Giang Lan đi trong sương mù dày đặc.
Hắn cảm thấy người phía trước rất chậm, quá chậm trễ thời gian của hắn.
Nếu như lúc này mà có người trở lại vòng bảo hộ, và không thấy hắn không có ở bên trong, rất khó để giải thích.
"Vậy ta giúp ngươi một chút"
Giang Lan im lặng lẩm bẩm.
Sau đó búng ngón tay lên.
Oanh!
Một đại công kích đột nhiên xuất hiện bên cạnh của nam tử kia.
Một cái hố lớn trực tiếp xuất hiện bên người của nam tử kia, ban đầu thì người nam tử kia cảm thấy an toàn, trong nháy mắt liền ngây ngẩn cả người.
Sau đó nhanh chóng chạy về phía trước.
Ầm ầm!
Lại là một đạo công kích trùng kích mà đến.
Lần này trực tiếp nổ tung ở phía sau của hắn.
Oanh!
Người nam tử kia bị đánh bay.
Hắn cảm giác được, đối phương ở ngay phía sau, liền muốn đuổi theo.
Hơn nữa hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của đối phương.
Công kích này nếu đánh vào người của hắn, thì hắn căn bản không thể sống nổi.
Sương mù, do đối phương bị sương mù ảnh hưởng, nên không thể trực tiếp oanh giết hắn được.
Nếu như để cho đối phương tới gần, như vậy hắn phải chết không thể nghi ngờ.
Trong lòng của hắn mang theo hoảng sợ.
Không chút một chút do dự, hắn dùng tốc độ nhanh nhất, hướng về phía chỗ người của mình mà đi.
Mặc kệ người phía sau có theo kịp hay không.
Gã phải quay lại.
Ít nhất cũng phải nói cho bọn hắn biết là có một kẻ tồn tại mạnh mẽ như vậy.
Có người che dấu tu vi.
Trốn ở trong đám người nay.
Nhìn thấy đối phương chạy nhanh như vậy, Giang Lan liền tương đối hài lòng.
Hắn không có tiếp tục công kích nữa.
Nhưng mỗi bước của hắn đều sẽ xuất hiện tiếng bước chân, mà âm thanh ấy sẽ truyền đến tai của đối phương.
Sẽ làm cho tên đó biết rằng hắn đã ở phía sau.
Kiểu như.
Nếu như ngươi chậm một chút, ta sẽ lấy mạng của ngươi
Cộc!
Cộc!
Cộc!
Từng bước từng tiếng bước chân.
Tất cả tiếng bước chân này, người nam tử kia đều nghe hết ở trong tai.
Tiếng bước chân này, giống như đang một mực đi ở trong lòng của hắn.
Vừa làm cho hắn không thể bình tĩnh lại được vừa làm cho hắn cảm giác được cái chết đang đến gần.
Chỉ cần hắn chậm lại, thì tiếng bước chân lại sẽ xuất hiện.
Hắn không ngừng gia tốc, chỉ có như vậy, tiếng bước chân mới có thể xa hơn, thậm chí không nghe được.
Nhưng một khi có chút lơi lỏng, hắn sẽ lại nghe tiếng bước chân ấy.
Giống như tử thần đang đuổi theo vậy.
Hắn không dám có chút ngừng nghỉ nào.
"Nhanh rồi, sắp tới rồi, sắp tới rồi."
Hắn vừa chạy vừa nhìn ở phía sau xem đối phương còn có đuổi theo hay không.
Không dám có chút lười biếng nào.
Rống!
Đó là âm thanh của bầy thú.
Nghe được âm thanh này, trên mặt của hắn cũng nhẹ nhõm một chút.
Đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi.
.......
Phía bên kia.
Phốc phốc!
Ngao Long Vũ lui về phía sau một chút khoảng cách, một ngụm máu tươi trực tiếp rách miệng mà ra.
Nàng đã cố gắng di chuyển, nhưng nàng cảm thấy cơ thể đang nặng dần.
Giống như nàng khó có thể điều khiển được thân thể của mình.
Nàng không cam lòng nhìn người áo đen kia.
Nếu mà không phải có nhiều Yêu Thú như vậy, nàng cũng không đến mức như thế.
"Ngao Long Vũ, ngươi chết." Âm thanh của người áo đen kia vừa dứt, liền trực tiếp phát động công kích.
Phanh!
Là một thanh trường kiếm, kiếm này dùng tốc độ cực nhanh đâm vào thân thể của Ngao Long Vũ.
Phốc phốc!
Kiếm xuyên thấu qua thân thể Ngao Long Vũ.
"Cút cho ta."
Lúc này Ngao Long Vũ phun ra một ngụm máu huyết, cường đại tinh huyết hóa thành một đạo công kích, trực tiếp oanh kích cái người áo đen kia.
Chỉ là trong nháy mắt máu huyết phun ra, đã xuất hiện sự không ổn định.
Có một bộ phận trực tiếp rải lên mặt của Ngao Long Vũ.
Máu rơi trên mặt phải của nàng, vết thương giống như một hoa văn, từ trên mặt chảy xuống đến cổ.
Hoa văn hiện lên.
Oanh!
Người áo đen kia trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Mà Ngao Long Vũ rốt cuộc cũng đứng không vững được nữa, nàng quỳ một chân trên mặt đất.
Nàng đã mất đi tinh huyết khiến cho thân thể suy nhược đến lạ thường.
Chỉ là khi nàng nhìn thấy người áo đen kia bình yên rơi xuống đất,trong mắt của nàng đã lộ ra tuyệt vọng.
Nàng mím môi, một câu cũng không nói ra.
Có vẻ như nàng sắp chết ở nơi này.
Người áo đen kia vứt bỏ một món pháp bảo xuống, đó là pháp bảo đã phế
Nếu mà không phải có pháp bảo này, có lẽ gã sẽ trọng thương không dậy nổi.
"Cũng may là không có đánh giá thấp năng lực phản công của ngươi."
"Như vậy thì chết đi. ”
Người áo đen vừa nói xong, liền muốn động thủ.
Lần này tuyệt đối có thể trọng thương đối phương, Long tộc không dễ giết, nhưng một khi bị thương nặng, như vậy sớm muộn gì cũng có thể giết chết.
Chỉ là lúc mà gã muốn động thủ thì nghe được tiếng bước chân đang tới gần.
Cộc cộc!
Tiếng bước chân này đến phi thường đột ngột, phảng phất như đang ở bên cạnh gã.
Điều này làm cho người áo đen sửng sốt, lập tức nhìn về phía vị trí của tiếng bước chân.
"Người nào?" Gã cảnh giác nói.
Mấy người áo đen ở phía sau phản ứng hơi chậm một chút nhưng cũng đồng loạt nhìn về phía của tiếng bước chân.
Có người đang đến gần.
Cho dù Ngao Long Vũ cũng không thể hiểu được, người nào mà dám tại lúc này đột nhiên tới gần.
Bất quá nàng nhanh chóng quay người, vẫn là giật giật thân thể, để cho mình ở vào trạng thái phòng ngự.
Chỉ là thanh kiếm kia vẫn còn ở trên người, nên không thể làm động tác mạnh được.
Cộc cộc cộc!
Lúc này truyền đến tiếng bước chân hoảng loạn.
Đó là một người nam tử với một khuôn mặt sợ hãi.
Ngao Long Vũ nhíu mày, đây là đệ tử của Đệ Tứ Phong, lúc trước nàng đã nhìn thấy qua.
Đối phương đang chạy trốn?
Đáng tiếc là trốn nhầm chỗ.
Nhưng mà để cho Ngao Long Vũ ngoài ý muốn là cái đệ tử của Đệ Tứ Phong kia trực tiếp chạy về phía người áo đen kia, dường như đang bẩm báo một chuyện gì đó.
Dường như bọn hắn đã sớm biết nhau.
"Hóa ra là như vậy."
Trong lòng của Ngao Long Vũ đắng chát.
Trong Côn Lôn rốt cuộc có bao nhiêu gian tế?
Người áo đen kia cau mày nhìn nam tử này một chút, điều mà gã để ý chính là tại sao tên này lại hoảng sợ như vậy?
"Xảy ra, xảy ra chuyện, có người, có người hắn.... Phốc phốc. ”
Chưa nói hết một câu thì nam tử trực tiếp không nói ra lời, lúc này hắn nhìn xuống một chút,hắn thấy thân thể của mình đã mất đi một nửa.
Hắn nhìn sang một bên, nhìn thấy một bóng người mơ hồ đang đến.
Thế nhưng hắn biết, người này tuyệt đối là người vừa rồi.
"Ma, ma quỷ."
Cuối cùng nam tử này ngã trên mặt đất, hoàn toàn mất đi âm thanh.
Giang Lan không có nhìn nam tử ngã xuống đất, mà là nhìn về phía của người mặc áo đen kia, truyền ra âm thanh trầm thấp:
"Quấy rầy các ngươi rồi."