• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả ba người đều đang nhìn xem Vũ Tễ giết Giang Lan.

Bản thân của Vụ Tễ cũng như thế, nàng cảm thấy giết đối phương không cần kiếm thứ hai.

Một kiếm phong hầu.

Chỉ là khi Vụ Tễ cho rằng mình sắp dùng kiếm giết chết được Giang Lan.

Thì.

Giang Lan đứng tại chỗ không có phản kháng, đột nhiên không thấy đâu.

Một kiếm xẹt qua, chỉ chém trong không khí.

"Người đâu?"

Vụ Tễ có chút kinh ngạc.

Ngay lập tức.

Nàng nhìn về phía ba người bạn đồng hành ở phía trước.

Nhưng mà làm cho nàng phi thường ngoài ý muốn,là trong mắt của nàng thấy ba người đồng bạn của mình đang bị sương máu bao trùm, với vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Mà trong nháy mắt suy nghĩ của Vụ Tễ hiện lên, nàng cảm giác thị giác của mình xuất hiện biến hóa.

Giống như đột nhiên đi rất xa, lại đột nhiên rơi xuống.

Thế giới đã trở nên mờ nhạt?

Nhưng ngay sau đó một cơn đau dữ dội lan rộng khắp cơ thể.

Nàng muốn động đậy, nhưng phát hiện mình không cách nào nhúc nhích, trong nháy mắt sau, nàng phát hiện thân thể mình đã không có một nửa.

"Ngươi vừa rồi đang tìm ta sao?"

Âm thanh của Giang Lan truyền vào tai của Vụ Tễ.

Giờ khắc này Vụ Tễ mới hoảng sợ phát hiện ra rằng, mình đã chết.

Bị đối phương trong nháy mắt đánh chết.

"Cái này, làm sao có thể?"

Nghi vấn này hiện lên trong đầu của Vụ Tễ.

Sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.

Không có cảm thấy quá nhiều đau đớn.

Giang Lan thu hồi ánh mắt.

Sau đó quay đầu nhìn về phía ba người khác, hắn muốn hỏi một chút nơi này còn có bao nhiêu người.

Nếu như không có ảnh hưởng đến hắn, thì sẽ không sao cả.

Trở về ngồi xổm là được rồi.

Nếu như ảnh hưởng đến, vậy thì phải nghĩ biện pháp nhanh chóng xử lý.

Nếu không Ngao sư tỷ và những người khác trở về, sau đó hắn không thể không xuất thủ, liền phiền toái.

Dù sao thì cuối cùng chỉ có một mình hắn còn sống, như vậy cũng không có cách nào giải thích với Côn Lôn.

Cũng không thể nói những người đó vì cứu hắn, tất cả đều hy sinh chứ?

Hơn nữa chỉ có một mình hắn còn sống, mục tiêu quá lớn, sẽ được rất nhiều người chú ý.

Đối với hắn tiếp theo không có bất kỳ chỗ tốt nào.

Khi Giang Lan nhìn về phía ba người kia, ba người mới lấy lại được tinh thần.

Một nam tử trong đó lập tức nói:

"Các ngươi ngăn cản hắn lại, ta đi báo cáo tin tức."

Nói xong người kia liền nhanh chóng chạy về phía sau.

Giang Lan không để ý người chạy trốn kia, mà đi về phía hai người kia.

"Các ngươi không trốn?"

Giang Lan nhìn bọn họ hỏi.

Hắn có thể nhìn ra, hai người này đang sợ hãi.

Lúc này hai người nhìn nhau, sau đó xông về phía của Giang Lan.

"Ta không tin ngươi thật sự mạnh như vậy."

Không có khả năng, người trước mắt bọn hắn rõ ràng là Luyện Khí đại viên mãn.

Làm sao có thể ngay lập tức giết bọn hắn được.

Một chút, chỉ cần như vậy.

Tuyệt đối không phải là vấn đề về tu vi.

Khả năng pháp bảo không phải là không có.

Đặt cược.

Giang Lan nhìn hai người xông tới, trực tiếp lóe lên trước mặt bọn họ.

Ầm ầm!

Một quyền đánh ra, một người gần đó trực tiếp bị hắn đánh thành huyết vụ.

Một người khác nhìn thấy một màn này trực tiếp dọa chạy về.

Quá mạnh, nó quá khủng khiếp.

Một quyền, một quyền đơn giản.

Bọn họ rõ ràng đã vận dụng toàn bộ sức mạnh.

Nhưng ở trước mặt đối phương lại yếu đuối như vậy.

Không thể đánh thắng.

Giang Lan nhìn đối phương, sau đó bước ra từng bước.

Vận chuyển Thiên Hành Cửu Bộ.

Ngay sau đó Giang Lan liền xuất hiện bên cạnh nam tử kia, nhìn thấy sát thần đột nhiên xuất hiện, nam tử kia kêu một tiếng 'quỷ'.

Sau đó liền muốn đổi phương hướng chạy trốn.

Nhưng mà...

Ầm ầm!

Giang Lan đã chấm dứt sự sợ hãi của tên đó.

Trong không khí để lại một mảnh sương mù máu.

Sau đó, hắn một đường đi về phía trước, không nhanh không chậm đi theo phía sau người chạy trốn kia.

Đối phương vừa nói rõ ràng đã nói cho hắn biết, bọn hắn còn có đồng bọn khác.

Cho nên Giang Lan dự định đi xem.

Hắn không cần phải đi tìm, để cho đối phương dẫn đường là được.

Đương nhiên, Giang Lan sẽ đánh chết đối phương khi đối phương sắp tìm được người.

Nếu người khác nhìn thấy người ra tay chính là, giữ lại là một loại phiền toái.

Lúc này trên người Giang Lan xuất hiện một đoàn sương mù.

Sương mù này che khuất hắn lại, gồm dung nhan, thân hình, thiên cơ, tất cả đều bị sương mù che đậy.

Hai người nhìn và thấy hai tình huống khác nhau.

Nhưng đều không thể nhìn rõ mặt của Giang Lan được.

Toán Thiên Chi Thuật cũng không cách nào tính đến quá khứ của Giang Lan.

Thần Thông, Nhất Diệp Chướng Nhãn.

Sau khi Giang Lan học tập, cơ bản không ai có thể thông qua những thứ khác tính toán tới hắn cả.

Nếu mà có thể tính toán được thì chỉ có thể tính đến những việc bình thường của hắn mà thôi.

Không có phá vỡ Nhất Diệp Chướng Nhãn thì sẽ không nhìn thấy bí mật của hắn.

Trước mắt Giang Lan chỉ có thể che giấu thiên cơ của mình, không cách nào cảm giác được có ai đang tính toán hắn hay không.

Nếu tu vi hắn cao,thì Nhất Diệp Chướng Nhãn cũng sẽ trở thành thần thông cao cấp hơn.

Đến lúc đó, chỉ cần có người tính hắn, sẽ bị hắn phát hiện.

Giang Lan đi trong sương mù, hắn cũng không dùng tiểu xảo kia, giống như dung nhập vào sương mù, làm cho người ta khó có thể phát hiện.

Không bao lâu sau, Giang Lan cảm giác xung quanh xuất hiện sức mạnh bão táp.

Còn có vô số tiếng gầm gừ.

"Đến rồi sao?"

Giang Lan cảm thấy không quá xa.

......

Ở trong núi, không có khu vực bị sương mù vây quanh, một đám Yêu Thú đang trùng kích vào một chỗ của vòng phòng ngự.

Trong vòng phòng ngự, có hơn mười đệ tử Côn Lôn.

Trên người bọn họ có đầy vết thương.

Cầm đầu là hai tiên tử, đều là tu vi Kim Đan.

Ngao Long Vũ chính là một trong số đó.

Lúc này trên tay của Ngao Long Vũ xuất hiện móng vuốt lân phiến.

Trên đầu còn có sừng rồng mọc ra.

Chỉ là trên người dính đầy đỏ tươi, có của người khác, cũng có của chính mình.

"Có người đang khống chế bầy thú." Thân là Long tộc Ngao Long Vũ trước tiên liền phát hiện chuyện này.

"Nếu như không phải sư tỷ mang đến pháp thuật có thể xua đuổi sương mù, chúng ta căn bản không kiên trì được đến bây giờ."

"Những người đó muốn lợi dụng sương mù cùng thú triều để đánh chết chúng ta. "Nữ tử bên cạnh Ngao Long Vũ mở miệng nói theo.

Lâm Tư Nhã, đệ tử của Đệ Tam Phong, là sư muội của Ngao Long Vũ.

Với tu vi Kim Đang của nàng, cũng cảm thấy bất lực nhìn bầy thú phía trước.

Không chỉ có mình nàng, mà những đệ tử Côn Luân ở phía sau, cũng không có biện pháp nào để đối mặt với bầy thú này.

Trốn cũng trốn không được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK