Chiêu Linh thấp hơn Việt Tiềm một chút, so tuổi cũng nhỏ hơn, nhưng y lại cho người khác cảm giác đứng nhìn từ trên cao xuống.
Từ nhỏ đến lớn, y vẫn luôn là người ra mệnh lệnh.
Y tiến lại thật gần, cánh môi mềm mại nhẹ nhàng cọ qua gò má Việt Tiềm, chạm lên vành tai hắn, âm giọng không lớn nhưng từng câu từng chữ đều rõ ràng: “Ta cho ngươi làm gì, thì ngươi làm cái đó.”
“Không nên hỏi, không cần nói.”
Sáu chữ này đi ra từ đôi môi ấy, như mang theo ma lực quyến rũ.
Ý tứ sâu trong lời nói của Linh công tử, không cần nói cũng biết.
Từ khi Chiêu Linh bước tới sát gần, cho đến khi y cất lời, Việt Tiềm cũng không hề có bất kỳ thái độ nào. Hắn đang ngẩn ngơ. Hắn ngửi được cả mùi thơm thoang thoảng trên người Chiêu Linh, thậm chí có thể cảm giác được cả da thịt ấm nóng đang toả nhiệt dưới lớp áo quần mỏng manh ấy.
Việt Tiềm dù chẳng thể hiện ra điều gì, nhưng vẫn có những phản ứng rất nhỏ.
Vì ngạc nhiên, con ngươi của hắn từ từ khuếch đại, tay chân vì căng thẳng mà nắm chặt thành quyền dưới ống tay áo, thân thể cứng nhắc lại vô cùng rõ ràng.
Như bị đóng đinh tại chỗ, không biết nên ứng đối thế nào, luống cuống đến cùng cực.
Khuôn mặt của Linh công tử từ từ sát lại, hơi thở phả lên mặt hắn, dù tiềm thức cho là đối phương định làm gì, cũng chẳng thể tránh được nữa.
Chiêu Linh áp môi lên khoé môi Việt Tiềm, một cái hôn phớt tựa như thăm dò. Cánh môi Việt Tiềm hơi nhếch lên, hai con ngươi sâu thẳm tựa đáy vực.
Y giơ tay chạm lên gương mặt Việt Tiềm, đầu ngón vuốt ve thật nhẹ, thấp giọng ra lệnh: “Việt Tiềm, đáp lại ta.”
Việt Tiềm chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với người khác như thế này, tình ý dịu dàng lan truyền trên môi, cảm giác trên đầu ngón khiến hắn ngơ ngác nhìn người trước mặt.
Chiêu Linh cũng đang nhìn hắn chăm chú. Đôi môi y trơn bóng, con ngươi toả ra ánh sáng lung tung.
Tựa như mê muội, Việt Tiềm chậm rãi cúi đầu xuống, hôn đáp lại.
Ta cho ngươi làm gì, thì ngươi làm cái đó.
Không nên hỏi, không cần nói.
Họ hôn môi, ôm ấp cách lớp áo mỏng, tiến thêm một bước nữa so với đêm trong lều trại. Cũng chẳng phải chỉ là ôm ấp.
Từ đầu tới cuối, Việt Tiềm không phát ra tiếng động nào, chỉ có vài âm vụn vặt của Chiêu Linh. Y dùng sức bấu víu lấy tấm lưng Việt Tiềm, kéo nhăn cả vạt áo của hắn.
Chiêu Linh ôm cổ Việt Tiềm, vành tai và tóc mai đan vào nhau, hơi thở càng thêm hỗn loạn.
Đêm nay, một thị nữ cạnh phòng Chiêu Linh nghe tiếng động mà tỉnh lại, các nàng nhận ra chỗ không đúng, nhưng không ai có gan lại đây tìm tòi hư thực.
Cũng không lâu lắm, Việt Tiềm đứng dậy, chỉnh lý áo quần ngổn ngang. Toàn bộ quá trình, hắn đều im hơi lặng tiếng, không nhìn Linh công tử lấy một lần.
Quần áo của Chiêu Linh coi như chỉnh tề, chỉ có tóc dài rối loạn, tiếng hít thở có phần gấp gáp, mặt mũi và hai má đều đỏ bừng vì ý tình nóng bỏng.
Y nửa nằm trên giường, liếc nhìn Việt Tiềm, thấy hắn chỉnh lý lại quần áo, xốc màn giường lên, ánh mắt cũng chẳng chạm nhau đã rời khỏi phòng ngủ.
Có thể tưởng tượng ra được, dưới ánh trăng sáng, bóng hình cao lớn ấy đi qua sân trước, lẻ loi đơn độc trong gió đông, một mình quay về Trắc ốc.
Từ đầu đến cuối, Việt Tiềm đều chẳng thốt một lời.
Lò lửa trong phòng ngủ bốc lên than lách tách, Chiêu Linh kéo chăn lên người, cảm thấy hơi ấm đang từ từ tan đi. Y phải giữ ấm.
Co vào sâu trong ổ chăn, y nhớ lại cảm giác ấm áp trong vòng tay hữu lực của Việt Tiềm, suy nghĩ mông lung rằng thân thể ấy ẩn chứa sức mạnh khổng lồ.
Vừa rồi, nếu hắn không chịu, thì sẽ đánh ta sao?
Chiêu Linh dựa vào trên gối, nghĩ ngợi lung tung, qua một hồi lâu mới nhận ra rằng dường như phòng ngủ hơi lạnh. không nên như vậy, lúc nào lò lửa cũng cháy đỏ, giường chiếu chăn màn dày dặn êm mềm, đủ để sưởi ấm.
Y mở ra mắt nhìn màn giường lay động. Khi Việt Tiềm đi ra ngoài, còn chưa kịp đóng cửa.
“Ắt xì!”
Chiêu Linh hắt hơi một cái, kéo kín chăn lại. Y không muốn đóng cửa, nhất thời không muốn gọi thị nữ.
Lúc này, trong phòng ngủ nhỏ bên cạnh phòng ngủ của Chiêu Linh đột nhiên truyền ra âm giọng thị nữ hỏi ý vừa nhỏ vừa run: “Công tử?”
Thị nữ vẫn luôn tỉnh, nhưng lại không dám lên tiếng.
Chiêu Linh nói: “Đi đóng cửa lại.”
Hai thị nữ đi từ phòng nhỏ ra, các nàng ngậm miệng không nói, im lặng làm việc, một người đi đóng cửa, một người chỉnh lý lại chăn mền bị gió đêm thổi loạn.
Cuối cùng, thị nữ tắt đèn bên giường Chiêu Linh, chỉ thắp một cốc đèn thật nhỏ chiếu sáng, rón ra rón rén quay trở về phòng của mình.
Các nàng không biết, đây mới là đêm đầu tiên, sau này có thể còn vô số đêm như thế này nữa.
***
Việt Tiềm đội gió đêm quay trở về Trắc ốc. Hắn không đốt đèn, sờ so.ạng cởi quần áo trên người mình ra. Đầu óc hắn rất loạn, không bình tĩnh như lúc ở trước mặt Linh công tử. Vì tâm hoảng ý loạn, hắn còn quên không đóng cửa phòng Linh công tử lại.
Ban nãy thân mật với Linh công tử cách một lớp áo quần, an ủi lẫn nhau, lúc này nghĩ lại càng cảm thấy hoang đường không chân thực.
Việt Tiềm nằm trên giường, không muốn bất cứ thứ gì, nhắm mắt ngủ.
Trong phòng chỉ có lò than sưởi ấm, mấy tàn lửa bé nhỏ trong lò bắn ra bên ngoài, vừa rơi xuống đất đã tắt ngúm.
Việt Tiềm đã ngủ say. Trong mơ, hắn biến thành Thanh xà, du tẩu trong núi rừng, bò đến trước một cái hồ lớn. Nó rất thích nơi này.
Sau khi bò lên một gốc đại thụ ven hồ, Thanh xà quấn thân mình to lớn lên cành cây, ngửa đầu đón ánh trăng nhạt, lại nhắm mắt gối lên một trạc cây. Nó lười biếng đón lấy gió Bắc mơn man trên bờm, vừa thích thú vừa bình yên.
Nó không gấp gáp, cũng chẳng cắn giết những con mồi gặp phải trên đường, thậm chí thấy những động vật nhỏ trong rừng thấp thỏm lo sợ còn thu lại khí tức của mình.
Những con vật nhỏ cách Thanh xà không xa bắt đầu hoạt động tự do, có khi còn kêu ra tiếng. Thanh xà lười biếng mà ôn hoà, hưởng thụ đêm rừng yên tĩnh.
Vừa hừng đông, Việt Tiềm đã tỉnh mộng. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ phía Đông đã sáng lên rực rỡ, ban ngày đã ghé lại, màn đêm qua rồi.
Ánh nắng ban mai từ từ chiếu rọi phía chân trời, mọi chuyện xảy ra đêm qua cũng coi như đã tan vào đêm đen.
Mùa đông, Linh công tử không phải rời giường sớm đến thế, thành thử người hầu cũng không phải dậy sớm như mùa hè. Nô bộc ở đây cũng biết, mỗi mùa đông đến, Linh công tử sẽ không ở Biệt đệ quá lâu, mấy ngày gần đây bọn họ cũng tự do tản mạn hơn.
Việt Tiềm dậy sớm theo thói quen, sau khi trời sáng hẳn mới ăn mặc chỉnh tề, đi từ Trắc ốc ra.
Ngoài phòng có một gã hộ vệ không sợ sáng sớm gió rét đang múa kiếm trong viện, từ thân hình tới động tác đều mạnh mẽ dứt khoát. Hộ vệ nhìn thấy Việt Tiềm, thả tay đang múa kiếm xuống, lại gần bắt chuyện: “Việt hầu dậy sớm quá.”
Đây là một trong hai hộ vệ thường đi theo Chiêu Linh ở chủ viện, Việt Tiềm ở cùng một gian với bọn họ, cũng coi như quen biết lẫn nhau.
Việt Tiềm trả lời: “Là thói quen.”
Hộ vệ cũng là tập nhiều thành quen, ngày nào cũng thấy gã dậy sớm múa kiếm trong viện.
Họ vệ tập võ tiếp, vừa tập vừa hỏi: “Việt hầu, khí trời càng ngày càng lạnh, hẳn là công tử sắp trở về cung rồi?”
“Chắc là hai ngày này.” Việt Tiềm khoanh tay dựa vào bên cột gỗ, ngẩng đầu nhìn về bức tường lạnh căm, chân trời cũng như sắp đóng băng lại.
Việt Tiềm ít nói, cũng không muốn diễn giải tỉ mỉ rằng hôm qua Hứa Cơ phu nhân đã phái người tới Biệt đệ giục Linh công tử mau chóng hồi cung. Biệt đệ nằm ở ngoại thành, đông đến vừa hoang vu vừa lạnh giá, quả thật chẳng phải nơi nên ở.
Hộ vệ cầm kiếm làm động tác chém xuống, khi lại quay người né tránh, khi lại đạp về phía trước tấn công, hệt như đang đánh nhau với một người nào đó. Tập xong một lần, hắn tra kiếm vào trong vỏ, lẩm bẩm một mình: “Người người về nhà, mình họ Doãn ta không vợ không nhà, vẫn phải ở lại nơi đây.”
Hộ vệ này họ Doãn, dáng người cao lớn dễ nhìn, ai ngờ tới giờ vẫn chưa có gia thất.
Việt Tiềm không tiếp lời, hắn đang nhìn về viện của Linh công tử. Cửa phòng kẽo kẹt mở ra, một thị nữ bước ra ngoài nhìn xung quanh, vừa thấy Việt Tiềm đã định gọi hắn. Việt Tiềm tự giác, chưa cần nàng mở miệng, hắn đã đi thẳng tới.
Chiêu Linh vừa mới tỉnh ngủ, đang thay quần áo trong phòng ngủ. Y cởi hết tất cả quần áo thay từ trong ra ngoài.
Việt Tiềm vào nhà đã thấy Linh công tử mặc sấn bào, đang khoác áo lễ phục ra bên ngoài.
Chiêu Linh có hai thị nữ chỉ để hầu hạ mặc quần áo, nhưng y thích sai bảo Việt Tiềm hơn, lúc thì lấy thắt ngọc hai lưỡi, lúc lại lấy ngọc bội đeo đai.
Hệt như những lần trước đây.
Thắt ngọc trong tay vừa nhẵn vừa trơn, ôm lấy eo lưng Chiêu Linh, buộc thành một nút bên sườn. Đêm qua Việt Tiềm đã ôm lấy vòng eo ấy, dưới vải lụa mỏng manh là làn da mịn màng, xúc cảm như vẫn còn đọng lại nơi đó.
Việt Tiềm đưa thắt ngọc cho thị nữ, nàng quỳ xuống đất, cánh tay ôm lấy bên eo Chiêu Linh, buộc thắt lưng cho y. Chiêu Linh dang cánh tay để thị nữ giúp y mặc quần áo, ánh mắt hờ hững, thi thoảng tầm nhìn lại rơi vào Việt Tiềm đứng bên cạnh.
Sau khi hồi cung, hoặc và Việt Tiềm tháp tùng y vào thành, hoặc là ở lại trong Biệt đệ, Chiêu Linh còn chưa quyết định được.
Ngày đông, đi trên đường lớn ở ngoại thành thi thoảng cũng sẽ thấy xe ngựa nối đuôi nhau dồn dập chạy về phía Đô thành, vương công quý tốc trú ở Biệt quán cũng sẽ lần lượt về thành, trong thành vẫn ấm hơn bên ngoài rất nhiều.
Sau giờ Ngọ, thị nữ bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của Chiêu Linh, ví dụ như cung tên, ví dụ như sách lụa, lại đóng thêm một chút quần áo.
Chiêu Linh nhìn vào trong viện, thấy hoa tuyết lả lơi bay xuống. Quản gia đang trò chuyện với Việt Tiềm dưới mái hiên, y đứng quá xa, không nghe rõ được họ nói gì, nhưng quá nửa là đang nhắc đến chuyện y sẽ hồi cung vào đông này.
Không bao lâu sau, Việt Tiềm quay vào phòng ngủ của Chiêu Linh, thấy mấy thị nữ đang vất vả di chueyern sách thẻ tre trên giá liền nhanh chân tiến lên hỗ trợ.
Sách thẻ tre không như sách lụa, vừa dày vừa nặng, hai thị nữ dáng người mảnh mai, không hợp để làm việc chân tay nặng nề.
Hắn đối xử với nữ tử rất ôn hoà, chẳng như những khi hầu hạ Linh công tử, mặt mày sẽ không có bất kỳ biểu cảm nào.
Hai thị nữ vô cùng bận bịu, Việt Tiềm đỡ lấy một bó sách thẻ tre trong tay thị nữ. Trong lúc vô tình, ngón tay cả hai chạm phải nhau, Việt Tiềm tách ra vô cùng tự nhiên, không chút gợn sóng.
Vì có sự hỗ trợ của Việt Tiềm, tiến độ cũng được đẩy nhanh, sách thẻ tre chất chồng trên giá nhanh chóng được dọn sạch, chất thành một ngọn núi nhỏ.
Thị nữ mang dây thừng tới, Việt Tiềm cúi đầu bó sách thẻ tre lại. Hắn chăm chú làm việc, nghe thấy Chiêu Linh nói: “Sáng mai, ngươi đưa sách thẻ tre về Tàng thất.”
Việt Tiềm ứng tiếng đáp lời, tay vẫn tiếp tục làm việc.
Hắn buộc chặt sách thẻ tre, sau khi thắt nút, thị nữ lại đưa một con dao nhỏ tới. Việt Tiềm cắt đoạn dây thừng, tiếp tục buộc chặt sách thẻ tre còn lại, hai thị nữ cũng đứng bên cạnh giúp đỡ. Bọn họ đều là người hầu thiếp thân của Linh công tử, làm việc với nhau trong thời gian dài, ắt sẽ có sự ngầm hiểu.
Chiêu Linh ngồi bất động, vô cùng nhàn nhã, nhưng thân phận của y cũng đủ để khiến y không cần phải làm bất cứ điều gì, chỉ cần khoanh tay đứng nhìn.
Cuối cùng sách thẻ tre cũng được xếp gọn lại, bó chặt thành ba bó lớn.
Tới sáng mai, Linh công tử lên xe ngựa hồi cung, Việt Tiềm sẽ trả ba bó sách thẻ tre lớn này về Tàng thất, vốn sách cũng là mượn từ Tàng thất cả.
Không biết từ bao giờ, ngoài trời đã đổ tuyết. Chiêu Linh nhìn ra ngoài sân, sau khi hoa tuyết rơi xuống dần tan thành từng mảnh nhỏ, mặt đất ướt nhẹp. Ngày đông năm nay ấm hơn những năm vừa rồi, tuyết cũng rơi ít đi, có điều con đường đi về Tàng thất vẫn vô cùng khó đi, cực kỳ lầy lội.
Chiêu Linh chợt nhớ tới ngày đông năm ngoái, khi y tới tiệc rượu của Ngũ huynh, thấy Việt Tiềm quét tuyết bên ngoài Tàng thất. Khi đó tuyết phủ trắng trời, chỉ có bóng hình Việt Tiềm đập vào mắt y. Hắn cần xẻng gỗ, gông xiềng đeo chân, còn mặc áo da dê y đưa tới.
Nếu đưa tuỳ tùng về thành, Việt Tiềm chỉ có thể ở trong nhà dưới đằng sau Vương cung, ngủ trong gian phòng rất nhỏ, ăn ở cũng chẳng tốt. Nếu ở lại trong Biệt đệ, tương đương với việc để hắn tự do, hắn có thể trở về nhà tại đất Tề phía Nam, cũng có thể qua lại trong Biệt đệ.
Đáy lòng Chiêu Linh thầm đưa ra quyết định.
Chạng vạng, nhà bếp chuẩn bị bữa tối cho Linh công tử. Canh xương nóng bốc hơi nghi ngút, thịt dê nướng trên bàn cũng toả hương thơm phúc.
Chiêu Linh ngồi trước bàn ăn, nhìn tất cả các món ngon, lại ra lệnh cho người đối diện: “Lấy thêm một cái bàn nữa.”
Trong phòng bày thêm một bộ bàn ăn, một bộ bát đũa ngay bên cạnh Chiêu Linh, lại ban thưởng mỹ vị, người được thưởng tất nhiên là Việt Tiềm.
Bữa cơm chiều hôm ấy không có nhạc sĩ, không có mỹ cơ khiêu vũ, đợi sau khi ăn xong, trong phòng chỉ còn Chiêu Linh và Việt Tiềm.
Chiêu Linh rửa sạch hai tay, nhận lấy khăn vải trong tay Việt Tiềm rồi chậm rãi lau tay. Y nói: “Ngươi ở lại trông coi Biệt đệ. Mặc dù ở Biệt đệ, ta cho truyền thì ngươi cũng phải tới.”
Việt Tiềm đáp: “Dạ.”
Hai câu này đều mang nghĩa rằng để hắn lại, chứ không phải thả tự do cho hắn.
***
Bóng đêm sâu thăm thẳm, đèn đuốc trong phòng ngủ đã tắt gần hết, chỉ còn một cốc đèn mờ nhạt bên đầu giường. Từ trong màn giường nhìn ra ngoài, bốn phía đã tối thui.
Đa số mọi người trong Biệt đệ hẳn đã ngủ hết, không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng gió thét gào.
Việt Tiềm từ trên giường ngồi dậy. Áo quần trên người hắn hơi xộc xệch, nhưng đầu tóc một sợi cũng chẳng loạn. Hắn ngồi bên mép giường, quay lưng lại với người đang nằm, lẳng lặng chỉnh lại áo bào.
Người trên giường dường như cũng đã bò dậy, ánh mắt luôn dừng trên người hắn. Việt Tiềm không quay đầu lại, không muốn ánh mắt mình va phải ánh mắt Linh công tử.
Tất cả những việc xảy ra trong đêm đen, khi mặt trời lên đều sẽ tan thành mây khói.
Chiêu Linh ngồi dựa vào giường không lên tiếng, lặng lẽ xem Việt Tiềm chỉnh lại áo quần, biết chẳng mấy chốc nữa, hắn sẽ rời khỏi phòng ngủ của mình.
Quả nhiên, hắn định đứng lên.
Y đột nhiên duỗi hai cánh tay ấm áp ra, vội vã ôm chặt lấy người sắp sửa rời đi kia. Ngực y dán lên lưng hắn, đầu gối lên vai, lưu luyến không rời.
Thân thể nóng ấm áp sát lên lưng, người phía sau im lặng không lên tiếng, vòng ôm ấy cũng rất chặt, không cho rời đi. Bóng hình Việt Tiềm hơi ngẩn ra, ngồi im bất động. Hắn đã quen với khí tức trên người Chiêu Linh, quen với âm giọng của y, thậm chí chẳng cần nhìn cũng biết, ánh mắt đối phương trong trẻo đến nhường nào.
Tóc đen mềm mại cọ nhẹ bên tai, chạm thật khẽ lên vành tai, hơi ấm lan tới cả da thịt. Việt Tiềm hơi cụp mắt xuống, bàn tay chầm chậm nhấc lên, vừa giơ cao quá vai, sắp chạm lên đầu Linh công tử, y đột nhiên cử động, buông hắn ra.
Việt Tiềm không quay đầu lại, cũng không nói một lời nào. Hắn lui khỏi phòng ngủ, sau đó đóng cửa phòng lại.
Sáng mai, Chiêu Linh hồi cung tránh đông, hẳn sẽ dành cả mùa đông trong Vương cung. Cái ôm tiếp theo của bọn họ, chắc phải đợi tới ngày xuân năm sau.