“Có người muốn tới động U Minh ư?”
Giang Lan nhìn tin tức của sư phụ gửi đến, có chút bất ngờ.
Trong bốn mươi năm qua chưa bao giờ có ai đến Đệ Cửu Phong.
Thì càng đừng nói đến động U Minh.
Đối với đệ tử bình thường, tu vi không đủ thì không nên tới gần động U Minh.
Nếu làm đệ tử của Đệ Cửu Phong là không có cách nào để tránh xa.
Cho nên mới nhất đinh phải vậy.
Bằng không thì Đệ Cửu Phong làm sao có thể không có đệ tử?
Kỳ thật trong vòng mấy năm nay, đừng nói là Đệ Cửu Phong không có thu đệ tử, cho dù thật sự thu đệ tử thì đám đệ tử cũng không cách nào ở lại chỗ này bao lâu.
"Hôm nay bọn họ sẽ đến, xem ra ta cần phải tiễn đám người này đi thì mới có thể đột phá Nguyên Thần."
Giang Lan đứng dậy chuẩn bị ra ngoài đón những người đến tham quan.
Hắn là đệ tử duy nhất của Đệ Cửu Phong, hắn không đi, vậy để sư phụ đi à?
Hoàn toàn không hợp lý.
Trước khi rời đi, Giang Lan đi tới trước mặt trứng Linh Sủng và tưới một ít linh dịch, đảm bảo cái quả trứng này không bị suy dinh dưỡng.
Phải.
Hơn ba mươi mấy năm cũng nhanh gần bốn mươi năm.
Từ sau khi tu vi giả đột phá Trúc Cơ thì sư phụ đã tặng cho hắn một quả trứng Linh Sủng, cho đến bây giờ thì quả trứng này cũng không có bất kỳ thay đổi gì.
Hoàn toàn không có dấu hiệu phá vỏ.
Ngay từ đầu Giang Lan còn tương đối để ý.
Dần dần hắn đã coi nó thành hoa để chăm sóc, khi rãnh rỗi sẽ bón phân tưới nước.
Không phải là đất bình thường mà là đất có một chút nhiệt độ.
Đó là sư phụ hắn mang về từ nơi khác, nói khi ấp trứng Linh Thú, nhiệt độ rất trọng yếu.
Và sự thật cũng đã chứng mình, đúng là không có gì thay đổi.
Linh Sủng này vẫn không chịu ra.
Giang Lan đã quen với việc nó không ra ngoài được, một ngày nào đó nếu phá vỏ đi ra, lúc đó hắn mới thật không quen.
Có điều hắn cũng đã kiểm tra qua, khí tức sinh mệnh vẫn không yếu đi chút nào.
Nó có thể là một quả trứng thực vật (giống người thực vật).
"Trước sau như một yên tĩnh."
Giang Lan nhìn quả trứng thực vật rồi lắc đầu.
Tiếp đó hắn liền xoay người đi ra động U Minh.
Khi ra ngoài, Giang Lan phát hiện, trời đã tờ mờ sáng.
Còn nửa ngày nữa là những người đó sẽ đến.
Nhưng hắn không quan tâm, trực tiếp đi tới dưới chân núi Đệ Cửu Phong chờ những người đó đến.
Trên thực tế hắn cũng không biết là ai đến.
Chẳng qua là sư phụ bảo hắn đến đón.
Có lẽ là đệ tử của mấy phong khác, nếu không phải đệ tử thì không đến phiên hắn đến đón.
Về phần đệ tử, đại khái cũng không có thân phận áp đảo hắn .
Dẫu sao thì hắn cũng là đệ tử thân truyền của Đệ Cửu Phong.
Tương lai có tám mươi phần trăm sẽ kế thừa Đệ Cửu Phong.
Mặc dù đó là một công việc khó khăn.
Nhưng nghe có vẻ rất lợi hại.
Khi Giang Lan đi xuống tới chân núi Đệ Cửu Phong, trời vẫn còn rất sớm.
Hắn tìm một chỗ đứng và thuận tiện nhìn những đám mây đang thay đổi trên bầu trời.
Và nhớ ra có một thuật pháp liên quan đến mây.
Nếu như hiểu rõ sâu về mây thì sử dụng uy lực càng lớn.
Thuật pháp đặc thù ấy tên là Thất Thải Tường Vân.
Là thần thông cộng thêm sự may mắn, nhưng hết lần này tới lần khác là thuật pháp.
Không phải hắn nhận được từ đánh dấu mà là trong ghi chép của Đệ Cửu Phong.
Nghe nói rất khó tu luyện.
Nhưng thật không may bị hắn học được.
Có thể là do Đạo Tàng.
Chỉ là bởi vì hắn đối với mây hiểu biết không nhiều lắm, cho nên vẫn chưa từng thi triển.
Giang Lan nhìn bầu trời, hắn nhìn những đám mây từng cái một đang bay, giống như nhìn thiên địa biến hóa vậy.
Từ nơi sâu xa, hắn cảm giác mình không phải đang nhìn mây, mà là xem thiên địa bién đổi.
Lúc này tâm hồn ban phúc, mây trên bầu trời ở trong mắt hắn đã trở thành bảy màu ánh sáng.
Phảng phất chỉ cần hắn nguyện ý, Thất Thải Đường Vân sẽ rơi xuống.
...
Trên đường lên Đệ Cửu Phong, có ba người đang đi tới.
Mỗi một đệ tử đều có tu vi Kim Đan.
Hai nữ một nam.
"Lần này không có trưởng bối đi cùng, nghe nói trước kia đều có trưởng bối đi cùng."Đệ tử của Đệ Nhất Phong, Kinh Đình hiếu kỳ mở miệng nói.
"Nghe nói trước kia Đệ Cửu Phong không có đệ tử, hiện tại Đệ Cửu Phong đã có một đệ tử và là đại đệ tử thân truyền. "Tiên tử Mục Tú ở Đệ Nhị Phong quay đầu nhìn về phía người thứ ba, nói:
"Long Vũ sư muội chắc biết nhỉ.”
“Hình như đệ tử Đệ Cửu Phong lúc trước cũng ở trong bí cảnh của Đệ Tam Phong phải không.”
“Cái lần mà xảy ra chuyện.”
"Đúng là có một đệ tử." Ngao Long Vũ đi ở một bên, bình tĩnh gật đầu nói.
Đối phương có thể trở thành đệ tử thân truyền của Đệ Cửu Phong làm nàng cũng có chút ngạc nhiên.
Nghe nói Đệ Cửu Phong chưa bao giờ có đệ tử thân truyền.
Chưa bao giờ có đệ tử nào ở lại được Đệ Cửu Phong được mười năm cả.
Cho dù là nàng cũng không được.
Đối với bọn họ, mười năm là rất ngắn, nhưng nếu ở Đệ Cửu Phong mười năm, đời người chắc chắn sẽ bị phá hủy .
Nhưng mà vị sư đệ kia lại có thể ở lại mười năm.
Đây thật sự là một bất ngờ.
Và đây cũng là nguyên nhân mà bọn họ không cần trưởng bối đi cùng, bởi vì không muốn sư bá Đệ Cửu Phong đến nghênh đón.
"Nghe nói tâm tính của vị sư đệ này rất cao minh, khi ở trận chiến cầm pháp bảo đã một tiếng hót làm kinh người.”
“Chỉ là thiên phú tương đối bình thường.”
“Thế nhưng nhiều năm trôi qua, Đệ Cửu Phong có đủ tài nguyên để hắn đột phá Kim Đan chứ?”
“Chắc chắn không đủ, tối đa là đột phá Trúc Cơ viên mãn mà thôi.” Kinh Đình mở miệng nói.
"Đệ Cửu Phong hẳn không chú trọng tu vi?" Mục Tú mọi khi không nói nhiều về đề tài này, nhưng bây giờ lại rất tò mò:
"Ta nhớ rõ Đệ Cửu Phong có một loại thuật pháp gần như tiếp cận thần thông, tên là Thất Thải Tường Vân.”
“Nếu như vị sư đệ kia biết, vậy chúng ta có thể để sư đệ thi triển giúp được không? ”
"Thất Thải Tường Vân? Thuật pháp mang lại may mắn? "Kinh Đình có chút không tin:
"Nghe nói thuật pháp này yêu cầu tâm cảnh phải vô cùng cao, đừng nói thi triển Thất Thải Đường Vân, cho dù muốn học được cũng rất khó khăn.”
“Chỉ có một ít lão tiền bối mới thi triển được, những người khác học ngược lại sẽ bị phản tác dụng.”
“Cho nên thuật pháp này cuối cùng chỉ có thể lưu lại Đệ Cửu Phong.”
“Trước mắt toàn bộ núi Côn Lôn, dường như chỉ có vị sư bá Đệ Cửu Phong mới có thể biết.”
“Còn vị sư đệ của Đệ Cửu Phong kia mới bao nhiêu tuổi?”
“Không thể nào học được, đúng chứ? ”