• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời mờ sáng, một nhánh tiểu đội Dung binh tiến vào cửa Đông Mạnh Dương thành, nhân số chỉ có mười mấy người. Sau đó lại có từng đội ngũ nhỏ lục tục dọc theo đường Kim tiến vào Mạnh Dương thành, bọn họ hoặc là binh lính gác trạm trên đường, hoặc là những binh tính túc trực lại trấn huyện phụ cần, đều được điều động khẩn cấp tới Mạnh Dương thành. 

Vệ Bình đứng trên tường thành, nhìn về phía đường Kim bao la đốm lửa, đó là những đốm đuốc trên tay những tiểu đội này, lại nói với thủ tướng Khuất Tuấn bên cạnh: “Thám tử đã báo lại, giờ Dần đêm qua, phản tặc Phong Bá Ích và phản tặc Việt Tiềm đã hội hợp trong núi, số quân phải tới gần vạn người, Khuất tướng quân định ứng đối ra sao?” 

“Nếu bọn họ tới đây công thành, liền bế thành chống địch. Mạnh Dương thành vô cùng vững chắc, lương thực trong thành cũng sung túc, phía sau còn có viện binh, một đám nô lệ gầy gò thế yếu mà thôi, không đáng sợ.” Âm giọng Khuất Tuấn vang dội, vô cùng phấn khích. 

Chạng vạng hôm qua, nô lệ đột nhiên tạo phản, thủ tướng Khuất Tuất bị đánh đến nỗi phải chạy trối triết. Hiện tại Khuất Tuấn đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần đóng cửa không ứng chiến, những nô lệ này chỉ có thể nhìn tường thành cao to rắn chắc mà than thở thôi. 

“Hẳn là Mạnh Dương thành sẽ không bị tấn công nữa.” 

Âm giọng trẻ tuổi vang lên, Vệ Bình và Khuất Tuấn đồng thời quay đầu lại, mới thấy Linh công tử vừa leo lên tường thành. 

Linh công tử vốn còn đang ở trong phòng ngủ, không biết đã tỉnh dậy từ khi nào.

Đêm đó, Linh công tử cũng thế, những quan chức trông thành khác cũng vậy, bọn họ lưu ý tin tức khắp nơi, căn bản là không có cách nào nghỉ ngơi được. 

Khuất Tuấn hỏi: “Công tử lo lắng cửa Kim Cốc sao?”

Sào huyệt của đầu lĩnh phản tặc Việt Tiềm được đặt tại Nam bộ Vân Việt, nếu hắn chiếm được cửa Kim Cốc, bất cứ lúc nào cũng có thể lĩnh binh đánh từ Nam bộ tới Mạnh Dương thành trong vòng một ngày. 

Advertisement

Gió đông rất lớn, cũng rất lạnh. Đến Vân Việt đã lâu, lúc này Chiêu Linh tới có cảm giác của ngày đông. Y kéo kín áo khoác lông chồn, chậm rãi nói: “Đường ra duy nhất của bọn họ chính là cửa Kim Cốc.” 

“Ta và công tử đều cho rằng những nô lệ này chắc chắn sẽ không tháo chạy về núi rừng phía Tây. Trong núi không nuôi sống nổi nhiều người như vậy, bọn họ sẽ không ngừng bị Dung binh thảo phạt. Nếu muốn giữ mạng, những nô lệ này chắc chắn sẽ phải tìm lối ra.” Vệ Bình chỉnh lý lại vạt áo bào bị gió thổi loạn. Y đã dự liệu từ trước, đoán xem chuyện tiếp theo những nô lệ này làm sẽ là gì. 

Vệ Bình lại tiếp tục: “Những nô lệ này hốt hoảng sẽ trốn về phương Bắc, con đường phía trước mênh mông, nếu họ tiến vào ranh giới Duy Quốc sẽ bị Duy binh giết chết; nếu tấn công Mạnh Dương thành phía Đông, những nô lệ ấy phải đánh thắng viện binh cuồn cuộn từ đường Kim về đây, cũng chẳng có bao nhiêu phần thắng; chỉ có thể đi về phía Nam, công phá cửa Kim Cốc, trốn về phía Nam Vân Việt.” 

Nghe Vệ Bình nói xong, Khuất Tuấn xoa cằm suy tư, lẩm bẩm nói: “Bọn họ có thực sự trốn về phía Nam, cũng không phải là chuyện xấu…” 

Chờ phản tặc lui lại, Dung binh củng cố lại cửa Kim Cốc, như vậy quặng mỏ của núi Tử Đồng và Mạnh Dương thành cũng vẫn còn nằm trong tay Dung Quốc. 

Vệ Bình lạnh lùng nói: “Không thể! Đó là thả hổ về rừng.” 

Vị một vị quan văn răn dạy, Khuất Tuấn đầy mặt xấu hổ vì chính suy nghĩ vừa bốc lên trong đầu mình. Đúng vậy, quyết không thể để đầu lĩnh phản tặc Phong Bá Ích và Việt Tiềm chạy mất được, đặc biệt là Việt Tiềm còn mang danh hiệu “Thanh Vương”, một khi để hắn chạy thoát, ắt sẽ để lại hậu hoạ khôn cùng!

Nghe những người bên cạnh trò chuyện, Chiêu Linh phóng tầm mắt nhìn bầu trời đêm. Lò tinh luyện kim loại đã đen nhánh một mảng, Việt Tiềm và những nô lệ bên trong đều đã rút đi từ lâu. Bọn họ ngủ đông trong núi rừng, chờ khi xuất hiện trở lại, tất nhiên sẽ có một trận đại chiến. 

Trời đã dần sáng lên, một chiếc xe ngựa đi sứ giả tới, một đường lao nhanh tới Mạnh Dương thành. Chiêu Linh lập tức bước xuống tường thành, đón chào người tới. 

Đó là sứ giả được phái từ bến phà Việt tân tới, thông báo một chuyện: Quân trú tại Việt Tân đã tới huyện Bành ngăn cản bộ hạ Trương Trạch. 

Trương Trạch là quân sư của Việt Tiềm, vốn muốn dẫn người đánh vào cửa Kim Cốc, tiến thẳng về phía trước, nội ứng ngoại hợp với Việt Tiềm. Bây giờ Trương Trạch không còn cơ hội ước định thời gian tới cửa Kim Cốc nữa. 

Cửa Kim Cốc là con đường sống duy nhất của Việt Tiềm và nhóm nô lệ tạo phản, Chiêu Linh đã tự tay chặt đứt lối ra này rồi. 

Nghe xong những lời bẩm báo của sứ giả, Vệ Bình vui vẻ nói: “Không có ngoại hợp, những nô lệ này không thể đánh hạ cửa Kim Cốc. Trước mắt còn phải chờ viện binh của Hoàn Thông tướng quân tới đây, sau đó chúng ta sẽ ra khỏi thành, diệt phản tặc!”

Trịnh Tín nghe thấy tin tới, lại nghe Vệ Bình nói, vô cùng vui mừng, vỗ vỗ tay: “Đến lúc đó, cần phải chém đầu của đầu lĩnh phản tặc Phong Bá Ích và Việt Tiềm, treo cao thủ cấp trên cửa thành bêu gương!” 

Tin vui truyền tới, đáy lòng Chiêu Linh lại vô cùng mâu thuẫn. Y cúi đầu nhìn cửa Mạnh Dương thành, vị trí kia không tệ, rất dễ thấy, cái đầu đẫm máu của Việt Tiềm sẽ được treo ở nơi đó. 

Đầu lâu mất đi sinh mệnh, hai mắt nhắm chặt, đôi môi xám trắng, nơi cổ bị binh khí chặt đứt chỉ để lại một vết cắt chỉnh tề. 

Dòng máu đỏ tươi sẽ chảy từ nơi ấy ra, từng giọt rơi từ nơi cao xuống, đứt quãng tích lại dưới chân thành, như từng đoá hoa hồng toả ra. Dưới tường thành sẽ chất đầy thi thể của những nô lệ chết trận, ngang dọc tứ tung, máu thịt be bét, nơi ấy sẽ là một biển thi thể. 

Vành mắt Chiêu Linh ửng đỏ, y nâng hai bàn tay chính mình lên nhìn. Đôi tay ấy trắng nõn, không nhìn ra đã nhiễm máu tươi. Ánh nắng ban mai soi sóng trên người Chiêu Linh, y chậm rãi đi qua hàng hiên thật dài, bước chân nặng nhọc, trở về gian phòng của mình. 

***

Ánh mặt trời xuyên qua cành lá, vung vãi trên mặt Việt Tiềm. Việt Tiềm mở mắt ra, nghe thấy tiếng người nói cười ầm ĩ, bên cạnh còn có tiếng của A Bảo và Phàn Ngư. 

A Bảo ngồi bên cạnh Phàn Ngư, hai người đang cùng ăn một bát canh cá, một lớn một nhỏ vừa nói vừa cười. Rõ ràng bọn họ chỉ mới quen biết đêm qua, một người đến từ quặng mỏ của núi Tử Đồng, một người đến từ lò tinh luyện kim loại, lại thâm mật hệt như đã quen biết nhiều năm. 

Lúc này trên rừng núi có vô số bóng dáng của nô lệ. Bọn họ vừa hái lượm xong, những người săn thú cũng đã trở về, có người nhóm lửa nấu ăn, có người đốn cây chặt củi, chế tác khiên gỗ, thang gỗ, trên mặt mỗi người đều có nụ cười, xiềng xích trên chân đã bị phá tan từ bao giờ. 

Bọn họ đều đã tự do, không cần phải tiếp tục chịu đòn roi, chịu sự quản chế của giám công nữa. 

“Đại ca cao tỉnh rồi!” 

A Bảo là người đầu tiên phát hiện ra Việt Tiềm tỉnh lại, nó hô lớn về phía một vị tráng hán trung niên trên mặt có vết đao đnag ngồi dưới thân cây. 

Tráng hán trung niên kia chính là Phong Bá Ích. Ông ngồi một bên, cũng không biết đã ngồi bao nhiêu lâu, hiển nhiên là đang đợi Việt Tiềm tỉnh ngủ. 

Phong Bá Ích đứng dậy, đi về phía Việt Tiềm, khi bước qua A Bảo còn vỗ nhẹ đầu nó, chỉnh lại: “Đại ca cao cái gì, gọi Thanh Vương.” 

A Bảo sờ sờ đầu, quay người lại hỏi Phàn Ngư: “Tên của đại ca cao là Thanh Vương sao?” 

Nó vẫn chỉ là một đứa nhỏ, không hiểu lai lịch của danh xưng “Thanh Vương” này. 

Việt Tiềm ngồi dậy, ra dấu tay chào hỏi Phong Bá Ích. Phong Bá Ích lẫm liệt đáp lễ, ngồi xuống bên cạnh Việt Tiềm rồi mới nói: “Sắc mặt Thanh Vương tốt hơn đêm qua nhiều rồi.” 

Đêm qua Thanh Vương còn mang thương tổn, sắc thái bệnh trạng hiện rõ trên mặt mày, khiến người ta không khỏi lo lắng, đến hôm nay rõ ràng là đã tốt hơn rất nhiều. 

Việt Tiềm nói: “Chỉ là vết thương nhỏ, không cần lo lắng.” 

Vết thương nhỏ cái gì, Phong Bá Ích biết thương thế vô cùng nghiêm trọng, lại nhìn người trước mặt cương nghị tới nhường ấy, âm thầm bội phục, cười nói: “Vậy thì tối nay đi, ta nói mọi người chuẩn bị một chút.” 

Ông bẻ gãy một nhánh cây, vẽ một cửa ải trên đất, vẽ vô cùng tỉ mỉ, còn vẽ cả những toà thành liên đới, cửa ải koes dàu ra tới tận núi rừng. 

Cửa Kim Cốc như đã khắc sâu trong đầu Phong Bá Ích, hiển nhiên là cực kỳ quen thuộc. 

Thân là thủ lĩnh khởi nghĩa quân dân Vân Việt vùng núi phía tây, Phong Bá Ích vẫn luôn hoạt động tại đây, lại càng quen thuộc với Mạnh Dương thành và cửa Kim Cốc hơn. 

“Ta có một thủ hạ từ nhỏ đã tham gia xây dựng cửa Kim Cốc, nghe hắn nói có một con đường tắt, có thể trực tiếp bò lên tường thành cửa Kim Cốc phía Tây. Nhưng muốn dùng phương pháp này, phải có mấy người mang dây thừng, leo lên vách núi đối diện, lại giữ chặt dây trói, để những người khác có đường đi qua.”

Phong Bá Ích vẽ một nét lên tường thành phía Tây sát với núi rừng, ghi rõ vị trí rồi lại nói: “Nếu quân sư Trương Trạch của Thanh Vương đúng giờ trợ giúp chiến đấu, chúng ta có thể nội ứng ngoại hợp, đối mặt với quan binh Dung Quốc thủ trên tường thành sẽ dễ dàng hơn một chút. Nếu Trương Trạch không thể đến đúng thời hạn, chúng ta cũng phải nghĩ biện pháp công phá cửa Kim Cốc, không thể bỏ lỡ thời cơ.” 

“Một khi mất đi thời cơ thì sẽ không có lại nữa. Nếu đợi thêm hai ngày nữa, viện binh của Mạnh Dương thành sẽ tới, chúng ta cũng không còn đường ra, phải chôn xác trong núi rừng này.” Âm cuối của Phong Bá Ích biến mất trong gió rừng, gió rừng ngày đông lại càng thêm hiu quạnh. 

Lá cây vang lên tiếng sào sạc, bên tai là tiếng gió, còn có tiếng của những đồng tộc đang nói. Một đồng tộc mang hai bát đồ ăn tới, một bát đưa Việt Tiềm, bát còn lại đưa Phong Bá Ích. 

Chén của Phong Bá Ích là canh cá, chén của Việt Tiềm là canh thịt. 

Quanh năm trốn đông trốn tây, ẩn nấp trong núi rừng, sinh hoạt của Phong Bá Ích vô cùng đơn giản, ăn uống cũng hệt như thủ hạ. 

Việt Tiềm còn có thương thế, cần phải bồi bổ. Hắn há miệng ăn canh thịt, nhanh chóng ăn xong một bát canh to. 

Việt Tiềm thả bát không xuống rồi nói: “Ta và Trương Trạch đã ước định, chỉ cần có thể tập kích cửa Kim Cốc từ bên trong, hắn sẽ phối hợp tấn công từ bên ngoài. Ta và hắn bị một lớp tường thành cách trở, không có cách nào liên hệ tin tức, không thể hy vọng nhất định hắn sẽ tới trợ giúp được.” 

Hắn tiếp tục: “Vậy thì theo phương pháp của Phong huynh, phái một nhánh tinh binh bò lên tường thành phía Tây của cửa Kim Cốc, kẻ đích hẳn sẽ không ngờ chúng ta dám xuất hiện trong thành, Dung binh trông coi nhất định sẽ hoảng loạn, chúng ta phải thừa dịp này mà đánh vào cửa Kim Cốc.” 

Nói ra nghe thì không khó, nhưng Việt Tiềm biết rõ cuộc chiến này sẽ vô cùng gian khổ, muốn công phá tường thành vững chắc, nhất định phải ôm quyết tâm liều chết. 

Phong Bá Ích đứng lên, nheo mắt lại, phóng tầm mắt nhìn tộc nhân đầy núi khắp đồi. Năm nay ông chỉ vừa mới trung niên, tóc đã trắng phơ, gương mặt già nua chồng chất nếp nhăn ấy nở một nụ cười. 

Ông có dự cảm rằng bọn họ nhất định có thể ra khỏi cửa Kim Cốc, đến Nam bộ Vân Việt, không cần phải trải qua những ngày trốn chui trốn lủi nữa, có phòng ngủ, nơi cư trú ra dáng, có gạo ngon, có cơm ăn. 

Những ngày như vậy trước đây chỉ có trong mơ, bây giờ lại sắp thành hiện thực. 

Một hậu sinh trẻ tuổi đi tới bên người Phong Bá Ích, ấy là Phong Trình. 

Phong Trình làm nô lệ trong quặng mỏ núi Tử Đồng, dường như đã nhận hết dằn vặt, gầy gò tới mức chỉ còn da bọc xương, có điều tinh thần của tiểu tử này không tệ chút nào, đôi mắt ấy lấp lánh lại hữu thần.

“Những người có thể chiến đấu đại khái có khoảng sáu ngàn người, còn lại nếu không phải phụ thân của những đứa nhỏ thì là những nam tử ốm yếu không có thế, không có cách nào dẫn bọn họ đi đánh giặc được, thậm chí có dẫn bọn họ hành quân cũng là kéo dài thời gian.” Phong Trình bẩm báo với phụ thân, hắn nhíu mày lại, đang phát sầu. 

Thoạt nhìn sẽ thấy nhân số của nô lệ khổng lồ, nhưng những người có thể chiến đấu cũng chỉ có sáu phần. 

Phong Trình còn đang phiền não, bỗng nhiên nghe thấy một âm giọng: “Phụ thân của đứa nhỏ có thể ở lại nấu nướng, những nam tử ốm yếu sẽ cần có thời gian an dưỡng, rồi có thể sẽ khôi phục lại.” 

Phong Trình vội vàng quay đầu nhìn lại, thấy Việt Tiềm đang ngồi dưới một gốc đại thụ, liền vội vàng tiến lên hành lễ. 

“Thanh Vương, cũng không phải ta ghét bỏ họn họ, có điều khi chiến đấu mà dẫn theo bọn họ cũng sẽ thành uổng phí tính mạng của bọn họ.” Phong Trình vội vã giải thích, hắn cũng không phải là kẻ vô tình. 

Việt Tiềm gật gật đầu, hắn biết rõ phải thu xếp cho những người này: “Phàn Ngư!” 

Nghe tiếng gọi, Phàn Ngư đi tới trước mặt Việt Tiềm, hỏi: “Thanh Vương có gì muốn dặn dò?” 

Việt Tiềm nói: “Ta cho ngươi hai trăm binh sĩ được vũ trang đầy đủ, ngươi có thể bảo vệ phụ nữ, trẻ em và người già phía sau không?” 

“Có thể!” Phàn Ngư ưỡn thẳng lưng, vỗ vỗ ngực đảm bảo. 

Chuyện của phụ nữ, người già và trẻ em cứ như vậy đã được giải quyết. 

Trong mắt Việt Tiềm, hắn có nghĩa vụ phải bảo vệ mỗi một người dưới quyền mình. 

Phong Trình và Phong Bá Ích rời khỏi, đi vào trong rừng. Bọn họ có không ít chuyện cần bàn, đêm nay đã muốn tấn công cửa Kim Cốc, hết thảy đều phải nắm thật chặt. 

Phong Trình nhỏ giọng hỏi: “Phụ thân thấy hắn là người thế nào?”

Trong mắt Phong Trình, Việt Tiềm còn quá trẻ, cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu so với hắn, người như vậy thực sự đáng để cha con bọn họ đi theo sao? 

Phong Bá Ích đáp: “Hắn sẽ là một vụ quân vương, quân vương thời cổ đều có nhân tâm, lòng mang bách tính.”

Thời loạn không thiếu bóng anh hùng hảo hán, nhưng chỉ trên người Việt Tiềm, Phong Bá Ích mới thấy đầy đủ phẩm cách của một vị quân vương. 

Một trận gió Bắc thổi qua gốc đại thụ, Việt Tiềm nhịn đau đớn trên ngực xuống, bò dậy rồi leo lên sườn núi. 

Hắn nhìn khắp núi đồi, cánh đồng hoa chuồn màu sắc sặc sỡ đã chẳng còn tươi đẹp, thời kỳ nở hoa qua rồi. Gió lạnh thổi qua, chúng cũng đã héo tàn. 

Việt Tiềm thu ánh nhìn lại, trông về đám người quần áo lam lũ rải rác khắp núi rừng. Những người ấy bị biếm thành nô lệ, lâm vào cảnh tù tội, nhận hết thảy dằn vặt, đã một lần mất đi hy vọng. 

Hắn muốn dẫn bọn họ sống sót rời khỏi cửa Kim Cốc, đi về Nam bộ Vân Việt, nơi ấy có nhà cửa ốc xá, có y phục sạch sẽ, cũng có thể ăn no mỗi ngày. 

*** 

Ngoài cửa Kim Cốc, bên trong khe suối cạnh rừng cây, có một tiểu đội đang ẩn núp, chăm chú nhìn về phía mặt suối. Một chiếc thuyền của Dung binh đang tới gần, trên thuyền trừ binh lính cầm mái chèo còn có một người mặc trang phục quan lại. 

Hai ngày nay có không ít quan lại vãng lai trên bến phà của cửa Kim Cốc, những quan lại này đều không mang theo đồ vật quan trọng gì, hiển nhiên là tới để đưa tin. 

Yến Thượng lẩm bẩm: “Hôm nay đã là mùng chín, vẫn còn chưa thấy bóng dáng Trương quân sư, xem ra là đã bị vây chặt ở huyện Bành rồi.” 

Càng nghĩ hắn càng bất an, bèn quay đầu lại muốn tìm thân ảnh Phàn Xuân. Còn chưa thấy người, một đoàn đều đã tách ra ẩn náu trong bụi cỏ, bèn đè thấp giọng hô một câu: Phàn Xuân!

Qua chốc lát, có một cánh tay khoác lên vai Yến Thượng, chủ nhân cánh tay ấy chính là Phàn Xuân. 

Chờ thuyền nhỏ đi qua rồi, Yến Thượng nói: “Chúng ta có cần thăm dò vào cửa Kim Cốc hay không? Thanh Vương có thể tấn công cửa Kim Cốc không?”

“Nói cái gì vậy.” 

Phàn Xuân tức giận nói: “Chúng ta chỉ có hai mươi mấy người, còn đều là cung binh, vừa vào cửa Kim Cốc sẽ bị kẻ khác bắt ngay, đây không phải đưa dê vào miệng cọp hay sao?” 

“Lại nói, nhìn cũng không giống đã đánh nhau. Nhiều thuyền quan lại tới đây truyền tin như thế, ta nhìn thần sắc bọn họ đều vô cùng bình tĩnh. Cũng không biết bên Thanh Vương thế nào rồi, haiz, đúng là sầu muốn chết.” Phàn Xuân than ngắn thở dài. 

Phàn Xuân đã chờ đợi ngoài cửa Kim Cốc chừng mấy ngày, hôm nay chính là mùng chín, ngày ước định sẽ tấn công cửa Kim Cốc. 

Trương quân sư không thể xuất binh tới trợ giúp từ bên ngoài, Việt Tiềm ở bên trong đã dẫn dắt nô lệ tạo phản, thế nhưng chỉ bằng sức một đám nô lệ, có thể đánh hạ cửa Kim Cốc sao? 

Rất rất khó. 

Yến Thượng nói: “Chúng ta cũng không thể ngồi mãi ở đây được. Không bằng đi tới huyện Bành, hội hợp cùng Trương quân sư đi.” 

Phàn Xuân suy nghĩ một phen, phủ quyết đề nghị của Yến Thượng, y nói: “Thanh Vương có lệnh, đội chúng ta ở đây điều tra đường thuỷ, lưu ý hướng đi của Dung binh. Không đợi được Thanh Vương, chúng ta sẽ không đi đâu hết.” 

Đập thêm một con muỗi đang đốt lên cổ, Yến Thượng vô cùng ảo não, oán giận: “Muỗi của Vân Việt các ngươi đúng là khoẻ thật, đã là mùa đông rồi, vẫn còn bay ra cắn người.” 

Yến Thượng là người Dung, bị biếm xuống làm nô lệ cùng lưu vong với người Vân Việt, sau đó được Việt Tiềm giải cứu. 

“Đến mùa hè sẽ cắn chết ngươi đấy.” Phàn Xuân chế nhạo hắn. 

Ngoài cửa Kim Cốc, Phàn Xuân và Yến Thượng chờ từ sáng sớm tới buổi trưa, chờ từ giữa trưa đến tận khi trời tối, Trương quân sư vẫn không lĩnh binh tới đây, mà cửa Kim Cốc cũng vô cùng yên lặng. 

Hai người họ lại xác nhận thêm một lần rằng hôm nay là mùng chín, không phải nhầm ngày. Phàn Xuân vô cùng lo lắng, y bò lên nơi cao, gắt gao nhìn chằm chằm về phía cửa Kim Cốc. 

Màn đêm thăm thẳm, Phàn Xuân cuối cùng cũng mệt mỏi, nằm xuống dưới đất, dặn dò những người trực ban nếu có chuyện gì phải gọi y ngay. 

Trong lúc mơ mơ màng màng ngủ, y bị Yến Thượng lay tỉnh, vừa mở mắt ra đã thấy ánh lửa bên ngoài cửa Kim Cốc liền kinh ngạc thốt lên: “Mau mau đánh thức những người khác! Chúng ta phải tiếp viện Thanh Vương!” 

Tuy bọn họ chỉ có hai mươi mấy người, còn đều là cung binh, nhưng dù núp trong bóng tối bắn trộm lên về phía quan binh trông coi tường thành trên cửa Kim Cốc cũng rất tốt, có thể tăng nhanh khí thế của Thanh Vương. 

Binh lính Mạnh Dương thành thu được hướng đi của nô lệ về phía cửa Kim Cốc, vội vàng bẩm báo với thủ tướng Khuất Tuấn. Mặc dù đêm đã khuya, Khuất Tuấn vẫn còn đang trong phòng nghị sự, bên cạnh còn có Trịnh Tín, Vệ Bình và Chiêu Linh. 

Trịnh Tín nói: “Quả nhiên đã động thủ, đúng như những gì công tử dự liệu.” 

Ngày mai viện binh Dư thành mới có thể tới được Mạnh Dương thành, tối nay những nô lệ kia sẽ tấn công cửa Kim Cốc, hoàn toàn nằm trong dự liệu. 

Khuất Tuấn xin chỉ thị: “Công tử, thuộc hạ muốn lĩnh một tiểu đội nhỏ, tới quấy rối phía sau đám nô lệ. Bọn họ không giống binh sĩ, không được huấn luyện đầy đủ, chỉ là một đám người đào mỏ, nô lệ vận chuyển khoáng snr, chịu đột kích gây rối chắc chắn sẽ sợ hãi hoảng loạn.”

Chiêu Linh không tỏ thái độ. 

Vệ Bình nói: “Trời tối đến mặt người còn không rõ, Khuất tướng quân gọi binh sĩ lớn tiếng ồn ào, khiến những nô lệ kia nghĩ rằng đại quân Dung Quốc đã tới đây thảo phạt đi.” 

Trịnh Tín cau mày hỏi: “Khuất tướng quân muốn mang bao nhiêu người ra khỏi thành? Trong thành cũng không có nhiều binh sĩ trông coi, nếu những nô lệ kia không công được cửa Kim Cốc, quay ngược lại tấn công Mạnh Dương thành thì sao?”

Vệ Bình nói: “Vậy bọn họ chỉ có một con đường chết. Đợi tới hừng đông, viện binh Dư thành sẽ tới Mạnh Dương thành.” 

Khuất Tuấn thỉnh cầu lần thứ hai: “Công tử!”

Chiêu Linh nói: “Chấp thuận.” 

Y không đồng ý để Khuất Tuấn đi quấy rối phía sau nô lệ, bởi mang binh đi như vậy cũng chẳng có công dụng gì; có điều cũng không thể trơ mắt nhìn cửa Kim Cốc bị tấn công, toạ trấn Mạnh Dương thành mà cái gì cũng không làm.

Khuất Tuấn lĩnh một tiểu đội ra khỏi Mạnh Dương thành. Y mang theo chiêng vàng và trống trận, cố ý gọi mấy binh lính giọng lớn tới, cần phải hù doạ nô lệ, quấy rối phía sau.

Cửa thành Mạnh Dương lặng lẽ mở ra, lại lặng lẽ đóng lại. 

Trên Mạnh Dương thành, Chiêu Linh đứng trên tường thành nghe gió Bắc thét gào, thổi tới mức cả người phát lạnh. Y vừa mới đi từ bên trong ra, trên người cũng chẳng có áo gió. Vệ Bình đưa cho Chiêu Linh một chiếc áo gió, y nhận lấy rồi khoác lên vai, lại buộc kín vạt áo lại, ngón tay cũng đã lạnh tới mức phát run. Đêm đông phía Nam rất lạnh, đặc biệt là ở trong núi lại càng lạnh đến thấu xương. 

Gió to gào thét giữa đêm, cửa Kim Cốc đã phái binh lính tới Mạnh Dương thành thông báo, báo rằng rất nhiều phản tặc đã tập trung dưới tường thành cửa Kim Cốc. 

Chiêu Linh lệnh cho quan binh trông thành chống địch, chờ viện binh tới sẽ trục xuất những phản tặc ấy, giải vây cho cửa Kim Cốc. 

Đêm đó, mọi người chờ đợi trên tường thành, thi thoảng Trịnh Tín lại phái binh sĩ đi tìm hiểu tình hình chiến trận, thi thoảng sẽ lại có binh sĩ trở về bẩm báo. 

Ban đầu, từ phía trước truyền tin tức tới rằng: Những nô lệ kia đã tấn công cửa Kim Cốc, tình hình chiến trận kịch liệt; Khuất Tuấn gặp phải một tên phản tặc vô cùng hung hãn (Bành Chấn), không chiếm được chỗ tốt, phải lui binh. 

Sắp hừng đông, một phương của cửa Kim Cốc bỗng nhiên xuất hiện ánh lửa, cũng không biết là rừng rậm hay tường thành đã bén lửa. 

Thủ tướng Khuất Tuấn đã trở về Mạnh Dương thành kim ngạc thốt lên: “Ánh lửa kia không tầm thường, có phải nô lệ đã tấn công vào cửa Kim Cốc không?!” 

Mặt mày Trịnh Tín và những người bên cạnh đều chiếu lên ánh đuốc lúc sáng lúc tối: “Cửa Kim Cốc đã sừng sững cả trăm năm nay, chưa bao giờ bị công hãm. Những nô lệ này dù có dùng thi thể chất chồng dưới tường thành làm thang mây, ra sức leo lên trên cũng không thể vượt qua tường thành cửa Kim Cốc được!”

“Hắn không giống những đầu lĩnh bình thường kia.” Chiêu Linh lẩm bẩm. 

Lúc này, nhất định Việt Tiềm đã mang thương thế ra chiến trường, chỉ huy những nô lệ kia tấn công cửa Kim Cốc. Chỉ cần còn một hơi thở, hắn sẽ không nằm trên giường, để những người khác thay hắn xông pha chiến đấu. 

Chỉ cần không sợ hãi cái chết, một người sẽ trở thành vô địch. 

Âm giọng Chiêu Linh rất thấp, chỉ có Vệ Bình đứng bên cạnh nghe thấy. Vệ Bình nói: “Ta không cho là một đám nô lệ có thể đánh vào cửa Kim Cốc. Khoảng thời gian này quá nhắn, bọn họ không có cách nào chế tạo ra vũ khí công thành được.” 

Quân chính quy nếu muốn tấn công vào một toà quan ải cũng phải tiêu tốn mất mấy ngày, thậm chí là mấy tháng. 

Nô lệ không còn gì cả, thân thể cũng không cường tráng, bọn họ rất dễ bị kích động, cũng dễ dàng mất đi tự tin khi gặp phải khó khăn. 

Lúc này, mọi người còn chưa biết tình hình của cửa Kim Cốc. Qua một lúc, chỉ thấy một tên lính thở hồng hộc chạy tới dưới tường thành hô to: “Cửa Kim Cốc thất thủ! Cửa Kim Cốc thất thủ!” 

“Cái gì!” Trịnh Tín rướn cổ lên muốn thăm dì, khi hắn nghe rõ những gì binh sĩ kia nói, cả kinh tới mức suýt chút nữa là ngã từ trên tường thành xuống. 

Vệ Bình vô cùng bất ngờ, mấy ngày trước y vừa cùng đi qua cửa Kim Cốc với Linh công tử, một toà quan ải vững chắc tới như thế, làm sao có khả năng thất thủ trong một đêm được?

Vệ Bình lắc lắc đầu, khó mà tin nổi: “Như thế nào mà làm được chứ?” 

Nếu như trước đây không gặp Việt Tiềm, biết rằng hắn chỉ là một phàm nhân, Vệ Bình thật sự sẽ cho rằng hắn chính là Thanh Vương tái thế, nắm được lực lượng của Thần, cho nên mới bách chiến bách thắng, đnáh đâu thắng đó. 

Người bên cạnh đều đang vô cùng khiếp sợ, Chiêu Linh nhìn kỹ ánh lửa ngút trời nơi cửa Kim Cốc, mặt mày vô cùng bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc chập trùng trong lòng. 

Trịnh Tín gấp đến độ xoay quanh, trong miệng còn đang nói: “Bây giờ nên làm thế nào đây? Đáng trách, viện binh giờ vẫn còn chưa tới!” 

“Hoảng loạn cái gì!”

Vệ Bình nhanh chóng tỉnh táo lại, nhìn về phía Chiêu Linh rồi chậm rãi nói: “Công tử, xin cho phép thuộc hạ truyền lệnh, lệnh cho viện binh Dư thành thay đổi phương hướng, đóng quân bên bến phà ngoài cửa Kim Cốc.” 

Nếu Việt Tiềm đã vào cửa Kim Cốc, vậy phải khiến hắn không bao giờ rời đi được nữa!

Lúc này, đáy lòng Vệ Bình chỉ có một ý nghĩ: Tuyệt đối không thể để Việt Tiềm sống sót rời khỏi cửa Kim Cốc, trở về Nam bộ Vân Việt. 

Chiêu Linh mở miệng, âm giọng không lớn: “Chấp thuận.” 

***

Việt Tiềm nhìn ngọn lửa cháy rực thiêu đốt tường thành Kim Cốc, lúc này trời đã sắp áng lên, ánh lửa không còn chói mắt như vậy nữa. Đêm đen đã kết thúc, chỉ một lúc nữa, mặt trời sẽ lên cao. 

Cửa thành của cửa Kim Cốc mở lớn, vô số nô lệ tràn vào trong thành. Bọn họ đi qua người Việt Tiềm đều sẽ dừng lại hành lễ, Việt Tiềm gật đầu, mặt mày lại không có ý cười. 

Dưới tường thành có không ít thu thể, có Dung binh, cũng có nô lệ, chất đống lại cùng với nhau, không nhìn kỹ sẽ chẳng thể nào phân biệt được. Trận chiến này kịch liệt như thế, đến nỗi song phương tham chiến đều tử thương nặng nề. 

Việt Tiềm nện bước, thân mình thoáng lay động. Hắn cực kỳ uể oải, hơn nữa lúc này trên ngực còn truyền tới một cơn đau đớn kịch liệt. 

Hắn nhiễm một thân đỏ máu, mang thương thế đi giết địch, lúc nào không cần phải mở áo giáp xem vết thương cũng biết nó đã nứt toác, còn không ngừng chảy máu. 

Mũi tên ấy của Chiêu Linh gần như đã muốn lấy mạng hắn. 

Sau khi tiến vào cửa Kim Cốc, Việt Tiềm gọi thầy thuốc chữa thương cho hắn. Sau khi băng bó đơn giản, hắn không nằm xuống nghỉ ngơi mà lê thân thể thương tổn leo lên tường thành cao ngất. 

Đứng ở nơi cao nhất sẽ có thể trông thấy Mạnh Dương thành. 

Giờ khắc này, Việt Tiềm có một cảm giác rằng Chiêu Linh cũng đang đứng trên tường Mạnh Dương thành, đang nhìn cửa Kim Cốc. 

Hai người cách xa mà nhìn nhau. 

Việt Tiềm nói với người bên cạnh: “Bành Chấn, ngươi lĩnh một nhánh binh đi tới cửa Nam, tra xét bến phà. Nếu không có Dung binh ở đó, chúng ta nhanh chóng chỉnh đốn rồi rời khỏi cửa Kim Cốc thôi.”

Bành Chấn lĩnh mệnh, trước khi rời đi còn hỏi: “Nếu phát hiện Dung binh thì sao?” 

Việt Tiềm trả lời: “Vậy thì không lạ, chúng ta sẽ biết rõ vì sao Trương Trạch còn chưa tới đây tiếp ứng.” 

Bên Trương Trạch hẳn đã xảy ra vấn đề rồi, con đường xuôi Nam rất có thể đã bị Dung binh phá hỏng. 

***

Tác giả có lời muốn nói: Việt xà à, ngươi phải nỗ lực lên, đừng để mình bị chặt đầu bêu xấu trên cửa thành, tổn thương trái tim A Linh. 

Việt Tiềm: Đã biết. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK