• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở bờ phía Nam của sông Nam Di có vô số đốm lửa, ấy là ánh sáng từ đèn đuốc trong doanh địa của sĩ tốt Vân Việt. Nếu như nhìn kỹ, còn có thể trông thấy cả ánh sáng nhạt màu toả ra từ tường thành trên huyện Bành, đó là lửa được binh lính thủ thành nhen lên để sưởi ấm, một đốm lại một đốm lửa đỏ. 

Dung binh đóng quân bên mạn Bắc của bến phà Kim Cốc, nhìn sang bờ phía Nam chỉ thấy một nhánh đuốc đốt đỏ rực, một đốm lại một đốm lửa sáng. 

Chiêu Linh đứng trên đài quan sát nhìn về phía bên kia bờ sông, gió đêm như đang ghé sát bên tai y mà thét gào. 

Vệ Bình chỉnh lý lại áo bào bị gió thổi loạn rồi nói: “Hiện tại Trịnh Tín và Khuất Tuấn đã bị cách chức, Thái tử đã ra lệnh cho Hoàn Bá Yến và Cảnh Lí cùng tới đây đảm nhiệm Mạnh Dương thành. Sau này bọn họ sẽ thống trị Mạnh Dương thành, ân uy cùng ban, nguyện rằng phản loạn vùng phía Tây Vân Việt từ đây sẽ tuyệt tích.” 

Hoàn Bá Yến là tôn tử của Hoàn Tư Mã, rất có uy tín, còn đang tấn công Chương thành của Duy Quốc, chiến công hiển hách. 

Cảnh Lí lại là con trai của Sử quan Cảnh Trọng Diên, kế thừa phẩm cách và tài năng của cha mình. 

Cách chức những thần tử bình thường, lệnh cho những thần tử có năng lực quản lý vùng trọng trấn tinh luyện kim loại phía Tây Vân Việt, những người đi trước đã phạm sai lầm, những người bước sau phải đính chính lại từng cái một. 

“Để bọn họ tới thống trị Mạnh Dương thành là thích hợp nhất.” Chiêu Linh gật đầu. 

Y hiểu hai người này rất rõ, biết rằng bọn họ có thể đảm nhiệm được. 

Vệ Bình lại nói: “Hoàn Bá Yến còn đang ở Chương thành của Duy Quốc, Cảnh Lí đã bắt đầu xuất phát, đại khái sau ba ngày có thể tới Mạnh Dương thành. Chờ Cảnh Lí tới đây, công tử và thuộc hạ có thể rời khỏi nơi này.” 

Chiêu Linh và Vệ Bình tới Vân Việt không phải là để bình loạn, chỉ là lúc này chuyện nô lệ tạo phản ảnh hưởng cực lớn đến đại cuộc, sự tình nghiêm trọng, hai người mới không thể không dừng lại tại phía Tây Vân Việt. 

Vệ Bình hỏi: “Không biết công tử muốn quay trở về Dần Đô hay tiếp tục đi tới Vân Thuỷ Thành?”

Nếu lựa chọn phương án đầu tiên, Chiêu Linh quay trở về Dần Đô, tự mình thuật lại chuyện Việt Tiềm suất binh tạo phản, sẽ tránh được việc những đại thần trong triều nghị luận, hãm hại. 

Nếu chọn phương án thứ hai, Chiêu Linh sẽ tiếp tục ở lại Vân Việt, hoàn thành nhiệm vụ dò xét Vân Việt. 

Chiêu Linh lên tiếng: “Chuyện của ta và ngươi nơi chốn cũ Vân Việt vẫn chưa xong, chờ sau khi dò xét Vân Việt xong, chúng ta sẽ quay trở về Dần Đô.” 

Y chắp tay sau lưng, đứng sừng sững giữa gió Bắc, dáng vẻ nghiêm nghị ấy khiến Vệ Bình không khỏi nhớ về Thái tử, cảm thán rằng không hổ là anh em ruột. 

Đến hừng đông, gió lạnh trên sông Nam Di gào thét, lều trại của Dung binh trú bên bờ sông cũng bị gió đập vào đến vang vọng. 

Đêm nay, Chiêu Linh trú lại tại bến phà Kim Cốc. Lều trại đơn sơ, y ngồi trên bàn sách thô ráp, trên bàn đã chất đầy công văn và thư từ. 

Y xé đi giấy dán trên thư từ, mở ra đọc, lại lấy một cuốn sách lụa giữa những bó sách ra, chậm rãi đọc từng chút. 

Ngọn đèn mờ nhạt, chỉ có tiếng gió làm bạn. 

Đây là một phong tư đến từ Dần Đô của Dung Quốc, là Thái tử tự tay viết, thấy chữ như thấy người, câu từ cực kỳ hoà hợp. 

Chừng mấy ngày trước, Chiêu Linh đã báo tin nô lệ tạo phản, đầu lĩnh là Việt Tiềm cho Thái tử biết. Y không che giấu bất cứ điều gì, nói rõ sự thật. 

Khi Thái tử viết phong thư này, cũng đã biết chuyện Việt Tiềm suất lĩnh nô lệ tạo phản rồi. 

Đọc xong thư của Thái tử, nhìn những câu từ vô cùng thân thiết ấy, tâm tình Chiêu Linh thật lâu cũng chẳng bình tĩnh lại được. 

Gió đêm gõ nhẹ lên khung cửa, cửa sổ trong trại không kín, thi thoảng lại phát ra tiếng vang. Giữa những tiếng gõ ấy, Chiêu Linh tự mình mài mực, trải một tấm lụa trắng lên trên bàn sách. 

Y chấp bút viết thư hồi âm, bẩm báo lại toàn bộ tình hình chiến sự mấy ngày hôm nay cho Thái tử. Lụa trắng in lên từng chữ lại từng chữ, viết thẳng một mạch, câu từ tinh chuẩn ngắn gọn, không hoa hoè hoa mỹ, viết đúng sự thật.

Chiêu Linh gác bút lông lại, nhớ tới ngày nô lệ tấn công Mạnh Dương thành, cũng là ngày y tự tay bắn Việt Tiềm bị thương. Ngày ấy hoàng hôn như đỏ máu, từng ánh nắng chiếu rọi khắp đất trời, đôi tay y dường như cũng đã nhiễm máu tươi. 

Y đứng dậy đi tới bên chậu nước, đặt hai tay vào trong nước đá, lạnh đến mức phải rùng mình.

Xuôi Nam Vân Việt cũng không phải tới du ngoạn và hưởng thụ, y thân mang trọng trách. 

Mấy ngày qua, Chiêu Linh không để ý mình có phải ngủ lại ốc xá đơn sơ nơi núi rừng không, không để ý đồ ăn của mình có ngon miệng hay không, cũng không nhớ được rằng mình đã trằn trọc không chợp mắt nổi bao nhiêu đêm rồi. 

Mực nước trên sách lụa từ từ khô lại, ngọn đèn ngày càng mờ nhạt, bấc đèn nho nhỏ chẳng còn bao nhiêu dầu, chỉ còn lại một đoạn rất ngắn, le lói như sắp tắt. 

Ngọn đèn ấy chiếu vào lòng Chiêu Linh, y cuộn lại sách lụa hồi đáp Thái tử, để vào trong rương gỗ. Chờ khi Thái tử nhận được hồi âm, hẳn là đã mấy ngày sau rồi.

Y đi tới bên giường gỗ thấp bé, cởi quần áo ra nằm xuống. Lúc này cũng đã cách hừng đông chẳng còn bao xa, y ngủ thiếp đi trong tiếng gió rả rích. 

“Thùng thùng!” 

Là tiếng gõ cửa. 

Chiêu Linh tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn thấy trời đã sáng lên, bên ngoài cửa sổ có tiếng người đang nói. 

“Công tử, Hoàn Thông tướng quân sai người đưa tin chiến thắng tới!”

Ngoài cửa truyền tới giọng của Vệ Bình.

Chỉ có Vệ Bình mới dám gõ vang cánh cửa đang đóng chặt, quấy rối Chiêu Linh/ 

Y lên tiếng: “Tiến vào.” 

Cửa phòng nhanh chóng bị mở ra, Vệ Bình bước vào trong, hộ vệ bên ngoài lập tức đóng cửa lại. Bọn họ biết Linh công tử vẫn còn chưa rời giường. 

“Bẩm báo công tử, huyện thành cuối cùng bị đầu lĩnh phản tặc Thường Quý chiếm cứ cuối cùng cũng đã bị công phá, Thường Quý dẫn theo tàn quân chạy tán loạn vào trong núi rừng, cường đạo cũng đã bị đánh tan, không còn gì đáng lo nữa rồi.” Trong tay Vệ Bình còn đang nắm chặt một cuốn sách thẻ tre, đứng ngoài màn giường bẩm báo.

Lúc này mới chỉ là sáng sớm, có khi còn chưa qua giờ Tỵ, Vệ Bình và Chiêu Linh đều đến gần hừng đông mới đi ngủ, vậy mà bây giờ đã ăn mặc chỉnh tề, tinh thần sáng láng. 

Chiêu Linh quay lưng về phía Vệ Bình, ngồi dậy rồi nói: “Bách tính tạo phản không được huấn luyện kỹ càng, vũ khí đơn sơ yếu nhược, bị đầu lĩnh phản loạn xem là binh lính, nếu không có tài cán xuất chúng, tuyệt đối không thể chiến thắng quân sư Vương tộc được, thất bại cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Hiện nay loạn ở Bắc bộ Vân Việt đã bình, nơi cần phải lo lắng không phải phía Bắc, mà là phía Nam.”

Vệ Bình nói: “Thuộc hạ vô cùng tán thành! Nhóm người của Việt Tiềm mỗi lần chinh chiến với Dung binh gần như đều không thua, ngày sau nơi Nam bộ Vân Việt e là cũng khó mà có được bình an.” 

Vệ Bình thật sự rất không muốn thừa nhận Việt Tiềm là thống soái có năng lực, là đầu lĩnh phản tặc cực kỳ khó đối phó. 

Bên trong màn giường, Chiêu Linh đã mặc trường bào, chỉnh lại thắt lưng, Vệ Bình chỉ mơ hồ thấy được bóng người thon dài. 

Vệ Bình lại nói: “Bây giờ chúng ta còn cách một con sông với Việt Tiềm, chúng ta ít binh, lính của hắn cũng uể oải, tạm thời có thể bình yên vô sự. Nhưng cũng chỉ là tạm thời, ngày sau nơi đây có thể sẽ có chiến sự, chúng ta không thể ngồi yên chờ Hoàn Bá Yến suất binh đến đây, cần phải có tiếp viện gấp.” 

Chiêu Linh buộc chặt vạt áo, treo ngọc bội lên bên hông rồi xốc màn giường lên, ra lệnh: “Vệ khanh, ngươi tự tay chấp bút, thỉnh Hoàn Thông tướng quân lại phái thêm một nhánh viện binh nữa tới đây, bổ sung vào phòng ngự của bến phà Kim Cốc.” 

Vệ Bình vội vã đi lấy bút và thẻ tre, đáp: “Vâng, công tử!”

Sau khi rời đi phía Tây Vân Việt, đích đến sẽ là Vân Thuỷ thành. Chiêu Linh muốn an bài sự vụ nơi này trước, điều binh khiển tướng, phòng bị phản tặc Việt Tiềm bên mạn Nam, đây là chuyện lửa xém lông mày. 

Y leo lên đài quan sát lần thứ hai, phóng tầm mắt nhìn tình hình phía bên kia bờ sông. Bây giờ là ban ngày, tầm nhìn xa hơn, lại càng thêm rõ ràng. 

Chỉ thấy một nhánh đội ngũ đi từ huyện Bành ra, tiến thẳng về phía Nam, nhân số ước chừng ba, bốn ngàn người. 

Khoảng cách quá xa, không nhìn được rõ ràng trang phục, chỉ thấy bọn họ hành động chậm chạp. Vệ Bình nói: “Hẳn là những người già yếu bệnh tật trong nhóm nô lệ, bọn họ được đưa khỏi tiền tuyến, rút về phía sau.” 

Không bao lâu sau cũng có thám tử đến báo, tình hình hệt như những gì Vệ Bình suy đoán. 

Chiêu Linh nói: “Huyện Bành chỉ là toà thành nhỏ, không thể chứa được nhiều người đến như vậy. Việt Tiềm đưa những người già kẻ yếu về hậu phương nghỉ ngơi lấy sức, đến sang năm, bọn họ có thể cung cấp lương thực cho những binh sĩ đi đầu.” 

Vệ Bình gật gật đầu, bùi ngùi: “Không chỉ như vậy, còn có thể thu được dân tâm của già trẻ nơi quan ải.” 

Ở nơi chốn cũ Vân Việt, Dung Quốc đã mất đi dân tâm từ rất lâu rồi.

Sau giờ Ngọ, Vệ Bình chỉ huy một nhánh quan binh xây dựng công sự phòng bị tại bến phà Kim Cốc, phòng trường hợp sĩ tốt bên bờ Nam sẽ tấn công qua đây. 

Hai phương đối lập, phòng bị lẫn nhau. 

Trong lều trại của quân Dung, có vài chiếc nồi lớn được dựng lên, nấu nướng thức ăn cho những binh lính đang lao động. 

Nhìn bóng dáng Chiêu Linh xuất hiện lần nữa trên công trường đầy bụi bặm tung bay, Vệ Bình phủi đi tro bụi trên áo bào, chỉnh lý y quan, khuyên nhủ Chiêu Linh: “Thỉnh công tử trở về Mạnh Dương thành, bến phà Kim Cốc đã có thuộc hạ giám sát, công tử có thể yên tâm.”

Nơi ăn chỗ ngủ của Mạnh Dương thành đều tốt hơn nhiều so với bến phà Kim Cốc. Nơi này ốc xá đơn sơ, hơn nữa còn là nơi đầu tiền tuyến, thật sự không an toàn. 

Nếu Linh công tử xảy ra chuyện, tình hình sẽ còn nghiêm trọng hơn nhiều so với việc phản tặc tấn công vào Mạnh Dương thành hay cửa Kim Cốc, Vệ Bình cũng không gánh nổi trách nhiệm như thế. 

Chiêu Linh nói: “Sáng mai ta sẽ quay về.” 

Lại thêm một chút thời gian trôi qua, chớp mắt đã là hoàng hôn. Chỉ cần đứng ở nơi cao là có thể trông thấy thị trấn huyện Bành cũng đang được sửa chữa, cách một dòng sông, song phương đối địch. 

Giữa y và Việt Tiềm không chỉ có một dòng sông ngăn trở, hai người tựa như hai kẻ cầm kiếm, càng đi càng thụt lùi. 

Dù bất kỳ bên nào tới gần, một phương còn lại cũng sẽ không chút lưu tình rút kiếm đâm cho một nhát.

***

Việt Tiềm leo lên trên đài quan sát, lại đi dọc theo tường thành, không vì cánh tay còn đang bị thương mà ảnh hưởng chút nào.

Hắn đứng trên tường thành, nhìn bức tường phía Nam đã bị phá huỷ nghiêm trọng, đáy lòng tính toán xem muốn sửa tốt cần phải hao phí bao nhiêu thời gian. 

Ngày sau, đại quân Dung Quốc nhất định sẽ tới đây chinh phạt, huyện Bành sẽ là nơi đứng mũi chịu sào. 

Gió to thổi lộng cờ hiệu trên đài quan sát, một thân bố bào của Việt Tiềm cũng bị gió thổi đến mức ngổn ngang. Hắc khoác áo mỏng ngắn tay, phóng tầm mắt nhìn về phía trại Dung binh bên mạn Bắc của bến phà Kim Cốc. 

Sĩ tốt Vân Việt đang sửa chữa tường thành huyện Bành, sĩ tốt Dung Quốc cũng đang xây dựng công sự bên bến phà Dung Quốc, hai bên đều muốn phòng ngự đối phương, dựa vào con sông này mà ngăn cản đối phương đến gần. 

Cách quá xa, Việt Tiềm không có cách nào nhận ra thân ảnh Linh công tử giữa đông đảo những người bên kia. 

Linh công tử đã rời đi chưa? 

Cuộc sống theo quân vô cùng gian khổ, không thích hợp với Linh công tử, thân phận y vô cùng cao quý, cũng sẽ không ở lại Vân Việt quá lâu, chắc chắn qua một chút thời gian nữa sẽ quay trở về Dần Đô. 

Hiện tại song phương đình chiến, chờ sau khi giao thủ lần nữa, đối thủ của Việt Tiềm sẽ không còn là Linh công tử. 

Như vậy cũng không thể tốt hơn được, chỉ nguyện Linh công tử mạnh khoẻ. 

“Thanh Vương, bụi cỏ ven hồ vừa rậm vừa cao, nếu quân địch lén lút qua sông sẽ có thể núp trong bụi vó, tiểu nhân không biết có nên một đuốc đốt sạch không?” 

Nghe giọng điệu ấy vô cùng xa lạ, Việt Tiềm quay đầu lại, thấy một người lính già đang đứng dưới đài xin chỉ thị. 

Thân là thủ lĩnh, Việt Tiềm cho phép sĩ tốt trực tiếp gặp mặt hắn, cũng cho phép bọn họ đưa ra ý kiến. 

Hắn chỉ thị: “Chờ thêm hai ngày nữa gió lặng hẵng phóng hoả, đừng để ven sông cũng bị thiêu đốt.” 

Bờ lau sậy rung động trong gió, sinh trưởng dọc theo bờ sông, kéo dài một mảng, nhìn không thấy đầu đuôi. 

Trong những ngày gió to giữa đông buốt giá, chỉ cần một mồi lửa cũng có thể cháy lan ra cả đồng cỏ, thế lửa rất khó để khống chế.

Người lính kia đáp: “Dạ!” 

Ông quay người định bước xuống khỏi tường thành, Việt Tiềm lại gọi ông lại, dò hỏi: “Ngươi tên là gì?” 

Bộ hạ của Việt Tiềm hầu như đều là dân thường, thân phận thấp kém, bọn họ được thủ lĩnh thưởng thức, đề bạt ắt sẽ vô cùng cảm kích, tuyệt đối trung thành. 

Như Chiêu Linh đã nói, Việt Tiềm quả thực không phải phản tặc phổ thông. 

Sau khi người lính già rời đi, không biết qua bao lâu, chỉ thấy ánh mặt trời lưu thành một vết sáng rực nơi chân trời. Việt Tiềm nghe tiếng bước chân quen thuộc, biết quân sư Trương Trạch đã tới. 

Chạng vạng, chỉ thấy Thanh Vương đứng trên đài quan sát, trời cũng đã tối, hắn vẫn còn ở phía trên, Trương Trạch cảm thấy nghi hoặc. 

Việt Tiềm trả lời: “Ta không lo lắng.” 

Quả thực, Dung binh đang xây dựng công sự bên bến phà, sĩ tốt Vân Việt cũng sẽ làm như vậy. 

Vậy rốt cuộc tại sao Thanh Vương lại chôn chân trên đài quan sát? Giữa ngày đông gió lạnh buốt giá, Thanh Vương còn đang mang một thân thương tổn.” 

“Thần cho rằng Dung binh đang xây dựng công sự chỉ để mê hoặc quân ta, khiến cho quân ta thả lỏng cảnh giác, cho rằng Dung binh chỉ tính tới chuyện phòng ngự, sẽ không tiến công.” 

Trương Trạch chỉnh lại áo quần bị gió thổi loạn, nói: “Thanh Vương khuấy loạn vùng phía Tây Vân Việt, đánh hạ cửa Kim Cốc, khiến Dung Quốc suýt chút nữa là đánh mất núi Tử Đồng, cuối cùng lại suất lĩnh tám ngàn nô lệ đột phá vòng vây của Dung binh, bình yên vượt qua sông Nam Di. Bây giờ, chắc chắn Thanh Vương đã kinh động tới triều đình Dung Quốc, đại quân Dung Quốc sớm muộn cũng sẽ tới đây thảo phạt.”

Nói tới đây, thần sắc Trương Trạch không sốt sắng chút nào, trái lại vô cùng kích động, tiếp tục nói: “Lần sau khi giao chiến cùng Dung binh, với quân ta mà nói, sẽ chính là trận chiến sống còn!” 

Bởi kích động, âm giọng của Trương Trạch như mang cả tiếng vang. 

Khi đi theo Việt Tiềm tạo phản, sớm đã không để ý tới sinh tử. Sở dĩ Trương Trạch kích động như vậy, bởi nếu bọn họ có thể đánh tan đại quân thảo phạt cuồn cuộn của Dung Quốc, từ nay về sau Việt Tiềm sẽ vững chân nơi Nam bộ Vân Việt, đồng thời uy chấn thiên hạ.

Việt Tiềm trả lời: “Từ đó tới giờ, đâu có trận chiến nào không phải là cuộc chiến sống còn.”

Nhìn phản ứng bình thản của Thanh Vương, Trương Trạch biết rõ người trước có lòng tin thủ thắng, tự hào nói: “Quân ta chưa bao giờ chịu thua.” 

Huyện Bành chỉ là một toà thành nhỏ, hiện nay lại đầy ắp người, buổi tối từng cánh cửa sổ đều được đèn đuốc chiếu sáng, tiếng người nói cười không dứt, cực kỳ náo nhiệt. 

Trong phòng nghị sự, Việt Tiềm và bộ hạ thương thảo sách lược đối phó với Dung Binh, đến đêm khuya mới quay về phòng ngủ của mình. Bởi vì chiến sự, đã mấy đêm liền hắn không nghỉ ngơi thật tốt, cuối cùng tối nay cũng có thể ngủ một giấc an ổn. 

Việt Tiềm cởi bỏ quần áo, thả lỏng người nằm trên giường, vừa nhắm mắt lại đã nhanh chóng ngủ say. 

Hắn ngủ rất sâu, trong mộng nghe được trong bụi lau sậy phảng phất như có tiếng vang, cảm giác nước trong tràn qua da thịt lạnh băng băng, còn có ánh trăng đang chiếu lên lưng chính mình. 

Đã một thời gian dài không mơ giấc mộng hoá thành Thanh xà, Việt Tiềm mở mắt ra trong mơ, nhìn thấy đầm nước trong bụi lau sậy, còn có ánh trăng sáng trong. Hắn nằm bên bờ nước, ngắm nhìn bóng dáng chính mình phản chiếu lại. 

Một con Thanh xà khổng lồ, trên đầu có hai cái sừng, lưng có bờm lông, đôi con ngươi vàng óng ánh. 

Sau khi hoá thành mãng xà, thị lưc của Việt Tiềm cực kỳ tốt, thấy được lá cây rung lên phía ruộng đồng xa xa, thấy được những còn vịt nước đang câm như hến bên bụi lau sậy. 

Thanh xà di chuyển thân thể, rời khỏi đầm nước, bò lên bờ sông, tìm tới một gốc cây cao to tươi tốt, leo lên cành cây rồi dựa đầu lên ấy. 

Tầm nhìn trước mắt vô cùng trống trải, nước sông loé lên ánh sáng lấp lánh, Thanh xà đang hưởng thụ gió đêm và ánh trăng. 

Nó chậm rãi cuộn mình rồi nhắm mắt lại. 

Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, sâu nhỏ vô tri cũng chẳng dám kêu lên tiếng nào. 

Việt Tiềm hoá thành Thanh xà chìm vào giấc ngủ, hắn không biết rằng sau khi mình mê man, có một con chim Phượng ngao du bên đầm nước, bay tới nơi phụ cận.

Chim Phượng bay lượn nơi đất thấp, qua lại xung quanh, tựa như đang tìm nơi đặt chân xuống. 

Cây cuối bên đầm nước um tùm, lại chẳng có cây ngô đồng, chim Phượng vô cùng uể oải, thế nào cũng phải tìm được nơi để nghỉ ngơi. 

Cuối cùng, chim Phượng chọn trúng một cây đại thụ bên bờ sông. Vị trí ấy vô cùng tốt, cành lá rậm rạp xanh biếc, là nơi có thể làm người ta thoả mãn. 

Núi rừng không một bóng người, chim Phượng không chú ý tới bốn phía, ai có thể ngờ được lại trùng hợp đến như thế, trên cây sớm đã có khánh rồi. 

Chim Phượng đậu lên nhánh cây, chải chuốt lại cánh chim, theo bản năng nhìn về chỗ thấp, lập tức cả kinh tới mức run lên, vội vàng bay khỏi cây đại thụ. 

Không bao lâu sau, nó lại bay trở về, đậu lên nhánh cây cao cao, len lén đánh giá Thanh xà quấn chặt cành cây nơi thấp đang ngủ mê kia.

Nói là mãng xà, nó lại mọc thêm hai cái sừng, phần lưng còn có bờm dày, giống y như đúc Xà Thần trên tộc huy của Vương tộc Vân Việt. 

Đây không phải lần đầu tiên chim Phượng nhìn thấy con mãng xà này. Lần trước đã gặp gỡ một lần, chính là trên Tử đài cách Mạnh Dương thành không xa. 

Lần ấy cũng khiến chim Phượng sợ đến giật nảy mình. 

Chim Phượng nhẹ nhàng vỗ cánh, nhảy tới cành cây thấp, thuận tiện quan sát Thanh xà. 

Muốn nhìn càng rõ hơn, giải đáp nghi ngờ dưới đáy lòng mình. 

Lúc này, cuối cùng chim Phượng cũng thấy rõ dáng dấp Thanh xà, đặc biệt còn phát hiện dưới cổ nó có một vết thương còn chưa khép miệng, vết thương ấy có hình chữ thập. 

Chim Phượng ngẩn ra, vội vàng nghiêng đầu nhìn kỹ trên người Thanh xà, vết thương vừa mới thấy rõ ràng là trúng tên, còn đang kinh ngạc muốn xác nhận lại một chuyện, đột nhiên lại thấy Thanh xà mở tròng mắt vàng óng ra. 

Một tiếng Phượng hót chấn động chín tầng trời mây, giữa tiếng Phượng hót ấy, vuốt chim đã vung thẳng về phía mặt Thanh xà, Thanh xà hoảng loạn muốn bò dậy né tránh, động tác của chim Phượng lại vô cùng dứt khoát, căn bản chẳng cho kẻ sau cơ hội chạy trốn, một móng vuốt cứ thế đánh thẳng vào mặt mày uy vũ của Thanh xà. 

Vuốt chim sắc bén tựa lưỡi dao, nếu mở vuốt cào một đường, Thanh xà sẽ hệt như diễn viên hát hí khúc, mặt mày đầy máu me đầu đìa. 

Chim Phượng vung vuốt tới, hung hãn vỗ lên mặt Thanh xà, trong phút chốc kẻ sau lại có ảo giác rằng mình đang nhận lấy một cái bạt tai. 

Chim Phượng không xuống tay ác độc, móng vuốt đã thu hết vào bên trong, có điều khí lực cực lớn, trực tiếp đánh ngã Thanh xà từ trên cây xuống, nằm sõng soài ra đất.

***

Tác giả có lời muốn nói: 

A Linh: Hoá ra ngươi cũng có thể hoá thú, ngươi chính là con ác xà lúc trước đã cắn ta! 

Tác giả: A Linh, sầu cũ hận mới tính một thể, đừng hạ thủ lưu tình, đánh hắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK