Nữ tử kia hoảng sợ nhìn về phía Giang Lan, trong mắt của nàng bị sợ hãi bao trùm.
Nàng biết, người kia phát hiện ra.
Nàng cũng hiểu được đối phương tuyệt đối sẽ giết nàng.
Nhưng còn thiếu một chút, chỉ kém một chút.
Nếu cho nàng thêm một chút thời gian, nàng có thể giải quyết người này.
Nhưng người trước mắt này, căn bản sẽ không cho nàng bất kỳ cơ hội nào.
Đối phương bắt đầu tấn công.
Giang Lan đương nhiên sẽ không dừng lại chút nào, hắn trực tiếp nắm lấy bàn tay phát sáng, trong nháy mắt bóp nát.
Phốc phốc!
Sương mù máu khuếch tán.
Phù văn biến mất.
Lập tức bắt đầu công kích nữ tử kia.
Muốn một kích tất sát.
Nhìn thấy Giang Lan đi tới bên cạnh nữ tử kia, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Khi bọn họ muốn phản ứng, tay của nữ tử kia đã bị bóp nát.
"Động thủ, giết hắn."
Người Kim Đan sơ kỳ kia cũng không suy nghĩ nữa.
Đối phương sẽ không bỏ qua cho hắn thì hắn cũng sẽ không cầu xin tha thứ.
Hơn nữa hắn cũng muốn cứu nữ tử kia.
Tuy nhiên.
Ầm ầm!
Một quyền mà qua, nam tử Kim Đan kia trơ mắt nhìn thấy nữ tử kia biến thành huyết vụ.
"Ngươi có biết nàng là ai không?" Kim Đan nam tử giận dữ quát.
Trong nháy mắt, Giang Lan xuất hiện trước mặt nam tử Kim Đan, âm thanh của hắn rất bình thản mà nói:
"Ta biết.”
“Là người muốn giết ta.”
“Mà ngươi cũng vậy. ”
Vào lúc này, cái mà nghênh đón nam tử Kim Đan, chính là nắm tay của Giang Lan.
Oanh!
Khi huyết vụ lại một lần nữa khuếch tán, Giang Lan lại một lần nữa đi tới trước mặt nam tử cuối cùng.
Nhìn thấy Giang Lan trong nháy mắt, người đàn ông kia sợ hãi xoay người bỏ chạy.
Sát thần, đây là một sát thần.
Tiên giả, không thể nào là như vậy được.
Người này chưa bao giờ dùng qua thần thông thuật pháp và cũng không có bất kỳ động tác dư thừa nào.
Một kích tất sát, hơn nữa tất cả đều là một quyền bình thường.
Giết người như giết chó.
Mà bọn họ chính là cừu non trên thớt, là những bại khuyển chờ đợi bị giết.
Nam tử Trúc Cơ hậu kỳ này vừa xoay người thì hắn liền há miệng, muốn kêu cầu cứu để cho người khác chú ý.
Có lẽ vẫn còn cơ hội sống sót.
Cho dù chỉ có một đường sinh cơ.
Nhưng...
Nắm đấm đã xuyên qua hắn
Lực lượng đánh thẳng vào nhục thể của hắn.
Cuối cùng thì hắn đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Giang Lan thu hồi nắm đấm, hắn bắt đầu cảm giác bốn phía, xem xét tứ phương.
Sau khi xác định không có vấn đề gì thì hắn mới thu liễm một ít lực lượng.
Nhưng mà hắn vẫn như cũ toàn thân đề phòng.
Hắn cũng không muốn bị lật thuyền trong mương.
Sau đó lại đến trước mặt con thỏ.
Lúc này vết nứt trên ngực của con thỏ càng ngày càng nhiều, phảng phất toàn thân đều bị vết nứt bao trùm.
Cuối cùng những vết rách bị ngon lửa đốt hầu như không còn.
Giang Lan nhìn nó, nó cũng nhìn Giang Lan.
Con thỏ gian nan quay đầu nhìn về phía nữ yêu bên cạnh, sau đó vẻ mặt của nó cầu xin nhìn Giang Lan.
Như thể nói, đừng giết nàng ta, nàng ta không thấy gì cả.
Giang Lan nhìn đối phương, sau đó lấy ra một pháp bảo phát quang.
Khổn Tiên Thằng (Ngụy).
Sau đó Khổn Tiên Thằng hướng về phía con thỏ.
Không bao lâu sau, Khổn Tiên Thằng tiến vào trong thân thể của nó.
"Quên đi những gì mà ngươi đã thấy ngày hôm nay, Khổn Tiên Thằng sẽ giam cầm ngươi về những chuyện liên quan đến ta.”
"Nếu có một ngày nào đó ngươi bị người ta cưỡng ép xem xét trí nhớ về ta, Khổn Tiên Thằng sẽ trực tiếp lấy mạng của ngươi."
"Ngay cả khi ngươi tự nói, cũng sẽ là như vậy. "
“Ngươi hiểu chưa? ”
Giọng nói bình thản của Giang Lan truyền vào tai thỏ.
Con thỏ nhìn Giang Lan, trong mắt của nó tràn đầy khó tin.
Không phải là nó khó tin đối phương sẽ sử dụng biện pháp này để đối phó nó.
Mà là không thể tin được, đối phương lại không có giết nó.
Giang Lan nhìn nó một cái, sau đó hắn xoay người rời đi.
Khổn Tiên Thằng mặc dù là giả mạo,nhưng nếu con thỏ không thành tiên cho nên nó tuyệt đối không thoát khỏi một kích trí mạng của Khổn Tiên Thằng.
Cho dù là tiên nhân, cũng không thể giúp con thỏ này loại bỏ.
Cho dù con thỏ này có thành tiên và nó muốn thoát ly khống chế, cũng cần cao tiên giúp mới được.
Giang Lan rời đi, hắn không quản sống chết của đối phương.
Là chết hay còn sống, tất cả đều dựa vào tạo hóa của bọn họ.
Con thỏ nhìn Giang Lan rời đi, nó bò đến những người bị đánh chết, tìm thấy một cái gì đó, sau đó nuốt vào.
Ánh sáng biến mất, con thỏ khôi phục lại cơ thể con người.
Đó là một người đàn ông.
Hắn không do dự, trực tiếp đi tới bên cạnh nữ yêu, ôm lấy nàng muốn rời đi.
Chỉ là hắn vừa đi được hai bước, hắn liền đem nữ yêu đặt sang một bên, sau đó hướng về phía Giang Lan rời đi, quỳ xuống, nặng nề dập đầu ba cái.
"Nếu có một ngày nào đó, chúng ta còn sống và trở thành Đại Yêu."
“Côn Lôn nếu gặp nạn, tiền bối nếu rơi vào nguy nan.”
“Vợ chồng chúng ta, cho dù núi đao biển lửa, chúng ta cũng sẽ báo ân cho ngày hôm nay. ”
Cuối cùng thì nam tử kia cũng đứng dậy, hắn ôm lấy nữ yêu nhanh chóng rời đi, hiện tại bọn họ cần làm, là sống sót.
Tham sống sợ chết.
————
Trời tối, Giang Lan trên đường trở về Côn Lôn, hắn đi cũng không nhanh.
Hắn muốn nhìn xem có người nào đang theo dõi hắn không.
Trên đường đúng là nhìn thấy vài người.
Nhưng mà tất cả đều là đệ tử của Côn Lôn
Ở Côn Lôn, hắn hầu như không có người quen biết.
Và cũng không có nhiều người biết hắn.
Vì vậy, tất cả mọi người không làm phiền lẫn nhau.
Hồi lâu Giang Lan trở về Côn Lôn.
"Xem ra không có nhiều người."
Đối với việc này, Giang Lan thở phào nhẹ nhõm.
Hắn muốn trở về tu luyện, Nguyên Thần cũng không có an toàn, phải mau chóng đột phá Luyện Thần Phản Hư, rồi đi tìm đường thành tiên.
Hôm nay nếu không có tấn thăng Nguyên Thần, tuy rằng không nhất định sẽ có việc, nhưng mà liền có vẻ bị động.
Điều này sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến những chuyện sau này của hắn.
Đi ra ngoài một chuyến, Giang Lan hiểu được một chút, đối với địch nhân không thể nhân từ, đối với người xa lạ không gặp gỡ, không thể xem thường.
Bởi vì đối phương có thể vượt xa trí tưởng tượng.
Hắn sẽ che dấu tu vi, người khác cũng sẽ.
Muốn bảo trì sơ tâm, không thể bởi vì tu vi cao hơn một chút, mà xem thường bất luận kẻ nào.