Một tháng, lúc này Cố Kỳ không có ngã xuống hồ giữa chừng.
Chiến ý của gã đang là ngút trời.
Từng bước đi trên mặt hồ, hồ sống dập dờn, nhưng gã chính là đứng trên mặt hồ, không có mảy may động vào hồ.
Nhưng từ lúc bắt đầu thong dong, ngay từ đầu thoải mái.
Từ từ bắt đầu cố hết sức để nỗ lực.
Mỗi một lần mà gã dừng lại nghỉ ngơi, không bao lâu là gã lại có thể nhìn thấy vị sư đệ đuổi theo ở phía sau.
Lúc ban đầu, đối phương đến không nhanh như vậy, gã cũng đang chờ mong đối phương đến.
Về sau, đối phương càng ngày càng nhanh, có đôi khi gã sẽ cảm thấy, đối phương ở ngay phía sau gã.
Căng thẳng.
Áp lực chưa từng có.
Áp lực này khơi ý chí tranh đấu trong lòng của gã.
Trái tim của gã rất thuần túy, thuần túy muốn thắng vị sư đệ kia mà thôi.
Đối phương đã trở thành đối thủ của gã.
Đối thủ xứng đáng để gã sử dụng hết toàn bộ thực lực.
Không có chút khinh thị nào, không dám có chút xem thường.
Đối phương là cường địch có thể sóng vai cùng gã mà đi.
Là một đối thủ xứng đáng với sự tôn trọng của gã.
Gã cất bước đột phá bản thân, một tháng trôi qua, gã cho rằng mình rốt cục có thể dẫn trước vị sư đệ kia một khoảng xa rồi.
Nhưng gã đã sai.
Khi gã dừng lại, gã phát hiện vị sư đệ kia chẳng những không có bị gã bỏ rơi, ngược lại còn dám xuất hiện ở bên cạnh gã.
Gã.
Bị đuổi kịp.
Lúc đó.
Đối phương gật đầu với gã,
Gã cũng gật đầu đáp lễ.
Đó là sự tôn trọng.
Nhưng mà đối phương lại một lần nữa cất bước.
Gã.
Lại bị đối phương dẫn trước.
Đối phương đi rất chậm, gã có thể rõ ràng cảm giác được, tốc độ của đối phương ngay từ đầu không có biến hóa qua.
Tại thời điểm này, gã cuối cùng đã hiểu được một điều.
Không phải đối phương nhanh hơn.
Nhưng mà là gã đã...Trở nên chậm lại.
Cố Kỳ có chút khó có thể tin được.
Gã nhìn bóng lưng của Giang Lan rời đi, trong mắt có chiến ý mới.
Gã đã bại trận nhưng gã sẽ lấy lại chiến thắng thuộc về mình.
Cố Kỳ lại một lần nữa cất bước.
Giang Lan đi ở phía trước, hắn cũng không có đi nhìn vị sư huynh kia.
Hắn phát hiện, vị sư huynh kia chiến ý rất mạnh, thế nhưng hắn cũng không thể ở chỗ này động thủ.
Chiến ý đối với vị sư huynh kia mà nói, cũng là một loại tâm cảnh.
Phá hoại bừa bãi, chỉ có thể rơi xuống hồ.
Một tháng này Giang Lan vừa đi vừa nghĩ nhưng hắn vẫn ổn định tốc độ ban đầu.
Không vội vàng, cũng không lười biếng.
Lúc này hắn đã nhìn thấy chính mình trong phản chiếu, nhưng ngũ quan khó có thể thấy rõ.
Nhưng hắn cũng cảm giác được, ánh sáng của Nguyên Thân phát ra càng ngày càng nhiều,như thể là Nguyên Thần của hắn đang chiếu rọi ra khuyết điểm.
Hồ này rất khó đi, nhưng thu hoạch thực sự rất nhiều.
Đối với Nguyên Thần có đủ trợ giúp.
Chỉ là đi một tháng, hắn không biết hồ này rốt cuộc lớn bao nhiêu.
Hoặc là bọn họ có thể đang đi vòng quanh.
Không suy nghĩ nhiều nữa, Giang Lan vẫn đi về phía trước, không quay đầu lại, cũng không có động tác dư thừa.
Mà Cố Kỳ phía sau đang đuổi theo Giang Lan.
Giang Lan bây giờ đã trở thành mục tiêu của gã ta.
...
Bên ngoài hồ Không Tĩnh, một phần đệ tử vẫn như cũ ở chỗ này ngồi thiền.
Lúc này, đột nhiên có người, mở miệng nói:
"Một tháng rồi."
"Cái gì một tháng?" Có người khó hiểu hỏi.
"Vị sư huynh của Đệ Nhất Phong kia ở bên trong một tháng? Ta đã nghe về chuyện đó rồi. ”
"Không phải, là đệ tử của Đệ Cửu Phong kia,hắn cũng đã ở bên trong một tháng, ta ở đây canh giữ một tháng.”
“Nhưng hắn vẫn chưa ra ngoài.”
“Ta nhớ rõ đây là lần đầu tiên hắn tiến vào Không Tĩnh Hồ. ”
"Đệ tử của Đệ Cửu Phong? Ai vậy? ”
"Hắn vẫn chưa rời đi ư?" Ta tưởng hắn ta đã đi rồi. ”
"Ta muốn ở đây canh giữ, ta ngược lại muốn nhìn xem, khi nào hắn đi ra.”
Cổ Tửu đạo nhân cũng kinh ngạc không thôi.
Một tháng, thế mà lại có thể ở bên trong một tháng.
Không chỉ như thế, mà còn trực tiếp vượt qua Cố Kỳ.
Tình trạng của hắn cũng chưa bao giờ có biến hóa đặc thù nào.
"Giếng cổ không có sóng, thượng thiện như nước mặc phương viên.”
“Rất khó lường, đệ tử này của Mạc Chính Đông, thật sự vô cùng ghê gớm. ”
Cổ Tửu đạo nhân uống rượu, hắn ngược lại muốn nhìn xem, đệ tử của Mạc Chính Đông, có thể đi tới đâu.
......
Giang Lan nhìn mặt hồ, hắn vẫn bước đi.
Hắn có một loại cảm giác, hiện tại hắn mỗi một bước đều đang tiến tới vực sâu.
Nếu không thể hiểu được lòng của mình đang nghĩ gì, hoặc là không biết được ý nghĩ của mình bây giờ.
Như vậy thì sẽ không thể tiếp tục đi bộ ở đây được nữa.
Giang Lan hiểu được tâm của mình, cũng biết được ý nghĩ của mình.
Hắn muốn làm chuyện không nhiều lắm, đó là ở lại Đệ Cửu Phong và đánh dấu, tu luyện.
Cho đến ngày bất khả chiến bại.
Nếu thành tiên có thể vô địch, hắn liền thành tiên.
Nhưng Tiên không thể vô địch.
Vì vậy.
Hắn muốn.
Thành Thánh.
Giang Lan từng bước đi, từng chút từng chút thấy rõ mình, ánh sáng của Nguyên Thần từng chút một nhiều hơn.
Hắn có thể cảm giác được, hắn đi càng xa, sau khi trở về tu luyện thì tiến độ lại càng nhanh.
Giang Lan đi một tháng, cũng không biết mình ở trên Hồ Không Tĩnh bao lâu.
Lần này hắn càng đi lâu hơn.
Hai tháng lại trôi qua.
Lúc này.
Hắn nhìn thấy chính mình, chỉ là trong mắt thiếu tinh thần của hắn.
"Đi thêm một bước nữa.”
“Là nên thấy được rồi.”
“Chỉ là..."
Giang Lan ngẩng đầu nhìn bốn phía, hắn không thấy người ở đây.
Hắn cũng biết, nơi này không sai biệt lắm chính là cực hạn của hắn.
Bước cuối cùng, hắn có khả năng rơi xuống đáy hồ.
Giang Lan biết tâm cảnh của mình không tệ, nhưng cuối cùng cũng có một kết thúc.
Nếu đó là trường hợp bình thường, hắn sẽ không thực hiện bước cuối cùng.
Nhưng hắn vẫn muốn thực hiện phóng ra bước cuối cùng này.
Nếu không thực hiện bước này, hắn sẽ hối hận.
Có lẽ là hắn còn giữ lại tinh thần trẻ trung khí phách đi.
Lần này, hắn không có kiềm chế bản thân mình nữa.
Một bước phóng ra.
Trong nháy mắt Giang Lan cảm giác mình đã ngã xuống vực sâu.