• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Lan cầm lấy cái bình, hắn có chút ngạc nhiên.

Không nghĩ tới vị sư tỷ này lại là vì chuyện này mà đến.

Xác suất lớn là thủ đoạn nhỏ của hắn dạy cho nàng ta, quả thật nó có thể giúp đỡ được đối phương.

Khi đó nếu đánh nhau với gã áo đen kia, nếu không có sương mù thì ảnh hưởng sẽ không nhỏ.

Chắc là đối phương dùng Bài Xích Trận Pháp cùng Ngôn Linh Thuật.

Thiên tài chính là thiên tài.

Cuối cùng, Giang Lan cảm kích một tiếng:

"Đa tạ Ngao sư tỷ."

Hắn không có cự tuyệt, bởi vì một khi nhận lấy cái bình này thì hai người cũng không thiếu nợ nhau cả.

Không ai nợ ai cả.

Mặc dù Giang Lan có rất nhiều Trúc Cơ Đan.

Thân là đệ tử duy nhất của Đệ Cửu Phong, khi hắn tấn thăng Trúc Cơ thì hắn tuyệt đối không thiếu tài nguyên.

Sư phụ của hắn cho hắn không ít Trúc Cơ Đan, nếu như hắn cảm thấy không đủ, tuyệt đối còn có một đống chờ Trúc Cơ Đan chờ hắn đi lấy.

Đây chính là chỗ tốt của đệ tử duy nhất.

Ngao Long Vũ gật đầu nhìn Giang Lan, sau đó nàng xoay người rời đi.

Đối phương chịu nhận là tốt rồi.

Nàng chỉ sợ đối phương không chịu nhận.

Một khi đối phương tấn thăng Trúc Cơ, Ngao Long Vũ tự nhiên sẽ bảo hộ giúp đỡ hắn.

Đó chính là trách nhiệm của nàng.

Giang Lan nhìn đối phương rời đi, hắn liền quay về vấn đề chính.

Hắn lập tức ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu tu luyện.

Nhân tiện, ăn một viên Trúc Cơ Đan.

Không ăn một viên, không còn gì có thể nói.

Sáng sớm ngày mai, hắn liền thuận lợi tiến vào Trúc Cơ.

Sau này trở về, cũng không cần kiểm tra lại có vấn đề tâm ma hay không.

Chỉ cần chờ khi nào sư phụ nhớ tới thì đi kiểm tra một lần.

Đối với chuyện này, hắn cũng không có phản kháng, bởi vì một khi bản thân của hắn có tâm ma, chính hắn có thể cũng không biết.

Cho sư phụ kiểm tra một chút mới có thể kiểm tra rõ ràng.

Nếu sư phụ của hắn đã lâu không có kiểm tra, thì hắn cũng sẽ đi qua đó để cho sư phụ kiểm tra.

......

Lúc này.

Núi Côn Lôn, Đệ Cửu Phong.

Mạc Chính Đông bỗng nhiên nhận được một tin tức.

Sau khi hắn xem xong, hắn lập tức đứng dậy và biến mất tại chỗ.

Thời điểm hắn xuất hiện lần nữa, đã ở Đệ Tam Phong.

Mà nơi mà hắn ở, chính là cửa vào bí cảnh của Đệ Tam Phong.

Lúc này nơi này đã có không ít người.

Có một vị nữ tử cầm đầu, đoan trang tao nhã, dung mạo xinh đẹp vô song, đồng thời trên người của nàng ta mang theo uy áp mạnh mẽ.

Những người khác ở trước mặt nàng, khí thế đều cũng không bằng nàng.

Phong chủ của Đệ Tam Phong, Trúc Thanh tiên tử.

"Mạc sư huynh tới rồi?" Trúc Thanh nhìn thấy Mạc Chính Đông, nhẹ giọng nói.

Mạc Chính Đông gật đầu, sau đó hắn nhìn lối vào bí cảnh, nói:

"Bên trong xảy ra tình huống gì?"

Đúng vậy, hắn chính là nhận được tin tức, nghe nói nơi này xảy ra vấn đề, mới đặc biệt tới đây.

Đệ tử duy nhất của hắn còn ở trong đó.

Hơn nữa còn là đệ tử có hy vọng vẫn ở lại Đệ Cửu Phong.

Nếu như đệ tử của hắn xảy ra chuyện, hắn nên đi đâu để tìm được một đệ tử tốt như vậy?

Đây là đệ tử mà hắn gặp phải mấy ngàn năm qua khiến cho hắn thuận lòng nhất.

Qua mười năm, đó chính là đệ tử thân truyền nhập thất của hắn.

Làm sao hắn có thể không để ý?

"Lối vào vẫn còn có lực lượng gió rất mạnh, nếu muốn đi vào thì cần phải đến ngày hôm sau." Sắc mặt của Trúc Thanh lúc này cũng không đẹp.

Đây là địa bàn của nàng, nhưng cuối cùng lại xảy ra chuyện.

Hơn nữa bên trong còn có rất nhiều đệ tử của nàng.

Nhưng mà nàng cũng có thể hiểu được tâm tình của Mạc Chính Đông lúc này.

Đệ tử duy nhất của Đệ Cửu Phong vẫn còn ở bên trong, vẫn là Luyện Khí đại viên mãn.

Chỉ cần một chút bất cẩn, thì hắn có thể dễ dàng chết ở bên trong.

Mạc Chính Đông im lặng.

Hắn biết được tính cách của Giang Lan, nên hắn mới bảo Giang Lan đi đến đây.

Với tích cách của Giang Lan, chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.Hắn khẳng định sẽ biết tự bảo vệ mình và có thể thuận theo cái lợi để tránh cái hại.

Thế nhưng, chuyện lớn lại xảy ra.

Hiện tại hắn cũng không yêu cầu Giang Lan tấn thăng Trúc Cơ, hắn chỉ mong có thể không có việc gì là tốt rồi.

Đương nhiên, nếu để cho hắn biết là ai động thủ, hắn cũng sẽ cho đối phương biết, Đệ Cửu Phong tuy rằng không có người.

Nhưng không phải ai cũng có thể bắt nạt.

.....

Ngày hôm sau.

Giang Lan mở mắt ra, hắn đem tu vi điều chỉnh đến Trúc Cơ sơ kỳ.

Tấn thăng Trúc Cơ thành công.

Thế nhưng là hắn phát hiện những người khác cũng không chậm, cư nhiên cũng đang tấn thăng.

"Thiên tài chính là thiên tài, tấn thăng Kim Đan đều dễ dàng như vậy."

Giang Lan vẫn cảm thấy đệ tử của Côn Lôn rất giỏi.

Chỉ cần một lần đi du lịch bí cảnh, thì đi về liền có rất nhiều Kim Đan

Núi Côn Lôn có danh tiếng lớn, cũng không phải là không có lý do.

Dĩ nhiên chủ yếu nhất vẫn là Côn Luân cũng không có thu những người có tư chất kém.

Tư chất của hắn tuy rằng ở Côn Lôn tính là kém, nhưng so với nhiều người, hắn vẫn phải mạnh hơn bọn họ một chút.

Sau đó, Giang Lan đứng dậy định đi dạo gần đó.

Nhân tiện, hắn cũng cần thử nghiệm một chút.

Đó là những gì mà người bình thường sẽ làm lúc này.

Chỉ là hắn vừa mới đi chưa được mấy bước, hắn liền phát hiện bầu trời xuất hiện dị thường.

Như thể có một cơn bão ở trên bầu trời.

"Rốt cục cũng tới?"

Giang Lan thở phào nhẹ nhõm.

Người của Côn Lôn đã đến, như vậy thì nơi này cũng không có nguy hiểm gì lớn.

Hai ngày nay, hắn tuy rằng đang cảm ngộ tu luyện, thế nhưng hắn cũng đều cảnh giác bốn phía xung quanh.

Một khi có nguy hiểm, hắn sẽ là người phát hiện trước tiên.

Thế nhưng cường giả ở phía sau màn kia, vẫn không có xuất hiện.

Cũng làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không, thì hắn thực sự không thể đánh lại đối phương.

Chỉ là hắn không hiểu được, vì sao đối phương lại từ bỏ.

"Ô, có thể là hắn nhìn không thấu ta."

Khi đó thần thống Nhất Diệp Chướng Nhãn toàn bộ đều mở ra, đối phương nhìn hắn giống như nhìn sương mù.

Lúc đó đối phương cũng không biết, khi ấy hắn đã vận dụng toàn bộ sức mạnh mà hắn có.

Nếu người đó đánh thêm một quyền nữa, thì hắn cũng không thể đánh ra một quyền giống như lúc trước để chống đỡ lại đối phương.

Vâng, bây giờ hắn có một viên Đại Lực Kim Cương Hoàn, hắn còn có thể có một chút hy vọng để đánh thắng.

Lúc mà Giang Lan đang nghĩ như vậy, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một lối vào, lối vào vừa mở ra, khí tức cường đại trực tiếp truyền đến.

Cường đại đến mức làm cho Giang Lan hoàn toàn không có biện pháp chống cự.

"Tiên nhân."

Đây là ý niệm đầu tiên của Giang Lan dâng lên.

Đối mặt với loại khí tức mạnh mẽ này, hắn rất e ngại.

Đây là sự khác biệt của giữa Tiên nhân với người bình thường

Thế nhưng rất nhanh khí tức liền biến mất.

Trên đó có không ít người rơi xuống.

Lần này, Giang Lan không dám dùng cảm giác để xem xét.

"Không biết khi nào, ta mới có thể trở thành tiên nhân."

Giang Lan trong lòng im lặng lẩm bẩm.

Hiện tại hắn cũng không có muốn tới gần Ngao Long Vũ bên kia, để tránh cho đối phương cảm nhận ra sự tồn tại của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK