Ngôn Linh Thuật, lời giới thiệu trong đó rất nhiều.
Giang Lan nhìn kỹ, phát hiện Ngôn Linh Thuật này quả thật không tính là thuật pháp lợi hại gì.
Ngôn Linh Thuật, là sức mạnh thuộc về ngôn ngữ.
Một phiên bản tương tự của mô phỏng với nói sao thì làm vậy.
Ví dụ, như nói với tảng đá "Đứng lên" thì tảng đá sẽ bay.
Bất quá là dùng tu vi gia trì ở trên ngôn ngữ.
Cần một bí quyết độc đáo.
Nhưng đó cũng là.
Giới hạn mà những gì mình có thể làm, có thể biến thành ngôn ngữ để kiểm soát.
Quá phức tạp là không thể.
Giống như nhiều từ thì không được, càng đơn giản càng tốt.
"Có chút lòng thành nhỉ."
Giang Lan đọc xong toàn bộ thuật pháp này, hắn liền bắt đầu học thử.
Ngôn Linh Thuật này tuy rằng trông thì vô dụng, nhưng phối hợp với Nhất Diệp Chướng Nhãn, có thể làm cho người ta lầm tưởng là nói như thế nào thì làm như thế đó.
Cho dù tiên nhân chưa chắc có thể nói sao làm vậy được.
"Phải học, luôn có lúc sẽ dùng đến."
Giang Lan im lặng lẩm bẩm.
Có nhiều thứ hắn sẽ học và cũng có nhiều thứ hắn sẽ không học.
Chỉ cần xem nếu nó là hữu ích, hoặc là không lãng phí thời gian.
Bởi vì lúc trước có sự trợ giúp của Đạo Tàng, cho nên hắn học đồ vật rất nhanh.
Nếu như đồ vật này quá lãng phí thời gian,hoặc nó không có quan trọng thì hắn sẽ không học.
Có nhiều thời gian thì nên chú trọng vào việc tu luyện.
Đấy mới là chân lí của hắn.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, khi Giang Lan mở mắt ra, trời đã sáng.
Hắn nhìn về phía trước, sương mù không có chút dấu hiệu biến mất.
Lúc này Giang Lan vươn ra nhẹ nhàng phất tay với sương mù, âm thanh bình tĩnh theo đó truyền ra:
"Tán."
Lời nói của Giang Lan hạ xuống, một tiếng hô cũng theo đó xuất hiện.
Hô!
Sương mù trực tiếp bị chia cắt tản ra.
Thật khó để nhìn thấy dấu vết của lực lượng mà hắn dùng.
Phảng phất như chỉ cần một câu nói, thì có thể làm cho sương mù tản ra.
Chỉ là sương mù vừa mới bị ngăn cách, lại nhanh chóng bị lấp đầy.
Dường như sương mù quá nhiều, nên làm theo cách này cũng vô dụng.
Nhìn xung quan, Giang Lan cũng không có để ý lắm, mà là lấy ra trận pháp của hắn.
"Nếu đem cả hai kết hợp cùng một chỗ không biết có hiệu quả hay không."
Có ý nghĩ như vậy, Giang Lan bắt đầu khởi động lực lượng của trận pháp, sau đó dung nhập vào Ngôn Linh Thuật.
Âm thanh nhẹ nhàng lại một lần nữa vang lên:
"Tán."
Hô!
Lúc này tốc độ sương mù tản ra rất nhanh, phạm vi cũng lớn hơn rất nhiều.
Giang Lan nhìn một lúc lâu, phát hiện sương mù chỉ chậm rãi khép lại, muốn hoàn toàn khép lại cần không ít thời gian.
"Ngược lại rất hữu dụng, chắc hẳn vị Ngao sư tỷ kia cũng làm như vậy."
Hắn có thể nghĩ đến, như vậy người khác tự nhiên cũng có thể nghĩ đến, có lẽ từ lúc mà hắn dạy đối phương tiểu trận pháp ấy, đối phương cũng đã liên tưởng đến.
Không có ai là ngu ngốc cả.
Giang Lan không nghĩ nhiều, nếu Ngôn Linh Thuật đã học không sai biệt lắm, như vậy việc tiếp theo là nên tu luyện.
Chỉ là nếu tu luyện ở chỗ này, hắn không có yên tâm, lỡ đâu có người trở lại thì sao.
Nếu như nhìn thấy khí tức lực lượng tu luyện của hắn không giống như Luyện Khí Cảnh, vậy cũng là một chuyện phiền toái.
Ầm ầm!!
Ngay khi Giang Lan đang do dự có nên đổi chỗ khác hay không.
Trong núi đột nhiên truyền đến tiếng nổ vang, hơn nữa còn có sức mạnh ba động cường đại.
Sương mù quay cuồng.
Keng!
Trong lúc bất chợt, phía ngoài vòng tròn của Giang Lan sáng lên.
Lực lượng khí tức trực tiếp kích hoạt lá chắn phòng ngự mà Ngao Long Vũ lưu lại.
Tiếp theo khí tức tất cả đều bị ngăn cách ở bên ngoài.
Thấy khí tức xuất hiện, Giang Lan không tu luyện nữa, mà đứng lên.
Rất nhanh khí tức liền vững vàng tiếp tục.
"Rất mạnh, ít nhất đều là Kim Đan."
"Không biết có quan hệ gì với cái tên Tân Giác kia hay không."
Ngao!
Ngao ngao!
Rống!!!
Từng tiếng âm thanh của Yêu Thú truyền ra.
Kinh thiên động địa.
"Thú triều?"
Thú triều cũng không phải là vấn đề bình thường, nếu là Yêu Thú quá mạnh.
Đó là một thảm họa.
Hắn đã nhìn thấy qua vấn đề này từ một số cuốn sách ở Đệ Cửu Phong.
Nơi mà thú triều đi qua, cơ hồ là không còn một ngọn cỏ.
Qua đó.
Có thấy được rằng Yêu tộc đáng sợ bao nhiêu.
Nếu như là thú triều, hắn không thể ở tại chỗ này, hoặc là nghĩ biện pháp rời đi, hoặc là nghĩ biện pháp giải quyết thú triều.
Giang Lan trước tiên sẽ lựa chọn rời đi.
Nhưng...
Không có ai nói với hắn là rời khỏi đây bằng cách nào.
"Quên đi, đi xem trước cái đã.Nếu thực sự là nguy hiểm,thì nghĩ cách chờ đợi cho đến khi cứu viện chạy tới. ”
Nghĩ như vậy, Giang Lan định rời khỏi chỗ cũ, đi ra ngoài xem tình huống.
Chỉ là vừa mới bước chân, hắn liền cảm giác đang bị ai đó nhìn chăm chú.
"Lại tới?"
Hiểu được ánh mắt này đang muốn làm gì trong nháy mắt, Giang Lan liền bỏ đi suy nghĩ muốn rời đi.
Dù sao, thì phải xem người này muốn làm cái gì trước.
.......
Sau khi có quyết định, Giang Lan lại một lần nữa ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.
Tu luyện giống như mỗi ngày.
Cái tu luyện này liền kéo dài đến ban đêm.
Trong lúc đó bộc phát mấy lần lực lượng trùng kích, bất quá đều không có đánh tan cái vòng kia.
Thậm chí có dư ba trực tiếp trùng kích tới, vẫn là bị vòng tròn kia ngăn lại.
Tiếng gầm giận dữ của Yêu Thú truyền đến cũng thường xuyên hơn rất nhiều.
Nửa đường thậm chí xuất hiện tiếng Long ngâm.
Nhưng Giang Lan cũng không nhúc nhích, cái người mà nhìn chằm chằm hắn cũng chưa bao giờ rời đi.
Đối phương hẳn là đang chờ, bất quá Giang Lan cũng đang chờ.
Chỉ cần nhìn người nào trước tiên sẽ không chịu đựng nổi.
Đêm!
Giang Lan rốt cục nhận ra là ánh mắt kia bắt đầu di chuyển.
Nó đi về phía của hắn.
"Rốt cục nhịn không được?"
Kỳ thật hắn rất tò mò rốt cuộc là người nào nhìn chằm chằm vào hắn, bất quá khẳng định không phải cái kia Ngao sư tỷ.
Đối phương lúc trước mượn sức mạnh ba động để che dấu, đã công kích qua nơi này một lần.
Chỉ là không mang đến bất kỳ tác dụng nào mà thôi.
Rất nhanh Giang Lan nghe được tiếng bước chân, rất nặng nề, giống như bị trọng thương.
Sau đó, một bóng người bắt đầu đi ra khỏi sương mù.
Trên người có sức mạnh ba động nhưng mà bộ dáng ấy trông rất suy yếu.
Điều này làm cho Giang Lan có chút hiếu kì.