Kết quả mà Mạc Hàm không ngờ tới chính là, cô chỉ định dạy dỗ để Lâm Đoá Nhi ngậm miệng lại, thế nhưng cuối cùng lại biến thành tự dạy dỗ chính mình, người bị đưa thẳng vào đồn công an.
Ngồi trong phòng hỏi cung nghiêm ngặt, trên đầu là chiếc đèn bật sáng chói, cô thấp thỏm bất an hỏi người đang ngồi đối diện: “Tôi sẽ ngồi tù sao?”
Cảnh sát ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, cất giọng cứng nhắc: “Đánh phụ nữ có thai, ít nhất bị nhốt năm ngày, phạt tiền năm trăm.”
Mạc Hàm cúi đầu, một lát sau nhỏ giọng nói: “Tôi không biết chuyện…”
Rõ ràng là cảnh sát đã quá quen với những chuyện kiểu này, cũng không vì đối phương là cô gái xinh đẹp mà nảy sinh lòng thương tiếc, giọng nói lạnh như băng: “Luật pháp không quan tâm cô có biết hay không.”
Mạc Hàm hậm hực im lặng.
Cảnh sát vừa ghi chép vừa nói: “Hiện tại vẫn chưa có kết quả kiểm tra từ phía bệnh viện, nếu như cô gái bị đánh kia sảy thai hoặc sinh non, lúc đó vấn đề sẽ khác.”
Mạc Hàm sững sờ: “Nghĩa là sao?”
“Người thân của người bị hại có thể sẽ kiện cô tội cố ý gây thương tích, cô sẽ phải chi trả tất cả phí bồi thường tổn thất và tiền thuốc thang.”
Giọng cô thấp xuống: “… À.”
Sau đó, Mạc Hàm bị đưa lên xe cảnh sát, dẫn đến một phòng tạm giam nhỏ ở ngoại thành, làm xong thủ tục, thay quần áo khác, đi theo nhân viên quản lý vào khu phòng tạm giam.
Lúc học trung học, Mạc Hàm với Lý Việt Hải khi đánh nhau cũng đã gặp phải cảnh sát tuần tra mấy lần, nhưng hai người chân dài chạy nhanh, lại cảnh giác hơn nhiều những người khác, thế nên luôn luôn tránh được tai hoạ.
Lần này lại tương đối xui xẻo, cô ngồi lên người Lâm Đoá Nhi, đúng lúc bị hai cảnh sát mặc thường phục đi từ trong thang máy ra bắt gặp, thế nên kiếp nạn này khó mà tránh được.
Lần đầu tiên Mạc Hàm đến chỗ như thế này, cô bị đưa vào phòng giam của phụ nữ, thêm cả Mạc Hàm thì tổng cộng có năm người.
Mấy người còn lại nhìn qua đều xấp xỉ tuổi cô, hai bên đều không nói lời nào, thờ ơ liếc Mạc Hàm một cái sau đó liền gục đầu xuống tiếp tục ngủ.
Giường ngủ trong phòng giam là một chiếc giường chung, tất cả nằm thành một dãy.
Mạc Hàm tới muộn, chỉ còn lại vị trí ngủ kém nhất, sát bên cạnh nhà xí, mùi hôi thối khó mà chịu được.
Đêm đó cô không ngủ trên giường, mà ngồi trong một góc ngủ gà ngủ gật.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô theo mọi người đi ăn sáng.
Thịt cá chắc chắn là không thể có rồi, nhưng vẫn có thể được ăn no.
Thế nhưng gạo nấu nửa sống nửa chín, ăn vô cùng khó nuốt, thỉnh thoảng còn nhai phải mấy hòn sạn nhỏ.
Thức ăn chỉ có một món cải xanh luộc, không cho chút gia vị nào.
Mạc Hàm nhìn mà không có khẩu vị, ngồi im không động đũa.
Cô gái ngồi bên cạnh cô đã vào đây hơn một ngày, bụng đói kêu ùng ục, thấy Mạc Hàm không ăn, cô ta liền cướp lấy, ăn ngấu ăn nghiến.
Sau bữa sáng có một tiếng rảnh rỗi, phạm nhân có thể hoạt động tự do trong phạm vi được cho phép.
Mạc Hàm tìm một vị trí thoáng đãng ngồi phơi nắng, mãi đến khi thời gian tự do kết thúc, cô mới quay trở lại phòng giam ẩm thấp.
Ngồi dựa đầu vào vách tường loang lổ, cô không ngừng nghĩ tới việc, nếu như để những kẻ thù ghét cô nhìn thấy bộ dạng của cô bây giờ, họ sẽ châm chọc mỉa mai cô như thế nào?
“Mạc Hàm, không nghĩ tới mày cũng có ngày hôm nay, không phải trước kia bản lĩnh lớn lắm sao?”
Nói như vậy cũng đã hiền lành lắm rồi.
Mạc Hàm cười tự giễu.
Người bị nhốt ở cái nơi không có chút sức sống nào thế này, thật dễ khiến bản thân nảy sinh lòng tuyệt vọng.
Thảo nào nhân viên quản lý ở đây không cho phép phạm nhân đi giày có dây, tránh cho việc có người không chịu nổi mà tìm lấy cái chết.
Vốn dĩ Mạc Hàm phải bị nhốt năm ngày, thế nhưng đến chiều ngày thứ ba, cô được nhân viên quản lý đưa ra khỏi phòng giam, quần áo cũng mang trả cho cô.
Nhân viên quản lý đưa cho cô một tờ đơn: “Người nhà cô đang chờ ở bên ngoài, ký vào đây là có thể ra ngoài.”
Mạc Hàm mơ màng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lúc ra tới cửa chính của trại tạm giam, ánh mặt trời chiếu vào chói mắt, cô không nhịn được giơ tay lên che mặt.
Ở phía xa có ba bóng người đang đứng, hình bóng kéo thật dài trên quảng trường trống trải, là đang đợi cô.
Lê Khả vừa nhìn thấy cô đã nhào lên ôm chặt lấy, hai mắt đỏ hoe: “Làm mình sợ muốn chết, còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại cậu nữa!”
Mạc Hàm cười cười: “Thật là ngốc.”
Lê Khả lo lắng kiểm tra toàn thân cô một lượt: “Cậu có sao không? Ở trong đó có phải chịu khổ nhiều không?”
Mạc Hàm nhàn nhạt lắc đầu: “Không sao cả.”
Lê Khả thở phào nhẹ nhõm, nói: “Không sao thì tốt rồi, mấy ngày nay bọn mình vì lo lắng cho cậu mà không nuốt nổi cơm, phải tìm mọi biện pháp để cứu cậu ra.”
Cô ấy dắt tay Mạc Hàm đi về phía hai người còn lại.
Lý Việt Hải đứng ngược sáng, khẽ cau mày nhìn cô, cái cằm kiên nghị lún phún râu, bộ dạng vẫn ngông cuồng như cũ.
Từ đây núi sông không gặp lại, đừng tiếp tục quan tâm lẫn nhau.
Đối mặt trong chốc lát, hắn không nói năng gì, lạnh lùng đút hai tay vào túi quần, xoay người rời đi.
Mạc Hàm không lên tiếng giữ lại, tầm mắt cô chuyển sang bên người Chu Viễn An, im lặng nhìn anh không nói câu nào.
Thật kỳ lạ, chỉ mới có mấy buổi tối không được gặp, thế nhưng đã có cảm giác như xa cách đến mấy đời.
Đợi đến khi bóng lưng Lý Việt Hải hoàn toàn biến mất, cô mới cất tiếng hỏi: “Là anh ta giúp đỡ?”
Chu Viễn An gật đầu: “Ừ.”
Mạc Hàm im lặng một lúc lâu, sau đó lại hỏi: “Lâm Đoá Nhi sao rồi?”
“Sảy thai rồi.”
“…”
“Nhưng Lý Việt Hải nói là do mang thai ngoài ý muốn, vốn dĩ cũng đang chuẩn bị đi phá bỏ, thế nên chẳng có ảnh hưởng gì.”
Mạc Hàm gật đầu, trầm mặc không nói nữa.
Mọi việc đã tạm thời được giải quyết, bầu không khí giữa ba người trở nên hơi ngột ngạt bí bách.
Buổi chiều Lê Khả phải lên lớp, gặp được Mạc Hàm xong thì vội vàng quay về trường học.
Chu Viễn An dành nguyên cả buổi chiều, đưa cô tới khách sạn gần đó chỉnh trang lại.
Ba ngày vừa qua Mạc Hàm căn bản không ăn uống gì, trong phòng tắm của trại tạm giam lại gắn camera để quản chế, thế nên cho đến tận bây giờ cô cũng không tắm rửa, toàn thân đều bốc mùi hôi hám.
Chu Viễn An mua một lồng sủi cảo và mỳ thịt bò cho cô, anh còn đặc biệt mua thêm một chai giấm.
Bây giờ cô ngửi cái gì cũng thấy thơm, há miệng ăn lấy ăn để.
Ăn được một nửa, Mạc Hàm thực sự không thể chịu nổi ngứa ngáy trên người nữa, cô bỏ đũa xuống, đứng dậy bước vào phòng tắm, tắm xong lại ra ăn tiếp sau.
Chu Viễn An cẩn thận mang cho cô một bộ quần áo để thay, bây giờ đúng lúc được phát huy công dụng.
Khách sạn có sẵn nước nóng, Mạc Hàm đứng trước gương, mở vòi hoa sen xối thẳng lên đỉnh đầu, cẩn thận chà lau cơ thể mình.
Được một lúc, cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng, Chu Viễn An bước vào.
Mạc Hàm quay đầu lại nhìn anh: “Sao vậy?”
Chu Viễn An không lên tiếng, đi thẳng tới sau lưng cô, không sợ bị nước làm ướt người.
Anh chăm chú nhìn cơ thể cô phản chiếu ở trong gương, tựa hồ đang tìm xem có bị thương chỗ nào không.
Mặc dù không nói lời nào, nhưng ánh mắt kia lộ rõ vẻ lo lắng quan tâm.
Chu Viễn An ôm lấy cô từ phía sau, cằm đặt lên hõm vai cô, mí mắt rũ xuống.
Giọng anh trầm thấp: “Anh vừa không nhìn thấy em, em liền xảy ra chuyện.”
Mạc Hàm hơi cong khoé miệng: “Anh yên tâm đi, ở trong đó cũng không có tệ như mọi người nghĩ, chỉ là ăn uống hơi kém, hơn nữa không phải là em còn chưa kịp ngồi nóng đít đã được thả ra rồi sao?”
Chu Viễn An vẫn im lặng, nhìn cô dịu dàng.
Trên xương sống của Mạc Hàm có một vết sẹo mờ, là do đánh nhau với người ta hồi lớp mười một để lại. Lúc ấy phải khâu bảy mũi, cô vẫn luôn muốn chờ dịp nào đó xăm đè lên trên.
Ngón tay Chu Viễn An nhẹ nhàng vuốt ve nơi đó, êm ái như lông ngỗng.
Mạc Hàm không nhịn được cười khanh khách: “Nhột quá đi.”
Chu Viễn An xoay người cô lại, ôm lấy cô, vòi hoa sen trong tay Mạc Hàm rơi xuống đất, nước phun loạn khắp nơi.
Anh nhìn khuôn mặt ướt sũng của cô, chân thành nói: “Sau này đừng để anh phải lo lắng thêm lần nào nữa.”
“Ừ.”
Mạc Hàm nghe lời dùng miệng cắn cắn vào người anh.
Chu Viễn An mím môi, cười nói với cô: “Tắm xong sẽ cho em xem thứ này.”
“Thứ gì vậy?”
“Lát nữa ra sẽ biết.”
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Chu Viễn An dùng khăn tắm bọc cô lại, bế cô ra đặt lên giường.
Mạc Hàm đợi một lúc thì thấy anh cầm một chiếc đàn guitar màu nâu đậm ra, đi đến trước mặt cô.
Mắt Mạc Hàm sáng lên, không thể chờ tới lúc được chạm vào nó, luôn miệng nói thích.
Nói ra thì thật xấu hổ, nhưng cô vẫn chưa có một chiếc guitar của riêng mình, trước kia vẫn quen dùng của Lý Việt Hải, thế nên bây giờ rất bất tiện.
Chu Viễn An đưa cho cô chiếc đàn guitar được thiết kế riêng, thân đàn được làm bằng chất liệu gỗ thượng hạng, những chiếc đàn cô đã từng cầm qua không chiếc nào có thể so sánh được với chiếc này.
Phía sau chiếc đàn còn có khắc tên của cô: MH.
Mạc Hàm yêu thích không thể buông tay, kích động ngồi hát liên tục mấy bài.
Từ trước đến nay chưa bao giờ cô dám nhận mình là ca sỹ, nhưng bắt đầu từ giờ phút này, trong lòng cô cảm thấy bản thân đã vô cùng sẵn sàng.
Chu Viễn An ngồi bên cạnh cô, hỏi: “Thích không?”
“Thích!” Mạc Hàm gật đầu lia lịa: “Vô cùng thích!”
Chu Viễn An mỉm cười: “Vốn định đưa cho em từ tối hôm trước, cuối cùng em lại bị cảnh sát bắt đi.”
Mạc Hàm luôn cảm thấy câu này của anh có chút trào phúng, cô giơ tay đánh anh một cái.
Mạc Hàm vừa điều chỉnh dây đàn vừa nghiêng đầu hỏi anh: “Hôm nay Lý Việt Hải đã nói gì với anh?”
“Nói chuyện gì?”
“Về chuyện bồi thường ấy.”
“Cậu ta nói không cần.”
Mạc Hàm nheo mắt: “Thật sao?”
“Ừ.”
Mạc Hàm bán tín bán nghi: “Lời nói của anh ta có thể đại diện cho lời nói của Lâm Đoá Nhi sao?”
Chu Viễn An: “Không biết.”
“…” Cô khẽ thở dài.
Mạc Hàm dứt khoát không muốn nghĩ tới những chuyện phiền toái này nữa, binh tới tướng chắn, nước đến đất chặn, chuyện này cứ để sau hẵng nói.
***
Cô ăn như lũ cuốn, một lồng sủi cảo và bát mỳ đều chui vào bụng, thế nhưng vẫn chưa thấy no. Chu Viễn An lại xuống lầu mua thêm cho cô một phần nữa.
Sau khi giông bão qua đi thì đêm dài kéo đến.
Hai người lại chen lấn ở trong chăn, cơ thể như băng va chạm với lửa, suýt chút nữa đã xảy ra tai nạn.
Chu Viễn An giả bộ từ chối, liền bị Mạc Hàm đẩy ngã, ngồi lên phía trên anh.
Tay cô đan vào tay anh, hai chân giẫm lên đệm giường mềm mại, eo chuyển động mạnh mẽ.
Chỉ một lát sau, cô mệt đến hết cả hơi, động tác càng ngày càng yếu ớt.
Chu Viễn An nằm bên dưới liền dùng hai tay hơi nâng người cô lên, chỗ bên dưới chăn vẫn đang bị xiết chặt, sau đó anh bất ngờ nhún người ra vào liên tục. Mạc Hàm không chịu nổi, nhưng lại vô cùng hưởng thụ loại cảm giác kích thích cực hạn này, cô há miệng cắn vào bả vai anh, cố gắng đè nén giọng nói của mình.
Chu Viễn An nghiêng đầu nhìn cô, khuôn mặt cô ướt đẫm mồ hôi, đôi môi nhỏ hé mở, liên tục thở ra từng hơi thở nóng rực.
Anh dừng lại một chút, nhịn lại cảm giác muốn làm thật mạnh, sau đó mới tiếp tục chuyển động.
Lần này động tác của anh đã chậm lại rất nhiều, Mạc Hàm cũng phối hợp với anh, nhẹ nhàng cọ sát.
Ánh mắt cô quyến rũ vô cùng, nghiêng đầu, như một cô gái sa hoa truỵ lạc.
Còn ánh mắt Chu Viễn An thì vẫn trong sáng như cũ, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, từng biến hoá trên mặt cô mỗi khi anh chuyển động đều rơi hết vào tầm mắt anh.
Mặc dù đã sớm nghe qua những câu chuyện không hay về cô, cũng đã tự mình nhận biết được tính khí cô nóng nảy như thế nào, nhưng cho tới bây giờ Chu Viễn An vẫn chưa từng nhìn thấy tận mắt dáng vẻ của cô khi sử dụng bạo lực.
Tối hôm đó lúc bước ra khỏi thang máy, nhất thời anh không dám tiến lên đối mặt với cô.
Cô ngang nhiên không hề để ý mà túm tóc Lâm Đoá Nhi như vậy, khuôn mặt hung dữ, cố tình làm bậy.
Ánh mắt của cô khi đó không giống như đang nhìn một con người, mà giống như đang nhìn một sinh vật cấp thấp vô cùng dơ bẩn.
Phụ nữ đánh nhau, đơn giản đều là để tranh giành tình cảm của đàn ông.
Nhìn Lý Việt Hải xông tới ngăn cản, còn có ánh mắt mù quáng, đối đầu gay gắt với hắn của Mạc Hàm.
Chu Viễn An chỉ có thể nghĩ tới một loại khả năng kia.
Anh đã không dưới một lần tự thôi miên chính mình, rằng cô không phải là một người xấu, cô chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện mà thôi. Thế nhưng dường như trái tim lại đang lay động, không thể không bị ảnh hưởng bởi những gì đã tận mắt nhìn thấy.
Hai con người có tính cách quá khác nhau lại ở chung một chỗ, nếu như không phải nghi ngờ bản thân mình, thì chính là nghi ngờ đối phương.
Mâu thuẫn cứ như vậy mà nảy sinh.
Đột nhiên Chu Viễn An mở miệng: “Mạc Hàm.”
Ánh mắt Mạc Hàm đang mờ mịt: “Ừ?”
Anh ngồi dậy, khiến vật phía dưới tiến sâu hơn vào cơ thể của cô, Mạc Hàm sáp lại gần hôn anh, anh hơi né tránh: “Mạc Hàm.”
Cô khẽ mở mắt, lười biếng nói: “Anh nói đi.”
“Sau này em đừng đánh nhau nữa.”
“Cái gì cơ?”
“Đừng tuỳ tiện đánh nhau với người ta nữa.”
“…”
Rốt cuộc cô cũng mở to mắt ra, khó hiểu nhìn anh: “Tại sao đột nhiên lại nói đến chuyện này?”
Chu Viễn An nói: “Anh vẫn luôn muốn nói với em.”
Mạc Hàm suy nghĩ một lúc, hỏi: “Anh không thích em đánh nhau?”
“Không thích.”
“…”
“Em xin lỗi Lâm Đoá Nhi đi, bây giờ cô ấy vẫn còn ở trong bệnh viện.”
Mạc Hàm hơi cau mày, không dám tin vào những lời mình đang nghe thấy: “Anh nói gì cơ?”
Chu Viễn An liền lặp lại: “Xin lỗi cô ấy, chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không.”
“…”
Chỉ vì mấy câu nói ngắn ngủi mà đã mang đi tất cả hứng thú.
Vẻ mặt ngập tràn kích tình của Mạc Hàm biến mất, cô chậm rãi trở mình, rời khỏi cơ thể Chu Viễn An, tự mình ngồi xuống mép giường.
Chu Viễn An quay đầu sang nhìn cô, chờ cô trả lời.
Mạc Hàm ngồi một mình hồi lâu, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Cô theo thói quen mò tìm một điếu thuốc, vội vã nhét vào trong miệng.
Lúc chuẩn bị châm lửa lại bừng tỉnh nhớ ra Chu Viễn An vẫn đang ở bên cạnh.
Cô sợ run người, ném bật lửa lên trên bàn, điếu thuốc cũng ném xuống đất.
Cô vòng tay ôm lấy hai đầu gối, tầm mắt dời đến ánh trăng đang bị che kín ở ngoài cửa sổ, có thể thấy đèn đóm và xe cộ mờ ảo chạy bên ngoài.
Giọng nói của cô giống như bị nén lại trong chai thuỷ tinh, nghe không rõ.
“Cuối cùng thì anh thích em vì cái gì? Không cho em uống rượu, không cho em hút thuốc, không cho em đánh nhau…”
“Nếu như em không còn là Mạc Hàm nữa, anh vẫn sẽ còn thích em sao?”
Chu Viễn An nói: “Anh chỉ muốn em bỏ những thói xấu.”
Mạc Hàm không thể hiểu nổi: “Vậy em có thể cầu anh từ bỏ cái thói quen luôn muốn em thay đổi này của anh được không?”
Chu Viễn An khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ em cảm thấy em tuỳ tiện đánh người là đúng sao?”
Mạc Hàm ngơ ngẩn: “Anh cho là em tuỳ tiện đi đánh người sao?”
Chu Viễn An không lên tiếng.
Mạc Hàm nhìn chằm chằm vào anh: “Anh bảo em đi xin lỗi Lâm Đoá Nhi, anh cho là em đã làm sai rồi sao?”
“Chẳng lẽ em không cảm thấy mình quá đáng?” Chu Viễn An nói: “Cứ coi như cô ấy là bạn gái của Lý Việt Hải, nhưng có lẽ cô ấy cũng không nghĩ gì về em, em không nên…”
Mạc Hàm cao giọng cắt ngang lời anh: “Anh nghĩ là em đang ghen nên đầu óc mê muội?”
Chu Viễn An im lặng.
Cô giận quá hoá cười: “Chu Viễn An, ở trong lòng anh, rốt cuộc em là loại người như thế nào?”
Chu Viễn An chẳng may chọc giận cô, nhưng tiếp tục dung túng cô cũng không phải là cách hay.
Anh liệt kê ra từng thứ một: “Làm việc không nghĩ đến hậu quả, xuống tay không biết nặng nhẹ, cũng không quan tâm tới suy nghĩ của người khác.”
“À, hoá ra anh nghĩ về em như vậy.” Mạc Hàm gật đầu, rồi lại gật đầu: “Chỉ biết đánh nhau gây hoạ, học tập thì không ra gì, hỏng việc nhiều hơn là được việc, đúng không?”
Chu Viễn An mím chặt môi, không nói lời nào.
Mạc Hàm đợi một lúc lâu, anh vẫn im lặng không nói.
Cô chỉ ra ngoài cửa, ra lệnh: “Anh đi đi.”
Chu Viễn An im lặng nhìn cô, không nhúc nhích.
Mạc Hàm lặp lại: “Tôi nói anh đi đi.”
Chu Viễn An vẫn không động đậy.
Mạc Hàm cao giọng: “Có phải muốn tôi phải dùng đến từ cút không?”
Từ đầu đến cuối Chu Viễn An vẫn giống như một bức tượng, mặt không đổi sắc nhìn cô.
Mạc Hàm không muốn đối mặt với ánh mắt bình tĩnh kia của anh, càng nhìn sẽ càng khiến cô như thêm dầu vào lửa, cô gật đầu: “Được, anh không đi tôi đi.”
Cô đứng lên, trần truồng đi tới cửa, lúc này mới nhớ ra mình không mặc quần áo.
Dừng lại, xoay người.
Chu Viễn An nhìn thấu ý định của cô, nhanh tay cướp hết quần áo của cô ôm vào trong ngực.
Mạc Hàm giận dữ nói: “Đưa quần áo cho tôi!”
“Không đưa.”
“Đưa đây!”
“Không đưa.”
“Có đưa hay không?!”
“Không đưa.”
Mạc Hàm nghiến răng nghiến lợi: “Hèn hạ!”
Chu Viễn An vẫn bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt vô cùng kiên định.
Mạc Hàm giận đến bốc hoả: “Mẹ kiếp! Cùng lắm thì lão tử trần truồng chạy!”
Cô nói được làm được, xoay người sải bước ra ngoài.
Mắt thấy tay cô đã đặt lên nắm đấm cửa, Chu Viễn An sợ cô thực sự làm chuyện không nên, vội vàng xông lên ngăn cô lại.
Mạc Hàm bị bất ngờ, không kịp đề phòng bị anh ôm chặt lấy eo, bèn dùng sức giãy dụa: “Buông tôi ra!”
Cô bị kéo lùi lại cách cánh cửa một cánh tay, cô làm cách nào cũng không với tới được, giận đến mức giậm chân: “Bảo anh thả tôi ra!”
Làm sao Chu Viễn An có thể nghe theo, anh xoay người cô lại, ôm mông cô nâng lên thật cao, sau đó liền đâm thẳng vật cứng rắn bên dưới vào trong người cô.
“Anh là đồ khốn kiếp!” Mạc Hàm bị đâm đến hoa mắt chóng mặt, há mồm cắn mạnh vào bả vai anh.
Chu Viễn An chẳng ngó ngàng gì tới, hai tay bế cô lên trên giường, vừa đi vừa không ngừng ra vào.
Hai người mới ngừng lại không lâu, chỗ kia của Mạc Hàm vẫn còn ướt át, khiến anh chiếm được ưu thế rất lớn.
Dù sao thì sức lực của nam nữ vẫn khác xa nhau, Mạc Hàm khóc lóc giãy dụa kiểu gì cũng không thể nào thoát khỏi anh.
Cô bị đặt ngã xuống giường, chăn che lên đầu, đất trời trở nên u ám.
Chu Viễn An dùng sức hôn cô, mặc cho cô không muốn, điên cuồng né tránh.
Thể lực của anh cũng dần dần không chống đỡ nổi, thở hổn hển nói: “Mạc Hàm, em đừng như vậy.”
Mạc Hàm nhìn chằm chằm: “Tôi như thế nào?”
“Mỗi khi nói em vài câu, em liền…”
“Tôi luôn như vậy! Không yêu thì thôi!”
“Em bình tĩnh một chút, nghe anh nói.”
Mạc Hàm bịt tai: “Tôi không bình tĩnh được!”
“Em nghe anh nói…”
“Tôi không nghe!”
Chu Viễn An cũng bất lực không biết làm sao, anh cúi đầu xuống hung hắn cắn nuốt môi cô: “Sao anh lại đi thích người con gái như em cơ chứ.”
Mạc Hàm rống to: “Vậy anh đi mà thích người khác đi!”
Hai tay Chu Viễn An ôm chặt lấy eo cô, cúi sát người mặt đối mặt với cô: “Không bao giờ có chuyện đó!”
Vừa nói chuyện, anh cũng vừa nhanh chóng kết thúc, chuyển động trong chăn càng lúc càng mạnh mẽ, ngay cả ván giường chất lượng tốt cũng bắt đầu vang lên tiếng cọt kẹt.
Mạc Hàm gắt gao cắt răng, không muốn phát ra âm thanh, nửa gương mặt vùi sâu vào trong gối, nửa khuôn mặt còn lại bị giấu dưới mái tóc hỗn loạn.
Nhẫn nhịn một lúc, cuối cùng cô cũng vẫn phải thấp giọng cầu xin: “Chậm một chút, em không chịu được…”
Chu Viễn An buông cô ra, ở thời điểm mấu chốt rút khỏi người cô, tự mình giải quyết.
Mạc Hàm nằm xụi lơ giống như đống bùn nhão ở trên giường, mí mắt rũ xuống, không muốn nhúc nhích một chút nào.
Một lát sau, Chu Viễn An ra khỏi phòng tắm, yên tĩnh ngồi xuống mép giường.
Anh nghiêng đầu nhìn cô mấy lần, dáng vẻ cô uể oải không chút sức sống, không biết là do cơ thể mệt mỏi hay do trong lòng mệt mỏi.
Chu Viễn An suy ngẫm chốc lát, mở miệng trước: “Vừa rồi… Thực xin lỗi.”
Không biết là anh đang xin lỗi chuyện gì, Mạc Hàm nhắm hai mắt lại không để ý tới.
Chu Viễn An nói tiếp: “Anh nói hơi nặng lời một chút, nhưng không hề có ý trách móc em.”
“Anh biết em phải chịu khổ suốt ba ngày qua, nhưng bọn anh ở bên ngoài này cũng lo lắng cho em đến mất ăn mất ngủ…”
“Anh thực sự không biết phải làm sao với em, giọng em át hết cả giọng anh, anh không cãi lại được em. Nhưng chỉ hơi cao giọng nói chuyện với em một chút, ngược lại em càng tức giận hơn. Rốt cuộc thì phải như thế nào em mới có thể lắng nghe?”
Mạc Hàm chui trong chăn, co người lại thành một đống, hai tay bịt chặt tai.
Mặc kệ cô có nghe hay không, Chu Viễn An vẫn nói tiếp: “Nhìn em bị đưa đi, không biết em phải trải qua những gì, bản thân anh lại bất lực, em có thể hiểu được loại cảm giác đó không?”
“Bởi vì anh quá lo lắng cho em, không muốn sau này em lại gặp phải những chuyện tương tự như thế nữa, nên anh mới nói ra những lời đó… Nếu như em không thích, sau này anh sẽ không ép em nữa.”
“Có được không?”
Anh cố gắng trải lòng mình như vậy khiến Mạc Hàm cũng có chút cảm động.
Cô hơi nghiêng người sang, như có như không nhìn anh một cái, rồi lại thu hồi tầm mắt.
Chu Viễn An không biết cô đang muốn làm cái gì, yên tĩnh ngồi chờ ở một bên.
Mấy phút sau, cuối cùng Mạc Hàm cất giọng buồn buồn.
“Anh lại đây.”
Chu Viễn An bò đến chỗ cô, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh.
Mạc Hàm nhìn vào mắt anh, nhỏ giọng nói: “Anh không sai, em cũng không sai.”
“Em đánh Lâm Đoá Nhi không phải vì Lý Việt Hải, mà bởi vì Lê Khả… Chuyện này về sau sẽ nói rõ với anh.”
“Tóm lại, em không hối hận khi đánh cô ta. Có một số việc đối với anh mà nói là không đáng nhắc đến, nhưng đối với em thì ‘Nếu có thể nhịn được thì cũng sẽ không nhịn’, cho dù biết rõ sẽ bị trả thù, em cũng sẽ vẫn ra tay, bởi vì đối với em mà nói cố giấu ở trong lòng còn khó chịu hơn nhiều.”
“Nhất là anh bảo em đi xin lỗi, như thế chẳng khác nào trực tiếp chặt đi mười ngón tay của em cả.”
Cô ngừng một chút, lại nói tiếp: “Nhưng em vẫn đồng ý với anh, sau này sẽ cố gắng kìm chế bản thân, nếu nhịn được thì sẽ cố nhịn, không để anh phải lo lắng thêm nữa.”
“Như vậy, anh đã hài lòng chưa?”
Vẻ mặt Chu Viễn An khẽ giãn ra “Ừ.” một tiếng.
Mạc Hàm lại không cười, cô quay đầu, nằm ngửa trên gối, ngẩn ngơ nhìn trần nhà.
Cô buồn bã thở dài, nói: “Chu Viễn An, chúng ta vốn không phải người đi chung trên một con đường, đáng lẽ ra lúc ấy em không nên tuỳ tiện đồng ý làm bạn gái của anh.”
“Anh luôn muốn cố gắng thay đổi con người em, mà em thì lại luôn cưỡng ép anh phải thoả hiệp cho bằng được. Sau này… Không phải anh trở thành em, thì chính là em trở thành anh.”
“Nhưng bất luận kết quả như thế nào, thì cũng sẽ là bất công với người còn lại.”
Trong lòng Chu Viễn An đột nhiên căng thẳng, cảm thấy không hít thở nổi.
Anh nhìn cô không chớp mắt, không đáp lời, cũng không dám tiếp tục tiến lại.
Chỉ sợ cô sẽ nói ra những câu mà anh không muốn nghe nhất.
May mắn sao Mạc Hàm không nói gì nữa, cô dựa đầu vào hõm vai của anh, tìm một tư thế ngủ thoải mái, nhắm đôi mắt nặng trĩu lại.
“Sau này… Không cãi nhau…”
“Em xinh đẹp như vậy, anh phải nhường em…”
“…”
“Em thích anh” còn có một ý nghĩa khác, đó chính là em đã sẵn sàng đón nhận những tổn thương mà anh gây ra bất cứ lúc nào.
Cho dù vẫn biết con đường phía trước đầy gian nan, nhưng em vẫn không muốn buông đôi tay anh ra.
Nguyên do chính bởi cái câu “Em thích anh” kia.
Khi rơi vào tình yêu, cũng chính là đã trao xương sườn mềm của mình vào tay người ấy.
Ngay cả người trước giờ luôn tự nhận là không tim không phổi như em, cũng sẽ không tài nào thoát được.
Hết chương 34.