chắc chắn rằng vẻ ngoài của mình đã ổn, Mạc Hàm mới ngẩng đầu lên nói với anh: “Sao cậu lại tới đây?”

Chu Viễn An vẫn như cũ đưa lưng về phía cô nói: “Trả tiền cho cậu.”

Mạc Hàm nghi ngờ: “Cậu vào bằng cách nào?”

“Tiểu Nguyệt mở cửa.” Chu Viễn An nói: “Cô ấy nói phải đi mua ít đồ.”

“Ờm.” Mạc Hàm gật đầu một cái, ngay sau đó hỏi: “Cậu vừa mới nói trả tiền gì cho tôi?”

“Tiền xe và tiền phòng ngày hôm qua.”

“Ừ, vậy đưa cho tôi đi.”

Chu Viễn An dường như muốn xoay người, nhưng lại do dự một chút, cẩn thận hỏi lại: “Cậu đã mặc quần áo tử tế chưa?”

Mạc Hàm không trả lời, đột nhiên cô lại muốn trêu chọc anh một chút: “Cậu đoán xem.”

Chu Viễn An nhếch môi, mãi không lên tiếng.

Mạc Hàm nhìn chằm chằm vào sống lưng thẳng tắp của anh, mặc dù biết anh chưa lâu, cũng không hiểu rõ về anh, nhưng anh để lại ấn tượng khiến Mạc Hàm cảm thấy rất giống một ai đó trong trí nhớ.

Đó là kiểu người bình thường không có ai chú ý đến, nhưng vẫn lặng lẽ tồn tại trong một góc nào đó.

Như một cây tre xinh đẹp, cây bạch dương cao ngất, nhưng dường như lại không phải.

Mạc Hàm lặng lẽ đi tới sau lưng Chu Viễn An, đưa tay vỗ một phát lên vai anh.

Một lúc sau, Chu Viễn An mới từ từ quay người lại, đối diện với cô.

Mạc Hàm hơi sửng sốt, kinh ngạc há to mồm: “Được lắm Chu Viễn An, không biết tôi đã mặc quần áo hay chưa mà dám quay đầu lại, bụng dạ cậu thật khó lường nha.”

Mắt Chu Viễn An không chớp lấy một cái, thành thật nói: “Tôi thấy cái bóng của cậu.”

Mạc Hàm cúi đầu xuống nhìn.

Trên đất có một cái bóng đen khổng lồ, mặc T-shirt không biết là béo hay gầy, chỉ có đôi chân dài thẳng tắp chứng tỏ vóc người mảnh mai bên trong.

Cô cười ha ha hai tiếng, rút tay từ trên người anh xuống. Được rồi, Chu Viễn An này không hề ngốc nghếch.

“Đây là tám mươi đồng, cậu đếm lại đi.” Chu Viễn An nói.

Một bàn tay đẹp đẽ đột nhiên chìa ra trước mắt Mạc Hàm, bàn tay có khớp xương và gân mạch rõ ràng. Có người nói bàn tay là khuôn mặt thứ hai của phụ nữ, đàn ông cũng không ngoại lệ.

Mạc Hàm nhận lấy tám tờ tiền giấy được xếp gọn gàng, cũng chẳng buồn đếm, trực tiếp nhét vào trong túi.

“Ngày hôm qua đã làm phiền cậu.” Chu Viễn An khách khí nói.

Mạc Hàm mím môi cười một tiếng, nói: “Không có gì, cậu không chê tôi xen vào việc của người khác là đã tốt lắm rồi.”

Chu Viễn An trả tiền xong liền không còn việc gì khác, xoay người chuẩn bị ra về.

Nhìn bóng lưng của anh đang muốn đi thật nhanh ra cửa, trong đầu Mạc Hàm không biết nghĩ cái gì, bỗng nhiên gọi anh lại: “Chờ một chút.”

Chu Viễn An quay đầu lại, dùng ánh mắt thăm dò nhìn về phía cô.

“Buổi tối cùng đi ra ngoài chơi không?” Mạc Hàm nhếch miệng mời: “Không phải cậu không có bạn sao? Tôi giới thiệu cho cậu mấy người nhé.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK