• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nhìn bình rượu một cái, lão già mới nhìn về phía Giang Lan, hỏi:

"Ngươi có mang theo linh thạch không?”

"Ta có mang theo." Giang Lan cầm tất cả linh thạch của sư phụ hắn đưa cho lão già.

Lão già nhìn linh thạch một cái, rồi thu lại.

Sau đó lão lấy ra một bình rượu từ tầng trên cùng của tủ rượu.

Là một cái bình nhỏ, tối đa chỉ có thể uống được hai ba ngụm.

Lão đặt bình rượu lên trên quầy, rồi nói:

"Tiểu tử, vì có thể tiến vào Không Tĩnh Hồ, chắc hẳn ngươi đã dốc hết vốn liếng rồi.”

“Ngươi chỉ cần đem rượu này đưa cho người kia, hắn chắc chắn sẽ có thể để cho ngươi trực tiếp tiến vào trung tâm của Không Tĩnh hồ.”

“Nhưng nếu ngươi nói với hắn ta rằng rượu này chỉ còn lại một bình cuối cùng, hắn ta lại sẽ nhiệt tình hơn. ”

Giang Lan trong lòng có chút nghi hoặc.

Không Tĩnh hồ?

Hắn cũng không có biết nha.

Không lẽ là sư phụ muốn ta tiến vào Không Tĩnh hồ?

Không Tĩnh hồ rốt cuộc là nơi nào.

Hắn cũng không biết nốt.

Thế nhưng đối phương rõ ràng là đang có ý tốt nhắc nhở hắn.

"Đa tạ tiền bối nhắc nhở."

Giang Lan cảm ơn một câu.

Sau đó hắn mang theo rượu xoay người trở về.

Nhiệm vụ hôm nay của hắn, coi như đã hoàn thành.

Bất quá hắn cũng có thể nhìn ra, lão bản của khách sạn này không giống người thường.

Về phần tu vi của lão, hắn trước mắt nhìn không ra.

Hẳn là có chút mạnh.

"Lần sau nếu rảnh rỗi, có thể tới nơi này đánh dấu thử một chút." Giang Lan âm thầm nghĩ.

Tiếp đó, hắn liền một đường đi về phía núi Côn Lôn.

...

Chờ Giang Lan rời đi, lão già mới nhìn về phía của vị thiếu niên kia, trong mắt của lão có chút ngoài ý muốn hỏi:

"Hôm nay hình như ngươi thông minh lên, ngươi lại không có để cho bình rượu bị ngã vỡ?"

"A?" Thiếu niên có chút không hiểu, thế nhưng là gia gia của hắn hình như cảm thấy hắn phát hiện ra bình rượu chuẩn bị ngã xuống.

Làm sao gia gia biết bình rượu sẽ ngã xuống?

Thiếu niên hiện lên một tia nghi vấn.

Lão già nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của thiếu niên,lão liền biết chuyện này không bình thường.

"Nói một chút xem, làm sao ngươi bảo vệ được chai rượu." Lão giả nhìn trên mặt đất, rồi nói:

"Vừa rồi ngươi ngủ ở trên mặt đất, sau đó bình rượu lại ngã ở trên người của ngươi"

"Không phải." Thiếu niên lập tức nói:

"Ta là nằm sấp ngủ."

Lão già: "..."

"Chính là lúc ta sững sờ,rồi được vị đại ca ca kia nhắc nhở ta một câu." Nói đến đây, vẻ mặt của thiếu niên hưng phấn nói:

"Vừa rồi vị đại ca ca kia ngồi ở bên kia, rõ ràng là hắn nhắm mắt lại, nhưng hắn lại biết được bình rượu sắp rớt.”

“Ngay từ đầu ta còn không tin, chờ ta quay đầu lại, mới phát hiện, thật sự đúng là như vậy.”

“Gia gia, ngài nói xem làm thế nào mà hắn có thể làm được như vậy?

“Hắn mở được Thiên Nhãn ư? ”

Cho dù mở được Thiên Nhãn cũng sẽ không nhìn thấy chai rượu rơi xuống. Lão già muốn trả lời như vậy.

Bất quá lão cũng rất muốn biết đại ca ca kia là ai.

"Người mà ngươi nói là ai?"Lão già hỏi.

"Thì là người vừa mới mua rượu ngon ấy." Thiếu niên nói.

"Ngươi xác định là hắn đang ngồi ở bên kia?" Lão già chỉ vào vị trí hẻo lánh kia.

Thiếu niên khẳng định gật đầu, còn nói thêm một câu:

"Hắn còn nhắm mắt lại."

Nghe vậy.

Lão già có chút ngạc nhiên.

Thậm chí có chút rung động.

"Nhưng mà hắn chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, tại sao hắn có thể cảm giác được cái bình này chính là ta lưu lại?"

"Người này là tâm tính gì?"

Phải biết rằng lão lưu lại bình rượu, lấy tâm tính làm chủ.

Hoặc là tu vi vượt qua lão, hoặc là tâm tính đặc biệt.

Bằng không thì cũng không có khả năng cảm giác được, đó là bình rượu mà ta chuyên môn chuẩn bị cho tiểu gia hỏa trông quán này.

Những người khác, thuộc về những người bên ngoài phòng.

Lấy bên ngoài phòng, thăm dò ở bên trong phòng.

Bản chất của tâm tính này ...

"Cho dù không thể xưng là siêu nhiên, nhưng cũng gần đạt đến trình độ đó rồi?"

"Vì muốn vào Tĩnh Không hồ, hắn cần phải mang rượu cho tên kia sao?"

"Thật sự là không thể xem vẻ bề ngoài."

"Không biết hắn là đệ tử của Phong thứ mấy và hắn lại bái ai làm sư phụ."

......

Lúc này.

Giang Lan một đường đi về phía núi Côn Lôn, khi mà hắn đi được nửa đường, hắn nghe được một âm thanh ở cách đó không xa.

Âm thanh ấy giống như tiếng kêu của một dã thú.

Sau đó hắn tiếp tục đi tới, cũng không có thấy ai đánh nhau cả.

May quá, hắn cũng không cần đi đường vòng.

Rất nhanh Giang Lan liền đi tới trước một vách núi đứt đoạn.

Hắn liếc nhìn xuống.

Tiếp đó hắn nhìn thấy có hai người trốn ở bên dưới.

Chính xác hơn là hai con yêu.

Một nam và một nữ.

Lúc này, trước người của vị nam tử kia đang bị một đám lửa thiêu đốt.

Mà trên cơ thể của gã đều xuất hiện rất nhiều vết nứt.

"Di, đây là linh tửu, nó có thể giảm bớt thương tích của ngươi."

"Mặc kệ ta, ta không cần ngươi cứu."

"Ngươi sẽ không sao, sẽ không sao." Nữ yêu kia lắc đầu, vẻ mặt của nàng tràn đầy không tin.

Lúc này nam yêu đang muốn nói cái gì đó, thế nhưng gã đột nhiên thấy được trên vách núi có bóng người.

Gã lập tức kinh hãi.

Chợt.

Ngay lập tức gã đem nữ yêu bảo vệ ở phía sau mình.

Sau đó gã trực tiếp quỳ xuống:

"Thỉnh tiên nhân thứ tội."

Đối phương quỳ một cái khiến cho Giang Lan có chút bất ngờ, hắn trông giống tiên nhân sao?

Lúc này nữ yêu kia cũng nhìn thấy Giang Lan, nàng cúi đầu không dám nói gì.

Nàng có chút luống cuống, muốn dẫn người chạy trốn.

Giang Lan nhìn bọn họ, cuối cùng hắn cũng xoay người rời đi.

Nhưng mà trước khi rời đi, hắn lưu lại một câu:

"Nơi này là con đường tất yếu đi qua để đến đỉnh núi Côn Lôn."

Giang Lan có chút khó hiểu.

Hai con yêu này trốn ở chỗ này, quả thực là đang chịu chết.

Có lẽ là hai con yêu này chỉ mới tới không bao lâu, bọn hắn không biết đường đi.

Đương nhiên, Giang Lan chỉ thuận tiện nhắc nhở một câu mà thôi.

Về phần hai con yêu này chỉ cần là chết hay sống, hắn cũng không quan tâm.

Lúc này hai con yêu này liếc nhau một cái, sau đó nam yêu được nữ yêu nâng đỡ, hai người lập tức rời khỏi cái chỗ này.

Chỉ là trước khi rời đi, bọn hắn cung kính bái về phương hướng mà Giang Lan rời đi.

...

Khi trời sắp tối, Giang Lan đã về tới Đệ Cửu Phong.

"Sư phụ, rượu của ngài đây." Giang Lan chuẩn bị đưa rượu cho sư phụ.

Chỉ là hắn chưa kịp nói gì thì Mạc Chính Đông liền mở miệng nói:

"Quỳ xuống, dập đầu ba cái."

Giang Lan cũng không hiểu tại sao, nhưng mà hắn vẫn quỳ xuống dập đầu ba cái.

Thấy Giang Lan quỳ xuống dập đầu, Mạc Chính Đông lại nói:

"Đem rượu đưa lên, nói một câu đệ tử hiếu kính sư phụ."

Lần này Giang Lan càng thêm khó hiểu, sư phụ đang muốn làm gì vậy?

Thế nhưng hắn cũng không có từ chối.

Chờ sau khi đưa bình rượu lên, Giang Lan mới mở miệng nói:

"Đệ tử hiếu kính sư phụ."

Mạc Chính Đông nhận lấy rượu, hắn cười lớn nói:

"Được, bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là đại đệ tử thân truyền của vi sư."

Giang Lan sửng sốt một chút, thì ra là như vậy.

Hôm nay là ngày mà hắn sẽ trở thành đệ tử thân truyền của sư phụ.

Cho nên sư phụ mới kêu hắn xuống núi mua một bình rượu ngon.

Nhưng hắn cũng có một vấn để cần hỏi:

"Sư phụ, cái này so với trước kia có gì khác nhau sao?"

Mạc Chính Đông ngây người một chút, nói:

"Hẳn là có đi."

"Ví dụ như?" Giang Lan tò mò hỏi.

"Ví dụ như..." Mạc Chính Đông suy nghĩ một chút, rồi nói:

"Sau này danh hào đệ tử bình thường của ngươi sẽ biến thành đệ tử thân truyền của Đệ Cửu Phong."

Giang Lan: "....."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK