Võ sĩ mang theo mũi tên bước lên thềm đá trên Quan đài, đi đến trước mặt Quốc quân. Gã hạ thấp đầu gối, giương cao cánh tay trình mũi tên lên cho Quốc quân xem.
Quốc quân liếc mắt nhìn con trâu đã chết trên mặt đất, lại nhìn về phía đầu mũi tên vương đầy máu. Hắn ngẩng đầu trông về phía xa xa, ánh mắt rơi vào trên thân ảnh của Chiêu Linh, thấy y đang vội vội vàng vàng mang theo dược sư đi cứu trị tên nô lệ bị thương kia.
Võ sĩ nâng tiễn kính cẩn nói: “Bẩm báo đại vương, ba mũi tên Linh công tử bắn ra đều trúng vào chỗ yếu hại của trâu rừng phát điên.”
Quốc quân chắp tay sau lưng, ánh mắt rơi vào thân ảnh bận rộn của nhi tử, trầm ngâm: “Thuật bắn cung đã học rất tốt, thế nhưng tính tình nóng nảy, vẫn còn phải rèn luyện thêm.”
Vừa rồi trên Quan đài, Quốc quân bàng quan nhìn trận đấu sống chết giữa trâu điên và thiếu niên, trước sau vẫn không có ý ra lệnh cho thị vệ bên người bắn giết trâu rừng. Dưới cái nhìn của hắn, đây là điều không cần thiết. Lễ săn hàng năm sẽ đều có những tình huống đột ngột phát sinh, trâu rừng có phát điên, cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Khi ấy, Chiêu Linh đứng trên Quan đài vô cùng căng thẳng. Y không đành lòng nhìn thấy Nô nhân vật lộn với trâu điên tử vong, thậm chí đã ra tay bắn chết trâu rừng.
Xác trâu nằm trước bãi săn rất nhanh đã bị người ta nhấc đi, con mồi bị xua đuổi quanh đó cũng lục tục tiến vào trong bãi săn. Thái tử điều động một chiếc xe binh, rong ruổi đi từ trong sườn núi ra, tuỳ tùng phía sau y cũng ngồi trên vài chiếc xe binh. Trên đầu xe binh có vài nam tử trẻ tuổi đang đứng, bọn họ tay nắm trường thương, có người còn đem theo cung tên.
Chiêu Thuỵ cũng đứng trên đầu một chiếc xe binh. Hắn không mang phục săn nhẹ nhàng giống như Thái tử mà đóng kín mít từ đầu đến chân, áo giáp trầm trọng, mũ giáp cứng còng, nhìn từ xa trông hệt như một quả cầu sắt.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Đội ngũ xe binh đi dọc theo bãi săn vài vòng, tới trước Quan đài kính cẩn cúi chào Quốc quân. Đây là nghi thức trước khi tiến vào bãi săn, lá cờ dựng thẳng trên xe binh phấp phới, tư thế của người trên xe oai hùng sáng ngời, nhóm người đang đứng trên cao quan sát không khỏi phát ra từng trận hoan hô.
Trên Quan đài, thị vệ đang giúp Quốc quân mang áo giáp. Giáp sắt ánh lên tia sáng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời, mỗi một mảnh giáp đều có chỉ vàng đâm xuyên qua, kim quang ẩn hiện.
Quốc quân Dung Quốc hai năm qua đã hơi biến tướng, cũng may vẫn có thể mặc vừa quần áo giáp, nhìn vô cùng uy phong.
Sau khi tự sửa sang lại bao cổ tay của mình, quốc quân quay về phía nhi tử, nói: “A Linh, ngươi ở lại trên Quan đài.”
Trước khi xuất phát, Hứa Cơ phu nhân đã cố ý căn dặn, không cho Chiêu Linh tiến vào bãi săn. Nếu Chiêu Linh bị thương ở bãi săn, Quốc quân trở về thể nào cũng sẽ phải nghe Hứa Cơ phu nhân lải nhải một trận.
Chiêu Linh trả lời:”Vâng, phụ vương.”
Sau khi cứu trị nô lệ đeo khắc gỗ Hạng Truỵ kia, xác nhận hắn không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, Chiêu Linh lại quay trở về bên cạnh Quốc quân.
Lúc này tâm tư y đã tung bay đi nơi khác, thần sắc phảng phất còn có chút hoảng hốt. Mùi máu tanh trên người nô lệ Việt nhân kia vẫn còn phảng phất đâu đây, tràn ngập trong không khí.
Chiêu Linh nhìn theo phụ vương đang bước xuống Quan đài, tiến vào bãi săn. Y ngồi im không động đậy, cũng không có khát vọng gia nhập hoạt động săn bắn, biểu hiện rục rà rục rịch.
Lúc này trên Quan đài đã không còn bao nhiêu người, một trong đó chính là sủng thần Thân Thiếu Tể của Quốc quân. Gần đây Quốc quân sủng ái nữ nhi Thân cơ của Thân Thiếu Tể, hắn cũng theo đó mà trở thành tâm phúc bên người Quốc quân.
Thân Thiếu Tể nghiêng về bên cạnh Chiêu Linh, tươi cười lấy lòng y: “Nếu Linh công tử cảm thấy không thú vị thì có thể lặng lẽ đi xuống, đứng bên ngoài bãi săn quan sát. Tiểu thần sẽ làm như không thấy người đi.”
Đây là đang nói tốt, thực chất lại là rắp tâm hại người.
Thân Thiếu Tể cho là Chiêu Linh nhất định sẽ nóng lòng muốn thử. Thiếu niên quý tộc nhìn thấy tình cảnh trên bãi săn, ắt sẽ nhiệt huyết sôi trào, khát vọng được tham dự.
“Quan sát trên Quan đài và quan sát dưới bãi săn, có thể khác nhau chỗ nào chứ?” Chiêu Linh vuốt ve cây cung đồng trong tay, biểu tình lạnh nhạt.
Thân Thiếu Tể tự chuốc nhục nhã, không nói thêm gì nữa.
Hoạt động săn thú bên trong bãi săn kéo dài nửa ngày, tình cảnh vô cùng mạo hiểm. Những người đang ở hiện trường huyết mạch sôi trào, không khí vừa căng thẳng vừa kí.ch thích. Thân là người đứng xem, ánh mắt của Chiêu Linh luôn sát sao dõi theo thân ảnh của phụ huynh. Y không có hứng thú với săn bắn, chỉ là lo lắng hai người họ sẽ bị thương trong quá trình săn thú.
Hàng năm bãi săn đều sẽ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, ví dụ như bị hươu lớn hung hăng húc bay, bị lợn rừng chống đối, ngã từ trên xe binh xuống mà chết, tất cả đều có thể xảy ra.
Lịch sử vây săn đã có từ rất lâu đời, ban đầu chỉ tiến hành để thu gom đồ ăn, mãi tới tận sau này mới trở thành một hình thức giải trí của quý tộc.
Thú hoang bên trong mặc dù có răng nanh sắc bén, có móng vuốt sắc nhọn, có đôi sừng kiên cố, rung rừng chuyển núi giữa đất trời, thế nhưng khi đối mặt với xe binh bọc giáp, vũ khí lợi hại trong tay thợ săn, cũng sẽ rơi vào thế yếu.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Sắc trời đã tối dần, người trên bãi săn đốt đuốc lên, thi thể của con mồi chất đống trên xe binh, vận chuyển về phía doanh trại gần đó.
Bên trong doanh trại, vài tên đầu bếp đang nấu nước bổ củi, chuẩn bị sẵn sàng chờ nguyên liệu nấu ăn tới.
Thái tử đi ra từ bãi săn. Y gỡ phát quan xuống, cởi ra áo khoác đã nhuốm đầy máu tươi của thú hoang, ném hết những thứ vướng bận này nọ lên tay thị vệ bên cạnh. Mắt thái tử nhìn về phía trước, thấy Chiêu Linh đứng đợi trên sườn núi đang vung tay về bên này.
Hai anh em đi chung với nhau, Thái tử khoác vai Chiêu Linh, nói: “Ta nghe phụ vương bảo ngươi đứng trên Quan đài, bắn chết một con trâu rừng phát điên, cứu được một tên Nô nhân.”
“Đúng là có chuyện như thế. Huynh trưởng, ta rất vừa mắt tên Nô nhân đó.”
Chiêu Linh thao thao bất tuyệt, miêu tả cho Thái tử nghe: “Trâu rừng đột nhiên phát điên, vốn định thương tổn đồng bạn của tên Nô nhân đó, sau đó hắn bất chấp nguy hiểm đến tính mạng mà lao vào cứu đồng bạn, còn nhảy lên lưng của trâu rừng, tranh đấu với nó. Ta đứng trên Quan đài ở xa còn thấy mạo hiểm đáng sợ! Huynh trưởng, đây là lần đầu tiên ta thấy người anh dũng như vậy!”
Trong mắt Thái tử, đây đều chỉ là những chuyện tầm thường. Y đã tham gia chiến tranh, thấy không ít những người anh dũng, cũng đã gặp cơ man nào là kẻ cậy mạnh. Y cười bảo: “Nói như vậy, A Linh nhìn trúng hắn rồi?”
Đêm trước mới nói có một Việt nhân làm nô bộc, đến hôm nay đã có đối tượng rồi.
Chiêu Linh đáp: “Đúng, ta muốn hắn!”
Hai anh em vừa đi vừa tán gẫu, không được bao xa đã nghe thấy tiếng Chiêu Thuỵ gọi họ ở đằng sau. Thân là một bạn nhỏ béo, hắn chạy vội vội vàng vàng mới đuổi được bọn họ.
Chiêu Thuỵ thở hồng hộc bước tới, giơ cánh tay lên cho Chiêu Linh xem: “Làm ta sợ muốn chết! Bát đệ nhìn xem, cũng chẳng biết là kẻ nào không có mắt, cầm trường thương khua khoắng lung tung, thiếu chút nữa đã làm ta bị thương!”
Trên bao cổ tay của hắn có một vết cắt thật dài, hệt như đã bị thứ gì đó sắc bén rạch qua. Bãi săn cũng thường xảy ra những tình huống hỗn loạn, bị ngộ thương âu cũng là điêu bình thường.
“Chúng ta săn được một con trâu thật lớn! Hai chiếc xe binh, tổng cộng sáu người cùng nhau đối phó, vất vả mãi mới hạ được nó. Tối hôm nay ta muốn ăn thịt trâu nướng, uống rượu thật ngon!”
Âm thanh của Chiêu Thuỵ càng đi càng xa, thân ảnh ba người lấp loé biến mất trên con đường thông vào quân doanh.
***
Săn bắn qua đi, phòng bếp trong khu dựng trại khí thế ngút trời. Đầu bếp chuẩn bị một bữa tối cực kỳ phong phú cho Quốc quân và các con của người.
Thịt hầm trong đỉnh, thịt nướng trong lò, nồi đất chưng tay gấu, nồi đồng là canh dê…
Ẩm thực của quý tộc mỗi ngày đều lấy thịt làm chủ, còn gọi là người ăn thịt, cũng bởi vì vậy mà thân hình của họ thường cao lớn uy mãng, mạnh khoẻ tráng kiện.
Sau khi ngồi hưởng dụng xong bữa tối vô cùng thịnh soạn kia, Chiêu Linh không ở lại trong lều của phụ vương mà đi ra ngoài tìm dược sư, dặn dược sư đi nhà tranh mà Nô nhân đang ở tạm, thăm dò thương thế của nô lệ Việt nhân kia.
Chiêu Linh phân phó dược sư: “Ngươi đi xem hắn, thay thuốc cho hắn, trở về rồi lập tức tới tìm ta, nói cho ta nghe tình huống của hắn.”
Tuy dược sư cảm thấy chuyện này vô cùng hoang đường, chẳng qua vẫn lĩnh mệnh đáp: “Vâng, công tử.”
Thân là dược sư của Quốc quân, lại đi chữa thương giúp nô lệ, một đời này dược sư cũng chỉ nhận được mệnh lệnh như vậy có hai lần mà thôi.
Sau khi căn dặn, Chiêu Linh vẫn không yên lòng. Đúng lúc này có một đầu bếp vừa mới dọn dẹp đồ ăn bên trong lều trại đi ra, trong tay nâng một cái âu đồng.
Chiêu Linh gọi người lại, ra lệnh: “Ngươi đựng canh thịt vào trong âu đồng, đi theo dược sư tới bãi săn, mang theo cả một bát cơm lúa mạch nữa.”
Đầu bếp mặt mày ngơ ngác, nhanh chóng gật đầu.
Dược sư về lều lấy hòm thuốc, đầu bếp cầm âu đồng múc canh thịt, còn lấy một bát cơm lúa mạch thật lớn, hai người cùng nhau đi về phía nhà tranh trong bãi săn — chỗ ở tạm thời của nô lệ.
Hôm nay, Nô nhân ăn cơm tối rất muộn. Sau khi vương công quý tộc rời đi, mặt đất trên bãi săn vương đầy vết máy, phần lớn Nô nhân phải ở lại trong bãi săn để dọn dẹp.
Lúc này trời đã tối rồi, có một phần nhỏ Nô nhân đang đứng ở bên ngoài bãi săn, đốt lửa luộc rau dại và canh thịt cá trong hai bình gốm lớn.
Phàn Ngư bưng một bát canh cá nấu rau dại, sợ đi đường vấp ngã mà mất ăn, cẩn thận từng li từng tí đi vào trong nhà tranh lớn, tới bên cạnh Việt Tiềm.
Việt Tiềm đã tỉnh lại, đang ngồi dựa lưng vào tường. Thấy Phàn Ngư bưng một chén canh tới, hắn nâng tay tiếp nhận, ngửa đầu uống canh.
Phàn Ngư ngồi một bên nhìn Việt Tiềm uống canh cá, lầm bầm lầu bầu: “Chờ khi nào chúng ta về lại mạn Bắc, ta sẽ đi bố trí lồng trúc, bẫy vài con chuột con rắn cho ngươi bồi bổ.”
Y đánh giá cánh tay và cái trán đang quấn băng của Việt Tiềm, lại nhìn vô số miệng vết thương lớn nhỏ, trong lòng vô cùng cảm kích. Khi trâu rừng công kích Phàn Ngư, Việt Tiềm vốn có cơ hội chạy trốn, thế nhưng hắn không bỏ Phàn Ngư chịu chết, trái lại còn không để ý tới an nguy mà che chắn trước mặt đồng bạn.
“Huynh đệ tốt, ngươi đã cứu mạng của ta! Nếu không có ngươi, chỉ sợ bây giờ ta đã chết rồi.”
Vành mắt Phàn Ngư đỏ ửng lên. Y mới làm Nô nhân có hơn một năm, đã trải qua những tình cảm vô cùng phong phú, càng nói nước mắt rơi càng nhiều.
Nhìn y vừa khóc lóc vừa than thở, lông mày Việt Tiềm cau lại. Hắn vẫn còn khoẻ mạnh hoàn hảo, không cụt tay cũng chẳng thiếu chân, khóc cái gì.
“Ngươi đi lấy thêm một bát nước canh cho ta, ta cực kỳ khát nước.” Uống xong canh cá, Việt Tiềm liếm liếm hai cánh môi mỏng. Bởi vì bị thương, còn mất rất nhiều máu, hắn vẫn cảm thấy vô cùng khát nước.
“Ngươi chờ ta, ta đi ngay!” Phàn Ngư lập tức đứng lên, đi ra bên ngoài.
Phụ cận bãi săn có một cái giếng, y muốn đi lấy nước giếng.
Phàn Ngư đứng bên cạnh giếng, múc nước đổ vào trong một cái ống trúc. Y cầm ống trúc đựng đầy nước, đang muốn quay về căn nhà tranh lớn lại trông thấy một dược sư lưng đeo hòm thuốc và một đầu bếp bưng theo một hộp cơm thật to.
Dược sư tìm binh sĩ hỏi chuyện, binh sĩ rất nhanh đã chỉ vào nhà tranh. Phàn Ngư không hiểu Dung ngữ, nhưng đây là dược sư đã cứu trị Việt Tiềm ở bãi săn lúc trước, trực giác của y nói rằng người này tới tìm Việt Tiềm.
Quả nhiên, dưới sự chỉ dẫn của binh sĩ, dược sư và đầu bếp tiến vào trong nhà tranh, trực tiếp đi tới bên cạnh Việt Tiềm đang nằm trong góc tối.
Từ phục trang rách rưới, dược sư xác định được nô lệ Việt nhân này chính là người bị thương. Y nhanh chóng gỡ hòm thuốc xuống, tháo bỏ băng vải xem vết thương của Việt Tiềm, cả quá trình chẳng nói câu nào với người trước mắt.
Cho là Việt Tiềm không hiểu Dung ngữ, dược sư chẳng hề phòng vệ, bắt đầu oán giận với đầu bếp bên cạnh.
Nội dung đại khái, y thân là dược sư của Quốc quân, lại phải tới một nơi hệt như chuồng lợn, đổi thuốc chữa thương cho một tên nô lệ. Tiếc thay, chẳng ai dám vi phạm mệnh lệnh của Linh công tử, Linh công tử không phải là người khác, không thể đối phó qua loa cho xong, mà là đệ đệ cùng một mẹ với Thái tử, nhi tử được Quốc quân vô cùng yêu chiều.
Việt Tiềm nghe dược sư oán giận, trên mặt chẳng lộ ra bất kỳ cảm xúc nào. Dược sư có giận thì vẫn giận, tay vẫn không ngừng động tác bôi thuốc băng bó, còn rất tỉ mỉ.
Đầu bếp ít lời, chẳng nói câu nào, chỉ yên lặng lấy một bát canh thịt thật to từ trong hộp cơm ra, còn có một tô cơm lúa mạch lớn. Hắn giơ bát cơm lúa mạch lên, lấy tay làm động tác ăn uống, ý nói đây là đồ ăn mang tới cho Việt Tiềm, hệt như người câm.
Động tác tay của đầu bếp rất dễ hiểu, Phàn Ngư đứng bên cạnh trợn tròn đôi mắt, nhìn bát canh thịt và chén cơm lúa mạch kia, không khỏi nuốt nước miếng.
Chờ dược sư và đầu bếp đã đi rồi, y mới kinh ngạc hét lên: “A Tiềm, ngươi gặp đại vận rồi!”
Y cúi đầu ngửi ngửi mùi hương bay ra từ bát canh thịt, biểu tình như mê như say, vui vẻ nói: “Nhất định thiếu niên Dung Quốc kia coi trọng ngươi rồi! Chưa nói tới người khác, chính bản thân ta cũng cảm thấy ngươi vô cùng anh dũng, là một vị hảo hán!”
Phàn Ngư dựng thẳng ngón tay cái, đây chính là những lời nói phát ra từ tận đáy lòng y.
Vừa nãy, những lời oán giận của dược sư đã khiến Việt Tiềm vô cùng kinh ngạc, khi thấy đầu bếp mang canh thịt và cơm lúa mạch — hai thứ đều là đồ ăn của quý tộc tới thì lại càng nghi hoặc hơn.
Linh công tử?
Việt Tiềm thầm nhẩm danh xưng này, trong đầu xuất hiện dáng hình của vị thiếu niên Dung Quốc kia. Thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, ngọc sức cẩm bào, tay cầm một cây cung tên vô cùng tinh xảo, lưng đeo tiễn phục hoa mỹ biếc xanh, là Vương tộc Dung Quốc, đã quen sống trong nhung lụa.
Y là nhi tử của Dung Vương, đệ đệ cùng một mẹ của Thái tử Dung Quốc.
Trong mắt Việt Tiềm, hắn thật sự chẳng thể hiểu được cuộc gặp gỡ bất ngờ này có ý nghĩa thế nào.
“Thơm quá, A Tiềm, mau ăn đi kẻo nguội.” Phàn Ngư bưng bát canh thịt bò lên trước mặt Việt Tiềm.
Việt Tiềm lấy cái chén không đựng canh cá lúc trước Phàn Ngư mang tới ra, nói: “Chia nhau ăn.”
Tuy hắn không hiểu rốt cuộc Linh công tử đang muốn làm gì, thế nhưng mỹ thực trước mắt, không ăn cũng uổng.
Canh thịt vô cùng thơm ngon, thịt đã được hầm đến chín nhũn, mùi vị thấm nhuần trên đầu lưỡi, khiến cho Phàn Ngư ăn đến rơi nước mắt.
Canh nóng khai vị, tiếp theo là cơm lúa mạch. Cơm được nấu vừa chín tới, mỗi hạt lúa mạch đều vô cùng hoàn hảo, hiển nhiên đã được lựa chọn rất đỗi tỉ mỉ.
Hương thơm nức mũi, thập phần ngon miệng.
Ăn uống no đủ, Việt Tiềm nằm xuống nghỉ ngơi. Hắn cần phải dưỡng thương, những sự kiện kỳ lạ phát sinh ngày hôm nay, có nghĩ nhiều cũng là vô ích.