Việt Tiềm điều khiển xe ngựa đi vào bãi đất trống, lần này hắn không một thân một mình, trong xe còn có một người khác.
Nghe tiếng người nói cười ầm ĩ, Thường phụ ngồi cách một tấm màn hỏi: “Chính là nơi này sao?”
“Phải.” Việt Tiềm dừng hẳn xe ngựa, sau đó xuống xe.
Hắn lặng lẽ tiến vào trong đám người, mua những thứ đồ cần thiết. Thường phụ ở lại toa xe, lặng lẽ vén một góc rèm lên, nhìn từ khe hở ra bên ngoài.
Ông mặc quần áo của người Dung, vấn một búi tóc của người Dung, khi không mở miệng, cũng chẳng ai biết ông không phải người Dung Quốc mà chỉ là một kẻ ngoại lai.
Thường phụ vô cùng cẩn thận, vẫn chọn ở lại trong xe.
Ở căn nhà trên đất Tề phía Nam, ông vốn đã ít ra ngoài, sau khi rời khỏi nhà tới nơi phụ cận tường thành lại càng thêm cẩn thận. Ngoài cửa thành có binh sĩ trông thành, thi thoảng những binh sĩ ấy cũng sẽ xuất hiện trong chợ.
Thoáng thấy một binh sĩ đi qua bên cạnh xe, Thường phụ nhẹ nhàng buông rèm xe xuống, sợ bị nhìn thấy. Ông đã hình thành thói quen trốn trốn tránh tránh.
Không bao lâu sau, Việt Tiềm nhấc theo một con ngỗng, một vò rượu đầy, thả vào trong buồng xe.
Con ngỗng vẫn còn sống, không ngừng bay nhảy trong buồng xe, Thường phụ dùng một tay túm lấy nó, áng chừng một chút rồi cười: “Mập thật.”
Âm giọng ông không lớn, trong chợ lại vô cùng ồn ào, chỉ có hai người họ nghe được.
Hấp hay kho thì ngon hơn đây, hình như kho vẫn là ngon nhất.
Ngỗng mập như cảm giác được nguy hiểm, kêu ịch ịch mấy tiếng.
Việt Tiềm buông rèm xe xuống, rời đi lần thứ hai, còn phải mua thêm những thứ khác, tích trữ hàng Tết.
Đây là lần đầu tiên hắn ăn Tết tại Dung Quốc. Tám năm khổ cực trong Hữu uyển đã khiến người ta quên mất năm tháng, cũng chẳng nhớ nổi mỗi năm còn có những dịp này.
Chờ thêm một lúc lâu, Việt Tiềm mới quay trở lại. Lúc này hắn gánh một túi lương thực, tay còn lại xách một chiếc giỏ trúc lớn. Trong giỏ trúc chất đầy đồ ăn, nào là thịt tươi, thịt khô, măng ướp, dưa ngâm, dầu muối và đủ các thứ gia vị.
Sau khi Việt Tiềm nhét đồ ăn vào trong xe, Thường phụ cầm mỗi thứ lên xem thử một lần, vô cùng ngạc nhiên: “Hoá ra chợ ngoài thành còn có cả những thứ vô cùng quen thuộc của dân Vân Việt sao?”
Sản vật Vân Việt Quốc vô cùng dồi dào, thế nhưng nhân khẩu Dung Quốc lại không nhiều như vậy, chợ ven Đô thành cũng chẳng náo nhiệt đến như thế.
Trước khi vong quốc, Vân Việt Quốc cũng đã có nhiều dấu hiệu suy yếu. Binh nghèo nhưng hiếu chiến, nhân khẩu giảm mạnh, dân sinh khó khăn.
Việt Tiềm vội vàng lái xe ra khỏi chợ. Xe ngựa đi qua cửa thành phía Nam, nhìn qua cửa thành có thể thấy nội thành vô cùng phồn hoa. Thường phụ vén một góc rèm lên quan sát, cảm thán: “Quả là huy hoàng, Dung Quốc còn đương trong thời kỳ cường thịnh.”
Đáy lòng lại chẳng tránh được buồn thương, Đô thành Vân Thuỷ của Vân Việt Quốc, giờ chỉ còn là một bãi phế tích.
Xe ngựa rong ruổi trên đường, bức tường lớn của Đô thành dần bị bỏ lại phía sau. Việt Tiềm nói: “Chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, Dung Quốc không vồn vinh đến như vậy, cuộc sống của bách tính cũng không yên ổn.”
“Dung Quốc và Duy Quốc chiến tranh gần mười năm nay, hàng năm đều chinh chiến, thuế má lao dịch nặng nề, bách tính vô cùng khổ sở. Thậm chí có những người Dung vì trốn tránh lao dịch mà không tiếc tự khiến chính mình tàn phế. Hiện nay, Duy Quốc được xem như minh chủ các nước phía Bắc, mà Dung Quốc thân là đại quốc phía Nam, lại chẳng thể dung hợp được các nước phía Nam.”
Đây là lần đầu tiên Việt Tiềm nhắc tới quốc sự Dung Quốc trước mặt Thường phụ, khiến ông cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Lúc này xe ngựa đã tiến vào trong rừng trong núi. Đường núi xóc nảy, Việt Tiềm thả chậm tốc độ xe, thong thả thuật lại: “Dung Vương khi còn trẻ trung cũng được coi là minh chủ, tuổi già trầm mê tửu sắc, tin yêu tiểu nhân, tư tưởng bảo thủ. Nếu hắn sớm ngày về trời, Thái tử Chiêu Môi có thể tiếp bước, nhưng cứ giữ nguyên tình thế này tám năm, mười năm nữa, Dung Quốc ắt sẽ từ thịnh chuyển suy.”
Thường phụ nghe xong trợn mắt há mồm: “Ngày nào ngươi cũng tới học viện trong thôn, hoá ra là để nghe Phu tử giảng về quốc sự Dung Quốc?”
Việt Tiềm chậm rãi bảo: “Phu tử giảng ưu điểm của các chính sách, phần lớn chỉ nhắc tới chuyện Đại Quốc.”
Dù sao thân là Phu tử Đại Quốc, tới Dung Quốc dạy học nào có gan giám nói xấu Dung Quốc. Bị trục xuất chỉ là chuyện nhỏ, chọc giận Quốc quân Dung Quốc, ắt sẽ bị tru diệt.
Thường phụ hỏi: “A Tiềm, ngươi nghe những điều ấy từ đâu?”
Việt Tiềm trả lời: “Ta thường xuyên vào thành, còn là tuỳ tùng của Linh công tử, thi thoảng sẽ nghe được ít chuyện.”
Hắn không hề có hứng thú với chuyện của Dung Quốc, hôm nay đột nhiên nhắc tới, còn tiện đường giảng giải một phen.
Thường phụ bỗng nhiên ý thức được rằng, Việt Tiềm vẫn luôn thay đổi rất nhiều, những sự thay đổi ấy không được thể hiện ra bên ngoài, nhưng biến hoá bên trong ắt đã khắc sâu, long trời lở đất.
Mặc dù đã đổi thay nhiều đến mức ấy, hắn vẫn nhớ đến tình xưa nghĩa cũ, không đổi sơ tâm. Tiểu tử này đúng là không tầm thường.
Hai người về tới nhà, chuyện đầu tiên Thường phụ làm là đóng chặt cửa lại. Ông đã hình thành thói quen sinh hoạt khép kín.
Việt Tiềm chuyển những thứ đồ trên xe vào trong nhà, một tay khiêng lương thực, tay còn lại xách vò rượu lên. Tay khiêng lương thực là tay trái, tay xách vò rượu là tay phải.
“Thả vò rượu xuống, để ta xách.”
Thường phụ đoạt lấy vò rượu ôm vào lòng, nhắc: “Còn chưa khỏi hẳn, không sợ sẽ phế cả cánh tay đi sao?”
Việt Tiềm khiêng túi lương thực vào trong bếp, xốc nắp hũ gạo lên rồi trả lời: “Không đến nỗi.”
Dưỡng thương đã lâu, cánh tay hắn gần như đã khỏi hẳn.
Nhớ tới nguyên nhân bị thương Việt Tiềm kể lại, Thường phụ hỏi: “Thật sự là tự mình xơ xẩy sao?”
Ông ôm một bụng nghi ngờ, vốn là người nhìn hắn lớn lên, chưa từng thấy hắn ngốc nghếch đến nỗi tự mình ngã đến mức bị thương.
Lương thực đổ vào hũ gạo ào ào, nghe âm thanh làm người ta vui vẻ, Việt Tiềm không trả lời.
Trước đây khi còn ở Hữu uyển, Thường phụ luôn có cách và kinh nghiệm để phát hiện Việt Tiềm có giấu giếm chuyện khác hay không.
Nhưng năm tháng trôi qua, bây giờ Thường phụ rất khó có thể nhận biết hắn nói thật hay nói xạo, tiểu tử thối này tâm tư sâu rộng, người ta không nhìn thấu được.
Tối đến, một già một trẻ cùng ngồi uống rượu với nhau, thức ăn trên bàn gỗ vô cùng phong phú đa dạng.
Sau mấy tuần rượu, Thường phụ lẩm bẩm một mình: “Khi ta bị bắt, con trai ta cũng chỉ mới có chín tuổi, không biết mẹ con bọn họ có còn sống sót hay không. Nếu còn sống, nhiều năm như vậy, ắt con trai ta cũng đã trường thành rồi.”
Sắp ăn Tết, Thường phụ bỗng nhiên nhớ tới người thân. Xa cách ngàn dặm, không rõ sinh tử.
Việt Tiềm châm rượu cho Thường phụ, lặng im không nói.
Hắn rất ít khi nhớ về người thân, bọn họ cũng đã qua đời cả rồi. Lúc trước bị bắt khi còn quá nhỏ, qua từng năm, bóng dáng người thân dưới đáy lòng cũng dần mờ ảo đi.
Thường phụ đánh giá Việt Tiềm, thổn thức: “Cũng gần lớn bằng ngươi.”
Việt Tiềm nhấp một ngụm rượu, nói: “Không cách nhau là mấy, nhỏ hơn ta một tuổi.”
“Không biết sau này lớn lên trông ra làm sao.” Thường phụ gắn một miếng vịt quay lên ăn, miệng toàn mùi thịt.
Đồ ăn ngon làm người ta vui vẻ, xoa dịu vết thương lòng.
Thường phụ gác đũa trúc xuống, múc một muỗng canh lên uống rồi chậm rãi bảo: “A Tiềm, nếu có một ngày chúng ta có thể quay về Vân Việt, tới nơi người Dung không vươn nổi tay tới, ngươi muốn làm gì?”
Việt Tiềm chưa bao giờ có ý nghĩ như thế, hắn suy tư: “Chắc sẽ là dựng nhà gỗ, khai khẩn ruộng đất, làm nông phu.”
Thường phụ uống hết nửa vò rượu ngon, đã say rồi. Ông loạng chà loạng choạng đứng lên, trở về nhà ngủ.
Việt Tiềm một thân một mình uống rượu, chỉ có cái bóng làm bạn.
Ngày mai là ăn Tết, một ngày trôi qua quá nhanh.
Hắn nhớ tới những lần ăn Tết trong Vương cung Vân Việt, những lần tổ chức lễ hội, đốt lửa trại, uống rượu trái cây, những lần đi xem hội đấu bò, cực kỳ náo nhiệt mừng vui.
Không biết Vương cung Dung Quốc ăn Tết như thế nào, Linh công tử ăn Tết như thế nào?
Việt Tiềm không cho rằng mình đang nhớ đến người ấy, có điều đêm đen tĩnh lặng, đáy lòng nhuốm vài phần men say, một bóng người xuất hiện trong đầu, quẩn quanh chẳng rời.
***
Hai dũng sĩ đứng dưới sân đấu vật trợ hứng, mặc áo phanh ngực, quần cũng vén lên cao, thắt lưng sặc sỡ ôm chặt vòng eo chắc khoẻ, ôm lấy nhau mà tranh đấu. Hai người ngươi tiến ta lui, ta tiến ngươi lui, không ai nhường ai, hung hăng hệt như hai con thú hoang.
Nơi khán đài có người vuốt râu, có người kích động vỗ tay, có người hò hét trợ uy. Quốc quân nhìn những người vô cùng hứng khởi xung quanh, hỏi bốn phía: “Chư vị chẳng ngại đoán xem ai là người thắng chứ? Đoán đúng, quả nhân ắt sẽ thưởng!”
Mọi người dồn dập đáp lời, bầu không khí ngày càng náo nhiệt.
Quốc quân hỏi Chiêu Linh đang ngồi bên cạnh: “A Linh cảm thấy thế nào?”
Chiêu Linh nhìn ra Quốc quân đang say sưa vui vẻ, vừa nghe phụ vương hỏi bèn cười nói: “Tất cả mọi người đều đoán người đeo thắt lưng đỏ sẽ thắng, vậy nhi thần sẽ đặt cho người mang thắt lưng tím.”
Quốc quân cười: “Thua sẽ bị phạt rượu.”
Dũng sĩ đai hồng thể trạng mạnh mẽ, khôi ngô tuấn tú, hơn nữa tiến công hung hãn, chỉ xét về khí thế, dũng sĩ đai tím đã thua cả một quãng rất xa.
Tháu tử nâng chén uống rượu, vừa nghe Chiêu Linh nói dũng sĩ đai tím sẽ thắng bèn gật đầu một cái.
Nguyên nhân cực kỳ đơn giản, dũng sĩ đai tím vẫn luôn bảo trì sức lực, mà dũng sĩ đai đỏ đã chảy rất nhiều mồ hôi, tiêu hao rất nhiều sức lực.
Quả nhiên, không bao lâu sau, dũng sĩ đai đỏ dần có dấu hiệu mỏi mệt, đai tím càng đánh càng hăng, cuối cùng đè dũng sĩ đai đỏ trên đất, chuyển bại thành thắng.
Toàn bộ quá trình đấu vật đều vô cùng đặc sắc, Quốc quân vô cùng hài lòng, nói lớn: “Hai vị dũng sĩ tiến lên trước, quả nhân có thưởng! Thưởng mỗi người mười phần tiền!”
Hai dũng sĩ lập tức tiến lên khấu tạ, vô cùng vui vẻ.
Quốc quân luôn luôn hùng hồn, một khi nổi hứng, thấy ai cũng khen thưởng.
Chưa đầy nửa ngày, quốc quân trọng thưởng những người có kỹ thuật diễn xiếc kỳ ảo, dũng sĩ đấu vật, người pha trò kể chuyện, chớ nói chi tới những sủng thần a dua nịnh hót, ban thưởng của bọn họ lại càng phong phú hơn.
Chiêu Linh đòi thưởng, kéo ống tay áo Quốc quân hỏi: “Phụ vương, của nhi thần đâu?”
Đa số những người ở đây đều bị phạt rượu, Chiêu Linh là một trong số ít những người đoán đúng dũng sĩ thắng cuộc là ai.
Quốc quân cười hỏi: “Hài nhi muốn được khen thưởng gì, cứ nói!”
Đối với dũng sĩ đấu vật, vừa được khen thưởng đã là mười phần tiền, đối với tiểu nhi tử mình yêu thương nhất, càng phải hữu cầu tất ứng.
Chiêu Linh nói: “Phụ vương, nhi thần nghe nói mấy ngày trước sứ thần vừa tới đây hiến vật quý, trong đó có một đôi chén rượu đẽo từ ngà voi, tinh xảo lại đáng yêu. Phụ vương, nhi thần cả gan, muốn đòi phụ vương thưởng cho một chén ngà voi.”
Vừa ghe ba chữ “chén ngà voi”, những đại thần xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, mặt mày Thân Thiếu Tể cũng vô cùng hoảng loạn, len lén nhấc ống tay áo lên lau mồ hôi.
Quốc quân sảng khoái đồng ý, còn nói: “Một chén chỉ có thể uống một mình, một đôi mới có thể đối ẩm. Quả nhân thưởng cho con một đôi.”
Chiêu Linh mừng rỡ, đứng dậy cảm tạ: “Tạ ơn phụ vương!”
Tiệc rượu kết thúc, Chiêu Linh và Thái tử đi chung với nhau. Hai huynh đệ đều rất tỉnh táo, không uống bao nhiêu rượu, chẳng như những người say đến mức ngã trái ngã phải, còn phải có người đỡ về.
Thái tử nói: “Lão Thân lén lút đòi một đôi chén ngà voi của sứ thần, yêu cầu không thành còn để lại chứng cứ, muốn mưu hại sứ thần. Ai ngờ đôi chén ngà voi kia lại bị ngươi nhặt vào trong túi.”
Sau khi Thân cơ được sủng ái, cha nàng nhảy từ phường vô lại lên thành Thân Thiếu Tể của hiện tại, dù sao cũng vẫn là kẻ vô lại, lòng tham vô đáy.
Chiêu Linh cười nói: “Lão Thân vẫn nghĩ bản thân làm chuyện xấu sẽ không ai hay, hôm nay đúng dịp bị ta gõ cho đấy.”
Mặt mày Thái tử chẳng có ý cười, hỏi: “Ngươi không sợ như vậy sẽ bị căm ghét sao?”
Chiêu Linh trả lời: “Không sợ.”
Với thân phận và địa vị của y, bị người căm ghét ắt cũng là chuyện tầm thường.
Sắc mặt Thái tử trầm xuống, nói: “A Linh, đừng khiến mẫu thân lo lắng vì ngươi. Những kẻ kia, ta tự có phương pháp xử lý.”
Lúc trước, người mà nhi tử Cừ Uy của Mạc Ngao nhắm tới trả thù vốn là Thái tử, chỉ là bên cạnh Thái tử vô số hộ vệ, không tìm được cơ hội, vì vậy mới chuyển hướng sang Chiêu Linh.
Thái tử sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra nữa.
Chiêu Linh than thở: “Ta đã biết.”
Y biết rõ, huynh trưởng sẽ xử lý tất cả những kẻ nịnh thần này, nhưng trước mắt chỉ có thể mặc kệ.
Thái tử căn dặn: “Sau này ngươi quay trở về Phủ đệ trong thành đi, bớt đi ngoại thành.”
Biệt đệ ở ngoại thành chẳng có an toàn tuyệt đối, Chiêu Linh lại là đệ đệ bảo bối của Thái tử, có vô số người muốn ám hại y.
Chiêu Linh bất đắc dĩ nói: “Phủ đệ trong thành vẫn còn chưa tu sửa đâu.”
Nguyệt các đã bị huỷ hoại vô cùng nghiêm trọng, muốn sửa cũng phải tốn một khoảng thời gian nữa.
Ngày hôm sau, hai chiếc chén ngà voi được đưa tới tay Chiêu Linh. Y mở hộp ra xem, quả nhiên là tay nghề thượng hạng, tinh xảo tuyệt đẹp.
Chiêu Linh cầm trên tay thưởng thức một hồi, lại thả chén về trong hộp. Y chỉ thích những thứ đẹp đẽ, cũng không tham lam đến mức mù quáng.
Bởi lòng tham không đáy của Thân Thiếu Tể, quan hệ của Dung Quốc và nước sứ thần suýt chút nữa đã bị hai chiếc chén nhỏ này phá huỷ.
Khoảng thời gian này ở lại trong cung, y luôn cảm thấy thiếu đi điều gì đó bên cạnh, đặc biệt là vào đêm tối.
Vương cung chẳng thiếu thứ kỳ trân dị bảo nào của thế gian, Chiêu Linh muốn gì cũng có thể nắm được dễ như trở bàn tay.
Y không thiếu bảo vật, mà thiếu mất người ấy bên cạnh.